Tôi Là Ngôi Sao May Mắn

1

Ngày con tròn 6 tuổi, em gái con chào đời.

Bố mẹ đều ở bệnh viện, anh trai ném cho con một cái bánh mì nói là bánh sinh nhật.

Con đem một cái tăm cắm lên trên bánh mì, bắt chước những người trong TV, đôi tay khép lại cầu nguyện.

“Con muốn bố mẹ đều có tiền, anh trai thi đậu Bắc đại, mọi người đều vui vẻ.” Con ở trong lòng cầu nguyện, thành tâm ước.

Tuy rằng, con đối tiền tài còn không có nhiều khái niệm, nhưng bố mẹ ngày đêm cãi nhau luôn nhắc tới tiền, lúc mắng con cũng nói đều do con thường xuyên sinh bệnh đem tiền tiêu hết.

Cho nên con hy vọng bọn họ có tiền, như vậy bọn họ sẽ không cãi nhau.

Đến nỗi anh trai, anh đang học năm 3 cao trung, thường xuyên lo âu, sợ thi không đậu đại học tốt, có đôi khi con mang nước cho anh, anh đều sẽ mắng con quấy rầy anh, nói về sau nếu thi không đậu Bắc đại liền đánh chết con.

Con không biết Bắc đại là cái gì, nhưng anh trai thích, cho nên con cầu nguyện anh ấy thi đậu Bắc đại.

“Mày muốn cười chết tao sao? Bỏ cái bánh mì để ước cái gì mong cái gì, ha ha ha!”anh trai nhìn cái tăm cắm trên bánh mì cười ha ha.

“Nguyện vọng không thể nói ra, nếu không liền không linh.” Đây là trong TV nói, con liền giải thích cho anh trai nghe.

Anh khịt mũi coi thường: “Mày nhất định là ước được ăn ngon, tao còn không hiểu mày à, đáng tiếc mày có em gái rồi, về sau mày chỉ có thể ăn đồ thừa thôi.”

Sắc mặt con căng thẳng, tuổi còn nhỏ còn không hiểu che giấu, nội tâm sợ hãi lập tức bại lộ.

Từ sau khi mẹ mang thai, con liền rất sợ hãi.

Bởi vì mẹ luôn nói: “Sinh một đứa nữa tốt, không cần mày chỉ hao tiền, nhìn cái bộ dáng của mày xem, vừa gầy vừa lùn, đen đủi, nhìn tới là phát cáu!”

Mẹ nói mười tháng nữa, em gái sẽ được sinh ra.

“Ha ha ha, sợ đúng không? Mau đi lau giày cho anh trai đi, lau không sạch tao cũng không cần mày nữa!”anh trai ác ý mà cười.

Anh luôn thích kích thích con như thế này, nhìn con sợ hãi sẽ cảm thấy rất thú vị.

2


Vào ngày thứ ba sau khi lau giày cho anh trai xong, bố mẹ đã trở lại.

Mẹ bọc đến kín mít, bà còn ở ở cữ.

Bố đang bế một bé con, bé con cũng được bọc kín mít.

Đằng sau bọn họ là một người phụ nữ mộc mạc, đó là cô của con, con gọi là cô Thúy.

Cô Thúy là người họ hàng thân thích duy nhất đối xử tốt với con, cô luôn luôn thiện lương, lần này chủ động tới bệnh viện chăm sóc mẹ con, hỗ trợ mẹ con sinh sản.

Con chạy tới nghênh đón, gọi bố mẹ cùng cô Thúy, sau đó giúp lấy đồ.

Mẹ thấy con liền đen mặt, quay đầu mắng: “Lăn trở về phòng đi, tao không muốn nhìn thấy mặt mày, sao có thể xấu như vậy? Mày nhìn em gái mày xem trắng nõn, rất đáng yêu quá trời!”

Con đứng tại chỗ không biết như thế nào cho phải.

Cô Thúy cười gượng mở miệng: “Nhân Nhân nẩy lớn lên sẽ tốt, con bé còn nhỏ.”

“6 tuổi còn nhỏ? Từ nhỏ chỉ biết sinh bệnh, chị bị nó làm cho gần như kiệt sức, chị hiện tại một chút kiên nhẫn cũng không có, cút mau!” Mẹ hướng con mà mắng.

Con cúi đầu trở về phòng.

Anh con vừa lúc đi ra, cũng không thèm nhìn con, hưng phấn mà đi xem em gái.

Nhìn xong anh liền tràn đầy niềm vui, thích thú khen ngợi: “Oa, quá đáng yêu, mắt thì to miệng nhỏ, đây mới là gen của nhà chúng ta.”

“Kiều Kiều thật sự đáng yêu, bé như vậy đã nhìn ra được, hơn nữa đặc biệt linh động, con xem đôi mắt bé con nhìn xung quanh đi, giống như hiểu hiểu mọi chuyện ấy.” Bố vui mừng khôn xiết.

Trên mặt mẹ cũng tươi cười.

Chỉ có cô Thúy khó xử, đau lòng nhìn con.

Con trốn vào phòng, co ro ở chân giường, bất động.

Chỉ cần con nghe lời, bố mẹ vẫn sẽ cho con được ăn cơm thừa đi.


3

Một ngày sau khi em gái về nhà, bố mẹ lại cãi nhau.

Nguyên nhân là mẹ muốn ăn cherry, nhưng bố nói quá đắt, hiện tại phải dành dụm để nuôi ba đứa con.

Mẹ giận tím mặt, nói mình ở cữ một quả cherry cũng không được ăn à?

Em gái sợ tới mức oa oa khóc lớn, bố mẹ liền ngừng tranh cãi, vội vàng đi dỗ em gái.

“Kiều Kiều ngoan nhé, bố mẹ không phải cãi nhau đâu, đừng sợ.” Bố chưa bao giờ ôn như đến như vậy.

Chờ dỗ Kiều Kiều xong, bố thở dài nói: “Vợ, chúng ta không thể cãi nhau, tránh dọa Kiều Kiều, thầy nói rồi, Kiều Kiều là phúc tinh của nhà mình, con bé sẽ mang đến vận may.”

Bố rất tin vào số mệnh, nhưng mẹ không tin, bà trước kia sẽ mắng bố con không đầu óc, cái này cũng tin.

Nhưng hiện tại, bà liên tục gật đầu: “Kiều Kiều là phúc tinh, nhìn bé con rất đáng yêu, nhất định là phúc tinh, không giống Nhân Nhân là cái đồ sao chổi!”

Con bưng nước đứng ở cửa mà nghe, lại một lần nữa cúi đầu.

Có lẽ Kiều Kiều thật sự là phúc tinh, công việc kinh doanh của bố đột nhiên có khởi sắc.

Ông gây dựng sự nghiệp hai năm, vẫn luôn thua lỗ, nhưng lại không cam lòng từ bỏ, mượn tiền bạn bè, họ hàng và ngân hàng. Thời điểm con sinh bệnh phải bỏ tiền, bố liền gào rít cùng con nói ông thiếu nợ, giống như con có thể nghe hiểu.

Hiện tại, bố cuối cùng có khởi sắc.

“Vợ à, thật tốt quá, anh bắt được một đơn hàng lớn, em chờ xem, phòng làm việc của anh nhất định có thể cất cánh!” đêm đó, bố thập phần phấn khởi.

Anh con cũng bị vui lây, buông sách vở tới chúc mừng, còn hôn Kiều Kiều một cái: “Ngôi sao may mắn!”

Con ngước khuôn mặt 6 tuổi tái nhợt vàng vọc, mà cười lấy lòng: “Em gái đúng là phúc tinh.”

Kỳ thật con còn không hiểu lắm phúc tinh nghĩa là gì, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy, con nên cười.


“Đen đủi, cút sang một bên đi!”

4

Công việc kinh doanh của bố phát triển rất nhanh.

Trên đầu ông ấy khả năng có ngôi sao may mắn chiếu đến, không thể ngăn cản.

Ba tháng ngắn ngủi, ông ấy đã mặc tây trang, đeo lên cà vạt, chạy quanh thành phố đi dự tiệc.

Mẹ sớm đã thôi ở cữ, ban đầu bà nghĩ ở nhà toàn tâm toàn ý chiếu cố em gái cùng anh trai, nhưng tính tình không chịu nổi, liền đi theo bố điều hành công việc kinh doanh.

Cho nên, cô Thúy lại đến.

Mẹ cho cô 3000NDT một tháng tiền lương, nhờ cô chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của ba đứa bé bọn con.

Con rốt cuộc cũng cảm nhận được một tia tình thương của mẹ.

Cô Thúy đối xử bình đẳng, cô thích anh con, thích em con, cũng thích con.

Ban ngày, cô ở nhà con chiếu cố bọn con, sẽ thường xuyên kể truyện cổ tích cho con, có câu truyện con nhớ rất sâu.

Là câu truyện Vịt con xấu xí cùng thiên nga trắng.

Vịt con xấu xí từ nhỏ bị ghét bỏ, nhưng cuối cùng nó giương cánh bay cao, hóa ra nó là thiên nga trắng.

Buổi tối, cô Thúy trở về nhà của mình.

Trong nhà liền khôi phục như cũ, con lại co ro ở chân giường, viết viết nhật ký, lật sách vở, mà bố mẹ cùng anh trai ở đại sảnh vẽ về tương lai, thân mật ôm Kiều Kiều.

“Kiều Kiều thật sự phúc tinh, thành tích của con tốt lên rất nhiều, đã vào top 10 của khối rồi, con cảm giác có hy vọng thi vào Bắc đại!” anh con lại nói đến Bắc đại.

Bố mẹ vui mừng khôn xiết, cả căn phòng ngập tràn tiếng cười.

5

Ngày anh trai con thi đậu vào Bắc đại, công ty của bố chính thức thành lập, không còn là một cái phòng làm việc nho nhỏ nữa.

Nửa năm ngắn ngủi, ông ấy đã trở thành ông chủ, còn mẹ thì thành bà chủ.

Trong nhà trở nên giàu có như thế, ngay cả bữa tiệc mừng anh trai nhập học cũng được tổ chức ở khách sạn lớn.


Hôm đó, khách khứa tụ họp ngồi đầy hơn ba mươi bàn.

Con trước nay chưa thấy qua bữa tiệc nào lớn như vậy, vừa khẩn trương vừa mới lạ.

Hơn nữa, hôm ấy bố mẹ cao hứng, không đem con nhốt ở trong phòng không cho con gặp người khác.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu có thể là do con cần cõng Kiều Kiều.

Bố mẹ cùng anh trai đều rất bận rộn, cô Thúy ở phía sau lo chuyện nhà bếp, con cõng Kiều Kiều, dùng đôi tay ôm mông cõng em bé, an phận mà ngồi yên.

Con đã rất thành thạo, ở nhà đã cõng Kiều Kiều rất nhiều lần.

Con thỉnh thoảng quay đầu nhìn Kiều Kiều, đôi mắt to xinh đẹp của bé linh động chuyển động không ngừng, lông mi lại dài, khuôn mặt trắng hồng, rất đáng yêu.

Khác khứa lui tới đều dừng lại nhìn Kiều Kiều, khen bé đẹp mắt.

Con liền ưỡn ngực tự hào.

Vâng, em gái con rất đẹp!

Kết quả, một vị khách không cẩn thận đá vào ghế, con ngã xuống, nghiêng người xuống đất.

Con vội vàng mà bảo vệ đầu của em gái, em gái oa oa khóc lớn, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn.

Bố mẹ mấy bước xông tới, trên mặt đầy sự nôn nóng.

“Mày mang em kiểu gì đấy, đồ vô dụng!” đưa tay tát con một cái, rồi nhanh chóng bế Kiều Kiều.

Bố con thuận thế đá con, đau lòng mà sờ trán Kiều Kiều.

Con hoảng sợ hoảng loạn, nước mắt cũng lã chã rơi.

“Khóc khóc khóc, còn không mau cút đi, thật mất mặt!” mẹ tôi tức giận muốn tát con một cái.

Con đang chân tay luống cuống, cô Thúy chạy tới đem con bế lên, cười giảm hòa: “Ha ha, trẻ con không ngồi yên được, không có việc gì, mọi người tùy tiện ngồi đi, hôm nay không say không về.”

Các khách khứa yên vị, cô Thúy ôm con ra sau bếp.

Hóa ra, cô Thúy từng làm việc ở đây, cô quen biết người trong bếp, cho nên tới thúc giục nhanh chóng phục vụ thức ăn.

~~ còn nữa ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận