Ngày tiếp theo, không biết có phải là vì cú điện thoại kia của Mộ Thần hay không mà đến tối, Trác Tịch đã về nước. Mộ Thần nhìn y mang sắc mặt tái nhợt như trước cũng không hề nói gì, chỉ cho y một cái ôm. Không chỉ Mộ Mục mà cả Trác Tịch cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Vì Mộ Mục phải an ủi cha mình nên ngày hôm nay không có đi tới chỗ của Cảnh Dực Tước. Hôm qua, sau khi Mộ Thần tiến vào thư phòng sững sờ mấy tiếng, lại một mặt bình tĩnh mà xuống lầu, không hề có tình huống gì khác thường mà ngồi ăn cơm cùng với bọn họ, sau đó, ông lại trở về phòng ngủ của mình.
Cha không có một chút khác thường như vậy càng khiến cho Mộ Mục lo lắng.
Mộ Mục yên lặng nhìn hai người ôm nhau, lặng lẽ rời khỏi Mộ gia. Sau đó, cậu gọi điện cho Cảnh Dực Tước, không muốn quấy rầy thế giới của hai người họ. Quản gia và người hầu của Mộ gia sau khi ăn cơm tối xong cũng trở về phòng.
Trong một quán bar xa hoa, ba người đàn ông xuất sắc đang ngồi trong một góc mà uống rượu.
Một người thì đeo chiếc kính mắt viền vàng, ở cái địa phương nhàn nhã này mà anh ta còn mặc một chiếc áo sơ mi nghiêm cẩn, không những vậy còn buộc ca-ra-vat.
Một người khác thì mặc một chiếc áo lông hình chữ V màu vàng nhạt, mang theo đôi mắt *** tà vẫn luôn liếc nhìn về phía sàn nhảy, dường như đang tìm kiếm mục tiêu.
Người cuối cùng lại giống như một con sư tử đang ngủ, ngồi dựa vào trên ghế sa lon, trên tay còn cầm một lon bia chưa uống qua, đó là thứ mà An Trưng Vũ nhét vào tay hắn.
“Lão đại, đừng có buồn bực như vậy mà, sắp giống Triển Ngạn đầu gỗ đến nơi rồi.” An Trưng Vũ cầm chai bia uống một hớp, đôi mắt vẫn dán lên sàn nhảy như cũ.
Cảnh Dực Tước nhắm mắt dưỡng thần, Triển Ngạn nâng chai bia rót vào cốc, cũng uống một hơi.
An Trưng Vũ nhìn thấy hai người đều không để ý đến hắn, một tên thì yên tĩnh uống rượu, một tên thì mang bộ dáng không muốn nói gì, hắn đành phải nỗ lực gợi chuyện.
“Lão đại, nếu hôm nay anh ra đây chơi mà cảm thấy nhàm chán như vậy, không bằng ngồi ngốc trong nhà ân ái với chị dâu đi.”
“Hôm nay cậu ấy về nhà.” Cảnh Dực Tước thấy đề tài liên quan tới Mộ Mục liền mới mở miệng nói, chỉ là trong âm thanh nghe thấy cảm giác buồn bực.
Vì Triển Ngạn là người được nhờ cậy để điều tra về Trác Tịch, đương nhiên cũng biết đến việc của Trác Tịch và cha Mộ, “Là bởi vì kết quả điều tra kia?”
“Ừm.” Cảnh Dực Tước trả lời vấn đề của Triển Ngạn, rồi nói với An Trưng Vũ, “Bệnh viện của các cậu có am hiểu về việc trị liệu ung thư không?”
“Ung thư?!” An Trưng Vũ bị Cảnh Dực Tước làm cho kinh sợ, cẩn thận hỏi, “Chị dâu bị…”
Vẫn chưa nói hết thì đã bị ánh mắt của Cảnh Dực Tước bắn đến, làm hắn sợ đến mức lập tức im miệng, “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
Lúc này, Cảnh Dực Tước mới nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần.
“Hừm, cuối cùng mọi chuyện là sao vậy.” Rốt cục, An Trưng Vũ cũng không tiếp tục tìm kiếm mỹ nhân nữa mà nhìn qua Triển Ngạn bên cạnh, nhẹ giọng hỏi, tay chỉ trỏ Cảnh Dực Tước bên kia không hăng hái lắm.
Triển Ngạn vẫn uống rượu, không hề trả lời.
“Tôi nói nè, sao trước mặt huynh đệ mà anh lại đùa giỡn như thế, thật là.” An Trưng Vũ đoạt lấy ly rượu của hắn, “Nói đi, nhị ca ~ ”
Xưa nay, lúc An Trưng Vũ muốn cầu xin điều gì đó mới có thể gọi Triển Ngạn hai tiếng “Nhị ca”, lại cầm cốc lên, liếc mắt một cái, “Trác Tịch của X&C bị ung thư dạ dày, trung kỳ.”
“Trác Tịch bị ung thư dạ dày thì liên quan gì đến chị dâu, cậu ta họ Trác sao…” An Trưng Vũ vẫn không hiểu.
“Trác Tịch và Mộ Thần là bạn tốt, thậm chí so với bạn tốt còn tiến thêm một bước.” Triển Ngạn liền bổ sung thêm một câu.
An Trưng Vũ nhảy lên, “Vậy thì Trác Tịch có thể là mẹ kế của chị dâu?! Cũng không đúng, cha kế?”
Lúc hắn vẫn đang tiếp tục làm rõ Mộ Mục cuối cùng phải gọi Trác Tịch là gì thì điện thoại của Cảnh Dực Tước vang lên.
“A lô, Mộ?” Cảnh Dực Tước thay đổi trạng thái chán chường vừa rồi.
Mộ Mục vừa mới đi ra khỏi cửa, “Bây giờ anh có rảnh không?”
“Tất nhiên là rảnh!” Cảnh Dực Tước từ ghế salon đứng lên.
“Vậy anh tới nhà em đón em đi.” Thuộc tính của Mộ Mục đã có xu hướng trở thành nữ vương, ngữ khí mang theo mệnh lệnh.
Cảnh Dực Tước mặt mày hớn hở đáp ứng.
Sau khi chờ Mộ Mục cúp điện thoại, liền ném lại một câu, “Mộ nhờ tôi đi đón cậu ấy.” Nhanh chóng vội vã rời đi, sợ Mộ Mục chờ quá lâu.
“Lão đại, lão đại!” An Trưng Vũ kêu vài tiếng đều không khiến Cảnh Dực Tước đang đắm chìm trong sự hưng phấn nghe thấy, quay đầu lại, “Thật là, thấy sắc quên bạn, thê nô!”
Triển Ngạn vẫn tự rót tự uống như cũ.
“Tu đạo sĩ!” An Trưng Vũ khẽ nguyền rủa anh ta một tiếng, sau đó cũng rời chỗ ngồi, đi tới sàn nhảy chơi đùa.
Những cô gái trên sàn thấy một tên công tử anh tuấn phong lưu như thế đều cố ý sáp vào hắn.
——–
“Kétt ——” Một chiếc xe thể thao phanh gấp trước Mộ gia, nhìn thấy quá trình từ phóng nhanh đến dừng lại thì có thể hiểu được nó mạnh mẽ đến mức nào.
Mộ Mục ngồi ở trên bậc thang, nhìn thấy xe liền đứng lên, đi tới bên cạnh, mở cửa xe rồi ngồi xuống.
“Mộ, đi đâu?” Cảnh Dực Tước thấy Mộ Mục đã ngồi vững vàng, liền hỏi.
“Tới chỗ anh.” Mộ Mục trả lời, “Anh chạy chậm thôi, em đợi một chút cũng không sao.”
Cảnh Dực Tước thấy Mộ Mục trước sau như một mà quan tâm hắn như vậy, thật cao hứng, “Ừm!”
“Bác không có chuyện gì chứ?” Cảnh Dực Tước nhơ đến chuyện ngày hôm qua, quan tâm hỏi một câu.
“Chú Trác vừa mới trở về nên em không quấy rầy bọn họ. Sao vậy, không hoan nghênh em?” Mộ Mục đã dần dần chìm đắm vào tình cảm của Cảnh Dực Tước, rút về một chút thái độ lạnh lùng, cũng khiến cho Cảnh Dực Tước hiểu được mình phải trả giá mới ôm được mỹ nhân về nhà.
“Không có, anh vẫn luôn hy vọng em chỉ mãi ở đấy.” Cảnh Dực Tước lại đưa tay nắm chặt tay trái của Mộ Mục, trên đường lái về nhà đều không thả ra, Mộ Mục đã quen cách lái xe cổ quá này của hắn nên cũng không có ý kiến.
Ngày tiếp theo, sau khi Cảnh BOSS đưa Mộ Mục đi làm, liền rạng rỡ mà trở về công ty.
Lần này, các chị em phụ nữ độc thân ở Cảnh thị đã không còn cảm thấy kỳ quái, dù sao hằng ngày đều nhìn thấy thì sẽ thành thói quen, chỉ là họ âm thầm rít gào trong lòng vì lão tổng cứ mang theo nụ cười như thế mà tới công ty.
“BOSS, bên ngoài có mấy người muốn gặp ngài, là sinh viên của đại học S.” Cảnh Dực Tước vừa tiến vào văn phòng không bao lâu, liền nhận được điện thoại của thư ký
Cảnh Dực Tước nghe thấy đại học S, tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng vẫn cho bọn họ lên đây.
Những người vừa vào có hai nam hai nữ, Lăng Tuyết Vũ cũng là một trong số đó. Nhìn cách bố trí của Cảnh thị, tuy rằng họ luôn tự kiêu mình là sinh viên danh giá nhưng giờ đây vẫn hơi câu nệ và thấp thỏm.
“Mọi người có chuyện gì không?” Thái độ của Cảnh Dực Tước coi như khá tốt, hỏi một câu.
Lăng Tuyết Vũ nghe vấn đề mà hắn hỏi, tiến lên một bước, “Hiệu trưởng giới thiệu bọn em đến công ty để thực tập.”
“Ồ.” Lúc này, Cảnh Dực Tước mới nhớ lại lần trước tới đại học S diễn thuyết, sau đó có thuận miệng đáp ứng một chuyện, vì vậy cầm điện thoại lên phân phó cho thư ký nột chút, “Bốn người có thể đi tìm thư ký Judy của tôi, nàng sẽ mang mọi người dạo quanh từng bộ phận của công ty rồi mỗi ngươi tự lựa chọn vị trí thực tập của mình.”
“Được rồi, cảm ơn BOSS.” Sau khi một nam sinh nghe hắn an bài xong, liền nói lời cám ơn.
Judy mặc một bộ chính trang nhạt màu, thần sắc nghiêm túc mang bọn họ dạo quanh các bộ phận.
Nữ sinh luôn an tĩnh chọn bộ phận kỹ thuật, một nam sinh khác chọn bộ phận quảng cáo, còn nam sinh vừa lên tiếng nói cám ơn và Lăng Tuyết Vũ lại chọn phòng nhân sự.
Hôm nay Lăng Tuyết Vũ rất vui vẻ vì nhận được thông báo của hiệu trưởng cho mấy người bọn họ đến Cảnh thị thực tập.
Mặc dù lần trước, Cảnh Dực Tước không coi ai ra gì mà làm cho cô có chút tức giận, thế nhưng, cô ta lại nhận định đó là do Mộ Mục nói xấu mình với Cảnh Dực Tước, dù sao lần trước lúc hắn đến trường đọc diễn thuyết, thái độ vẫn rất tốt. Thật không biết tại sao tên học trưởng họ Mộ kia lại giận dai như vậy, không phải lúc khai giảng cô chỉ muốn nhờ hắn làm bia đỡ đạn một chút thôi sao, thế mà vẫn nhớ đến tận bây giờ!
Lần trước, đến một cái liếc mắt mà Cảnh Dực Tước và Mộ Mục cũng không thèm ném qua cho cô, Lăng Tuyết Vũ nhất thời tức giận liền xóa tin nhắn của học trưởng Diệp, không muốn để cho hai người bọn họ hoàn thành cuộc thi. Trên BBS cũng ám chỉ hai người là gay, đồng thời cô ta cũng muốn Cảnh Dực Tước vì tránh xa thị phi mà xa lánh Mộ Mục. Nhưng, điều mà cô không ngời tới chính là Cảnh Dực Tước đang đeo đuổi Mộ Mục, hơn nữa còn chưa đuổi tới tay.
Hôm nay sau khi đến đây, thái độ của Cảnh Dực Tước đối với cô vẫn không có gì đặc biệt, điều này làm cho cô ta có chút thất bại.
Trong lúc Judy mang bọn họ đi dạo quanh công ty thì Lăng Tuyết Vũ đang đi vệ sinh, nhất thời nghe được mấy người con gái đang trang điểm ở ngoài suy đoán nửa kia của Cảnh Dực, trong đó Dương Nhược là ứng cử viên có khả năng trở thành BOSS phu nhân nhất. Điều này khiến cho Lăng Tuyết Vũ ngay từ đầu đã đem Cảnh Dực Tước trở thành mục tiêu của mình âm thầm cắn răng.
Sau khi đi dạo xong, lúc Judy hỏi ý kiến của bọn họ thì cô liền chọn phòng nhân sự, cô muốn nhìn một chút, đến cùng là cái người có khả năng trở thành Tổng tài phu nhân trong truyền thuyết – Dương Nhược có điểm nào hơn được cô ta. Nghe nói là một Đại tiểu thư, còn là giám đốc mới được thăng chức.
Trong lòng Lăng Tuyết Vũ âm thầm cổ vũ bản thân, lâu như vậy rồi mà bọn họ chưa trực tiếp đối đầu, chứng tỏ Dương Nhược kia cũng chỉ có thế. Lần này mình đến Cảnh thị thực tập, cơ hội để có thể gặp gỡ Cảnh Dực Tước vẫn còn rất nhiều, không phải có câu nói, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt sao ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...