Tôi Là Ngôi Sao May Mắn

13

Trạm chuyển phát nhanh ở phía Nam thành phố trở thành ngôi sao may mắn của nhà chúng con.

Kể từ khi dượng tiếp nhận nó, trạm chuyển phát không ngừng phát triển, lượng hàng hóa cùng bưu kiện chuyển phát càng ngày càng nhiều, mỗi tháng đều kiếm được hơn 40 ngàn tệ.

Vào cuối thu, dượng lại tiếp nhận thêm một cái trạm chuyển phát nhanh nữa, cũng ở phía Nam thành phố, lượng hàng hóa bưu kiện hơi ít, nhưng một năm cũng có thể kiếm được hơn 300 ngàn tiền tệ.

Vào mùa đông, bọn con rời khỏi khu nhà cũ chuyển đến một căn hộ lớn.

Căn hộ này có phòng tắm, có điều hòa, còn có cả ban công.

“Nếu không phải vì Nhân Nhân, anh cũng không muốn thuê một nơi đắt tiền như thế này, đàn ông bọn anh không cần ở nơi tốt như này.” Dượng dọn đến nhà mới cũng rất vui vẻ, đem con ngồi lên vai rồi đi nấu cơm.

Lúc này cô Thúy cầm di động đi vào, do dự một chút rồi nói: “Con gái của anh trai em Kiều Kiều vừa tròn một tuổi, ngày mai bọn họ muốn tổ chức tiệc ở khách sạn, chúng ta đi không?”

Kiều Kiều được một tuổi rồi, thời gian trôi thật nhanh.

Con cũng lên bảy tuổi.

Dượng bĩu môi: “Đi làm gì? Đi để nghe người ta mắng chửi à.”

“Không phải…… sổ hộ khẩu của Nhân Nhân còn ở chỗ anh trai em, học hành, đi học sẽ phải làm phiền đến anh trai, nếu chúng ta không đi……” Cô Thúy sợ con không thể đi học.

Dượng bất đắc dĩ “Hừ” “Hừ” đi thì đi thôi.

Ngày hôm sau, bọn con đến khách sạn.

Là khách sạn mà trước kia tổ chức tiệc mừng anh trai đỗ đại học.


Vẫn là khách khứa đầy nhà, thân thích gần xa đều tới.

Bởi vì nhà bố mẹ rất giàu, nghe cô Thúy nói, bố mẹ co có thể có đến hàng trăm vạn tài sản.

Anh trai con lại sinh viên Bắc Đại, làm rạng danh tổ tông, làm nhiều họ hàng thân thích hâm mộ.

Con đi theo dượng và cô Thúy vào khách sạn.

Con bảy tuổi, có cao hơn một chút, da trắng hơn một ít, nhưng con vẫn khẩn trương và bất an như năm con 6 tuổi.

“Văn Thúy cũng tới rồi, ai da, mập lên nha, kiếm được không ít tiền đi.” Một người họ hàng bước đến chào hỏi.

Việc này làm con có chút ngoài ý muốn, bởi vì trước kia chưa từng có người họ hàng nào tìm cô Thúy chào hỏi.

“Nào có nào có, bộ dáng vẫn như cũ thôi.” Cô Thúy khiêm tốn.

“Ui, ai mà chẳng biết nhà cô có hai cái trạm chuyển phát nhanh, một năm kiếm được cả trăm nhìn đi? Rất có tiền.”

Người họ hàng kia cười ha hả, lại thoáng nhìn con, khen ngợi nói: “Nhân Nhân lớn lên rất xinh đẹp, tôi tý thì nhận không ra.”

Con không thể tin được có người sẽ khen con, nên không khỏi ngạc nhiên và ngại ngùng, vội vàng trốn ra phía sau dượng.

Dượng sang sảng cười cười, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước.

Bố mẹ con đi lại đây.

14

Ba mẹ đang ở đây.

Bố con mặc âu phục, đi giày da, mẹ con ăn mặc sang trọng, ôm Kiều Kiều trong lòng, Kiều Kiều mở to đôi mắt nhìn bọn con, khuôn mặt trắng hồng, giống như công chúa trong truyện cổ tích.

Anh trai con không xuất hiện.

Cô Thúy chủ động chào hỏi: “Anh, chị dâu.”

“Muốn đến thì đến, mang theo nó làm gì? Không phải xui xẻo à?” Mẹ con chỉ vào con, vô cùng khó chịu.

Bố con không mắng con, nhưng cũng không nói lời nào, giống như một người xa lạ.

Dượng liền nổi giận: “Ai xui xẻo hả? Có chính các người xui xẻo ấy, nói người khác xui xẻo, mồm thối thực sự!”

Cơn giận dồn nén đã lâu của dượng bỗng nhiên được trút ra.

Bạn bè và họ hàng đứng gần đó tất cả đều an tĩnh.

Mẹ con sửng sốt, chắc bà không nghĩ tới dượng sẽ kích động như vậy, còn dám cãi lại.

Má bà ấy đỏ lên, cũng đột nhiên bạo phát: “Giang Tuấn, anh dám mắng tôi? C*n m* anh nghĩ kiếm được vài đồng phí chuyển phát nhanh, liền cong đuôi lên trời à?”


“M* nó con chó, một đưa con cũng không đẻ được, con trai tôi học Bắc đại, về sau Kiều Kiều cũng sẽ học Bắc đại!”

Lời mẹ con nói ra vô cùng ác độc, bà ấy chọc thẳng vào nỗi đau của dượng.

Dượng cùng cô vẫn mãi chưa có con, chứ đừng nói con đã đi học Bắc đại.

“Đồ xấu xa không biết xấu hổ, bà là cái thứ gì!” Dượng xắn tay áo lên, mặt đỏ như sáp.

Bữa tiệc hỗn loạn, rất nhiều em bé bị dọa khóc, Kiều Kiều cũng khóc, được người thân ôm đi chỗ khác.

Con cũng bị cô Thúy bế đi ra ngoài cửa, hốc mắt của cô Thúy đỏ hoe.

Con nhìn chăm chú vào mẹ giống như người phụ nữ đanh đá, nhìn vào bố đang đẩy dượng, đột nhiên con hiểu ra rất nhiều chuyện.

Con không khóc, con chỉ ước nguyện ở trong lòng: Con không muốn ba mẹ có tiền, con không muốn anh trai học Bắc đại.

Con muốn cô và dượng có thật nhiều tiền, con muốn cô cùng dượng sinh được đứa con của họ.

15

Tiệc đầy năm của Kiều Kiều cuối cùng thành một mớ hỗn độn.

Con cùng cô Thúy đứng ở cửa, chứng kiết tất cả mọi chuyện.

Bố con và dượng xô đẩy rồi đánh nhau, họ hàng thân thích đều ngăn không được.

Mẹ con một tay chống nạnh, một tay chỉ vào cô Thúy đứng ở cửa: “Chu Văn Thúy, cô bị ngu à, cô mang chồng cô đến đây quấy rối đúng không? Con m* nó, cô cũng là sao chổi, giống hệt con nhỏ tai họa kia, sao không đi chết đi!”

Cô Thúy ôm con, mím môi im lặng.

Tình hình đang hỗ loạn, thì điện thoại của bố con đột nhiên vang lên.

Ông ấy không rảnh để nghe, mẹ con liền hét lên: “Giang Tuấn, mày thử đánh nữa xem? Công việc của chồng tao mà bị trì hoãn tao sẽ giết mày!”

Điện thoại có lẽ là của một đối tác kinh doanh, rất quan trọng.


Dượng thở hổn hển, bị ba người họ hàng kéo ra.

Bố con lau lau máu, hung tợn mà “Phi” một miếng, rồi lấy di động ra.

“Con trai tôi gọi, con trai học Bắc đại, học ở Bắc đại ấy.” Bố con giơ di động lên cho dượng xem, cố ý mở loa ngoài nghe điện thoại.

“Con trai, sao thế? Bố và mẹ con đang tổ chức tiệc sinh nhật cho Kiều Kiều, khi nào thì con được nghỉ?” bố con cao giọng mà hỏi.

Một giọng nói không phải của anh trai con vang lên.

Giọng của một người đàn ông trung niên truyền đến: “Xin hỏi có phải phụ huynh của em Chu Xuyên Phong không? Chúng tôi gọi từ đồn cảnh sát quận Triều Dương, Bắc Kinh.”

Bố con nhíu mày: “Đồn cảnh sát? Có chuyện gì vậy? Tôi là bố của Chu Xuyên Phong.”

Mọi người xung quanh an tĩnh, tò mò lắng nghe.

“Chu Xuyên Phong bị bắt được khi đang chụp trộm váy của nữ sinh ở nhà ăn của Bắc đại. Về chuyện này, mời mọi người tới đây một chuyến.”

“Cái gì?” Bố con thanh âm run rẩy dữ dội, đầy mặt không dám tin tưởng.

Hội trường ồn ào.

Mẹ con mất bình tĩnh, giật lấy điện thoại quát mắng: “Gọi điện lừa đảo phải không? Đ*t m* mày, cả nhà mày đi chết đi!” (nguyên gốc là 草泥马 đồng âm với Caonima =)) nhưng mẹ này cũng vô học sẵn rồi nên tôi để nghĩa thẳng luôn)

“Cô nói gì ạ? Xin hãy để ý lời nói, chúng tôi là cảnh sát ở đồn công an quận Triều Dương, Bắc Kinh!” chú cảnh sát hình như có chút tức giận.

Mẹ con còn muốn tiếp tục mắng, bố con nhanh tay đoạt lại di động, tắt loa đi, nhanh chóng rời đi nghe điện thoại.

~~~~còn tiếp ~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận