Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Cảnh Dực Tước nhìn thấy “Mộ Mục” đi về phía mình, trong lòng đã sớm ngứa, giống như là có một con mèo đang dùng móng vuốt không ngừng gãi gãi, may mà hắn có công lực che giấu tâm tình bên ngoài nên mới khắc chế được bản thân.

Dù vậy, quản lý Cao đứng bên cạnh hắn và những người đang vây quanh đều cảm thấy rõ ràng, thái độ của Cảnh thiếu đối với Mộc công tử thật đặc biệt.

Mà Mộc Việt thấy Cảnh Dực Tước luôn lạnh lùng với người khác, đột nhiên thấy ánh mắt của anh ta lại có chút nhu hòa thì hơi nghi hoặc một chút, lẽ nào đứa con nhà mình biết tên Cảnh thiếu thần bí này?

“Cảnh thiếu, đây là con trai của tôi, Mộc Hoa.” Cuối cùng vương tử đáng yêu kia cũng đứng trước mặt, Mộc Việt lập tức giới thiệu con trai của mình cho Cảnh Dực Tước.

“Xin chào, tôi là Cảnh Dực Tước.” Cảnh Dực Tước không kịp chờ người nọ đưa tay ra, hắn liền dùng công âm “Quý khí bá đạo” được ca tụng trên mạng để tự giới thiệu mình, trong lòng tiểu nhân còn không ngừng kêu, Mộ Mục sẽ nhận ra ta có phải không!

Chỉ thấy mỹ nam đáng yêu nọ đưa tay ra, nắm chặt, “Xin chào, tôi là Mộc Hoa.” Âm thanh sáng ngời êm tai, còn nở nụ cười hiện lên hai cái lúm đồng tiền, tăng thêm khí chất khả ái.

Đáng tiếc, bây giờ Cảnh Dực Tước không có tâm tình để thưởng thức cái phần đáng yêu này.

Một khắc khi nghe thấy thanh âm kia, tâm tình Cảnh thiếu của chúng ta trực tiếp down xuống đáy vực. Hắn đã xác định người đối diện không phải là Mộ Mục của mình. Chẳng lẽ bản thân lại đoán sai?

Bởi mỗ Cảnh quá thất vọng mà lười che giấu tâm tình biến hóa của mình. Người chung quanh thấy rõ, sau khi công tử Mộc gia mở miệng, tâm tình của Cảnh thiếu liền không tốt.

Mộc Hoa dùng ánh mắt nghi ngờ của mình truyền đạt cho cha cậu, con có làm sai gì không?


Đáng tiếc Mộc Việt không thể cho cậu câu trả lời. Bởi vì hắn cũng đang nghi ngờ việc Cảnh thiếu đột nhiên thay đổi cảm xúc, vốn đang cho là đứa con nhà mình có quen biết với Cảnh Dực Tước thì mình cũng có thể thơm lây, kết quả... Nội dung của vở kịch chuyển biến quá nhanh đi, hoàn toàn không hợp lẽ thường được chứ?!

Về phần mấy người đang vây quanh và những người lúc nào cũng chú ý đến sự tình bên này thì chỉ thuộc thể loại “Thích nghe ngóng”.

Làm như họ không nhìn thấy mấy người đến gần Cảnh Dực Tước chỉ có mục đích duy nhất chính là bắt quàng làm họ vậy.

Dựa vào việc bản thân mình không bị cám dỗ, những người khác cũng dẹp bỏ ý nghĩ không có khả năng thành công kia.

Vì Cảnh Dực Tước nhận sai nên từ đầu đã cho Mộc Việt một thái độ bất đồng với những người khác làm họ ước ao ghen tị, cuối cùng lại thay đổi thành như vậy, những người kia có thể không cười trên sự đau khổ của người khác sao.

Sau khi Cảnh Dực Tước ý thức được mình đã nhận lầm người, hắn hoàn toàn mất hết hứng thú với buổi tiệc rượu mà mình đã dặn dò chuẩn bị, nhưng Cảnh Dực Tước cũng biết mình không thể vừa mới lên sân khấu mà lại bước xuống liền.

Vì vậy, hạ xuống tâm tình, không thèm để ý tới những người khác, Cảnh thiếu nói với quản lý Cao một tiếng, sau đó liền có người phục vụ đem rượu tới, nhanh chóng trốn vào một góc.

Được rồi, tuy rằng hắn ngồi trong một góc, không có ai tới gần nhưng tuyệt đối không phải vì không thấy hắn, mà là do những người kia nghe lời đoán ý, biết rõ hắn không muốn bị người khác quấy rầy.

Nhưng mà tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như mỹ nam đáng yêu vừa nãy kia – Mộc thiếu gia.

“Hồi nãy tôi làm sai điều gì sao?” Mộc Hoa cầm một ly rượu ngồi bên cạnh Cảnh Dực Tước, hỏi.


“Không có.”

“Vậy tại sao tâm tình vừa nãy của anh không tốt?” Âm thanh sáng ngời tiếp tục hỏi.

“Không liên quan tới cậu” Cảnh thiếu vẫn đơn giản mà trả lời.

Sau khi Mộc Hoa biết mình đã đụng vào cái đinh cũng không tiếp tục hỏi, lặng lẽ rời đi, tìm kiếm bạn bè của mình.

Bên tai yên tĩnh, Cảnh Dực Tước lay động chén rượu trong tay, thỉnh thoảng uống một chút, một bên lại tính toán nên ngồi bao lâu nữa rồi mới rời đi.

Mà lúc này, Mộ Mục và cha Mộ cùng Trác Tịch đã trở lại. Bởi vì đi ra ngoài quá sớm nên ba người hoàn toàn không biết đêm nay ở đại sảnh có tổ chức tiệc rượu, vì thế có chút kinh ngạc.

Tuy rằng trang phục của bọn họ cũng không đến nỗi tùy tiện lắm, thế nhưng một thân quần áo thể dục vẫn có chút không hợp với bầu không khí của bữa tiệc.

Huống chi, ba người đi chơi cả một ngày, câu cá, hái trái cây và vân vân, quần áo ít nhiều cũng có chút bẩn. Không thể nói là mất mặt được, nhưng mà hơi lúng túng.

Tuy vậy, cả ba người đã mệt mỏi, đều nghĩ đến việc lập tức về phòng mà nghỉ ngơi.

Thế nhưng, luôn có mấy người không biết điều như vậy. Ví dụ như cái vị đang đứng trước mặt bọn họ đây.


Người kia cản trở hướng vào thang máy của ba người, vừa mở miệng liền thấy hắn không có ý tốt, “Ai da, Mộ tổng đã về rồi, nhìn một thân bẩn thỉu như thế này, người khác không biết còn tưởng rằng công ty phần mềm Mộ thị phá sản, khiến cho người nào đó thân là chủ tịch đi lao động đó.”

Mộ Mục nhìn về phía người cản đường này, từ trên xuống dưới xa xỉ không cần phải nói, vóc người giống cha không hề thay đổi hay phát tướng, hơn nữa còn tỏa ra khí chất của công tử bột.

Tuy rằng đã quá bốn mươi nhưng lại là một người đàn ông trung niên có sự nghiệp thành công khiến bao cô gái rít gào.

Nhưng hiện tại, người này đang đối địch với cha của cậu.

“Không cần anh bận tâm.” Mộ Thần không có phản ứng với lời nói của hắn ta, chỉ lễ phép trả lời một câu.

“Sao vậy, lẽ nào bị ta nói trúng rồi? Vì thế nên lần này không dám phản bác.” Người kia vẫn không buông tha.

“Cố Phồn, nếu như năm đó không có chú Cố giúp đỡ, cậu rằng Thần sẽ dễ dàng bỏ qua như thế sao?” Cha Mộ không lên tiếng, Trác Tịch cũng không nhịn được.

“Khi nào ta lại cần đến sự khoan dung của mấy người?!” Vì kích động, giọng nói của Cố Phồn có chút cao lên, “Mộ Thần! Nói rõ cho ta!”

Mộ Thần dừng bước, “Tịch, cậu và Mục Mục đi lên trước đi. Tôi cũng có mấy lời cần nói rõ ràng với hắn.”

“Không, tôi ở đây với cậu.” Trác trung khuyển nào đó không yên lòng.

Rõ ràng mình ở lại đây cũng không giúp được gì, Mộ Mục khéo léo gật đầu một cái, “Được rồi. Vậy con đi lên trước, thưa cha.”


Bởi vì bên này gây rối nên đã hấp dẫn một số ánh mắt, ba người kia ra ngoài cửa đi tiếp tục nói chuyện.

Còn Mộ Mục kéo thân thể có chút mệt mỏi bước vào thang máy, nhấn xuống tầng trệt.

Lúc thang máy đang tự động đóng cửa, một người lách vào trong.

“Mộ Mục.”

Bởi vì thân thể uể oải làm cho đầu óc trì độn, Mộ Mục vỗ đầu một cái, sau khi nghe được tên của mình liền đáp một tiếng, “Ừm.”

Đột nhiên phát hiện giọng nói gọi mình quen thuộc như vậy, Mộc Mục đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở ra, nhìn thấy vị nam chính đã từng gặp gỡ một lần đang đứng trước mặt mình. Làm cho Mộ Mục xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc.

Cứ ngỡ Mộ Mục đang ngạc nhiên vì có một người xa lạ gọi tên cậu, Cảnh Dực Tước tự giới thiệu mình, “Tôi là Quân Lâm.” Trên mặt không chỉ mang theo nụ cười, hơn nữa cái loại ánh mắt tuy không quá ôn nhu kia làm cậu thật tê dại!

“Làm sao anh biết tôi là Mộ Mục?” Ý thức mình không nên biết “Cảnh Dực Tước”, Mộ Mục cũng không gọi thân phận của hắn ra.

“Tôi đoán.”

“…”

“Được rồi. Bởi vì hôm qua cậu nói là đi cắt băng khánh thành cho nên tôi mới nhờ thư ký đi thăm dò. Lúc nãy còn nghe được cuộc nói chuyện của ba người. Tôi không có đi điều tra hồ sơ cá nhân của cậu đâu nha.” Nhìn thấy biểu tình rõ ràng không tin của Mộ Mục, Cảnh Dực Tước ngoan ngoãn giải thích, câu cuối cùng còn dùng giọng điệu ủy khuất,”Vì cậu không chịu gặp mặt tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình nỗ lực thôi. Đã vậy cậu còn không cho phép tôi điều tra, để nhìn thấy cậu, thật vất vả đó.”

Hiện tại Mộ Mục có chút đau đầu, ai có thể nói cho cậu biết, vì cái gì mà vị nam chính đại nhân lạnh lùng cao ngạo trong truyền thuyết cư nhiên lại giống như một con cún lớn luôn tìm cơ hội bán manh vậy?! Cái ánh mắt cầu khen thưởng kia của nam chính nhất định là do ảo giác của cậu phải không?! Oh, my god! Sao anh không đi quấn quít Tuyết Vũ của mình đi, tới đây tìm tôi làm gì?! Cha ơi, người mau trở về đi, con cần người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui