Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Hắn hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ cái người mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm kia, Cảnh Dực Tước nhàn nhã cùng Lăng Tuyết Vũ đi tới lầu Cảnh Hạnh.

“Anh đoán tại sao nơi này gọi là lầu Cảnh Hạnh?” Lăng Tuyết Vũ giới thiệu đến một nửa, nhìn thấy mỗ Cảnh không tập trung, vì vậy đổi đề tài, hỏi hắn một câu.

“Ngưỡng mộ núi cao, cảnh dừng lại.” Cảnh Dực Tước thuận miệng đáp.

“Đáp án đúng một nửa.” Lăng Tuyết Vũ quay đầu, cười xán lạn với hắn, “Vì đây là nơi mà tập đoàn Cảnh thị của anh bỏ tiền ra xây dựng nữa…”

Lúc này cả hai đã lên tới tầng bốn, Cảnh Dực Tước từ trên nhìn xuống, khi thấy một chiếc xe thể thao rời khỏi cổng trường, thần xui quỷ khiến lại nói một câu, “Trường học các cô đúng là có không ít công tử bột, tôi nghĩ không cần đến Cảnh thị góp vốn, lầu này cũng có thể được xây nên.”

Lúc Lăng Tuyết Vũ theo nhìn theo tầm mắt của hắn, sửng sốt một chút, “Đó là xe của học trưởng Mộ, không ngờ hôm nay anh ta lại đi học.”

“Học trưởng Mộ? Việc cậu ta đến trường rất kỳ quái sao?” Nghe thấy chữ “Mộ”, Cảnh Dực Tước đã tự giác vểnh tai lên mà nghe, còn gặp phải biểu tình ngạc nhiên của cô ta, tò mò hỏi.

“Hừm, nghe nói học trưởng Mộ trong một học kỳ chỉ đến trường có vài lần. Cha anh ta còn là một chủ tịch của một công ty phần mềm, đúng là một tên công tử bột.”

Nói xong liền thấp giọng lầm bầm một câu “Tuy vậy gia đình lại có đủ tiền cho anh ta xài.”


Nghe thế, Cảnh Dực Tước cũng phai nhạt tâm tư tìm tòi nghiên cứu về tên học trưởng họ Mộ kia. Vốn dĩ nghe được chữ “Mộ”, hắn vẫn đang suy nghĩ đó có phải là Mộ Mục hay không.

Nhưng nghe Lăng Tuyết Vũ miêu tả như vậy, học trưởng kia hoàn toàn là một tên công tử bột. Mộ của hắn hoàn mỹ như vậy, mới không phải là một tên nhóc mông nhỏ không chịu học tập đàng hoàng.

Lăng Tuyết Vũ nhìn thấy trong đáy mắt Cảnh Dực Tước giấu diếm một tia chán ghét thì trong lòng vô cùng vui vẻ.

Trong nhà có tiền một chút thì có thể ngạo mạn sao? Còn nguỵ trang đến mức ra vẻ bộ dáng ôn hòa ưu nhã, còn không chịu giúp mình giải vây! Nếu vậy đúng lúc này mình sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn trước mặt Cảnh tổng để cho anh ấy không bị mê hoặc giống như những người khác.

Chính vì thế, mỗ Mộ quyết đang quyết đoán lái xe về nhà đã hoa hoa lệ lệ bị Knock-out.

Buổi tối, sau khi Cảnh Dực Tước và Mộ Mục đã PIA xong thì được nhân viên của đoàn kịch nhất trí rít gào ca ngợi. Như mọi ngày, cả hai đều song song để ẩn, bắt đầu hình thức âm thầm trò chuyện.

Cảnh Dực Tước không biết từ lúc nào đã bắt đầu có thói quen nói một ít sự tình trong cuộc sống cho Mộ Mục, dần dần càng ngày càng tăng thêm, rồi từ từ lại tự nhiên biến thành việc báo cáo lịch trình mỗi ngày…

Có vẻ như hắn lại nhìn thấy một cuốn sổ tay yêu đương nào đó đã viết “Làm cho đối phương hiểu rõ cuộc sống của mình, khiếm cả hai quen thuộc lẫn nhau”, thê nô đã được sinh ra từ đó…

Mà Mộ Mục chưa từng yêu đương cũng không có ý thức được những hành động này của đối phương có gì kỳ quái, chẳng qua chỉ cảm thấy có chút dài dòng, lẽ nào fan lại thích kiểu đại thần nói nhiều như vậy?!

Ngày hôm nay cũng giống thế, đương nhiên, hắn còn muốn thuận tiện dụ dỗ Mộ Mục nói ra trường học.

Quân Lâm: Hôm nay tôi đến một trường đại học để đọc diễn thuyết đó ^_^

Mộ Mục: Ừ.

Quân Lâm: Tôi còn đang suy nghĩ xem lúc ngồi phía dưới cậu có nghe thấy hay không ~

Mộ Mục: Không biết.

Quân Lâm: Tại sao? (O_O)

Mộ Mục: Bởi vì hôm nay tôi không có đi nghe diễn thuyết.


Quân Lâm: Ô, thật đáng tiếc (_`)

Cảnh Dực Tước nhìn thấy Mộ Mục trả lời như vậy, cứ nghĩ là cậu nói trường học không có diễn thuyết, bi thương than vãn, quả nhiên mình lại nghĩ nhiều rồi, Mộ Mục không học ở đại học S.

Mà Mộ Mục bên này lại hoảng hốt ngạc nhiên, thì ra người tọa đàm hôm nay chính là nam chính đại nhân sao.

Lại nhìn thấy tin nhắn tiếp theo được Cảnh Dực Tước gửi tới, Mộ Mục lập tức cảm thấy tiền đồ của mình đang nhấp nhô. Nhớ lại hành động không hợp tác với nữ chính của bản thân, khiến cô ta cư nhiên trực tiếp đi tới chỗ nam chính đại nhân mà kể tội cậu.

Quân Lâm: Ngày hôm nay tôi gặp một người trên võng phối.

Mộ Mục:?

Quân Lâm: Chính người mà cậu khen phối âm tốt kia, Yên Nhiên Che Thành Sắc.

Mộ Mục: Ừ.

Quân Lâm: Vóc người tốt, âm thanh thì càng phù hợp ^_^ Còn nữa, cô ấy cũng có một tên học trưởng họ Mộ. Lúc đầu tôi nghe cứ tưởng là cậu ~XDD

Mộ Mục: Sau đó thì sao?

Quân Lâm: Theo Tuyết Vũ kể thì đó chỉ là một tên công tử bột thôi. Làm sao có thể là cậu ^_^


Mộ Mục: Ừ.

Mộ Mục: Muộn lắm rồi, tôi đi ngủ, 88.

Quân Lâm: Ừa...

Quân Lâm: Ngủ ngon, mơ đẹp (^ω^)

Sau khi thấy avatar của đối phương xám lại, Cảnh Dực Tước mới đóng máy, cầm lấy văn kiện bên cạnh xem qua. Hôm nay lại không hỏi được cậu ấy học ở trường nào, trong lòng có cảm giác thật đáng tiếc.

Mộ Mục tắt đèn rồi lên giường nằm, hoàn toàn không buồn ngủ.

Thì ra quan hệ của nam chính và nữ chính đã tốt hơn rồi sao? Giao tình của mình và nam chính trước đó so với tình cảm hiện tại của bọn họ làm sao có tác dụng. Nữ chính nói cái gì, Cảnh Dực Tước sẽ tin cái gì cái đó!

Vận mệnh của nam phụ và cha nam phụ liệu có thể thay đổi hay không? Bản thân mình nên làm thế nào bây giờ…

Hoàn toàn không biết tâm ý của Cảnh Dực Tước đối với mình, Mộ Mục đang miên man suy nghĩ dần dần mơ hồ ngủ, không biết có phải là mơ đến kết cục nhà tan cửa nát kia hay không, một giọt nước từ khóe mắt rơi xuống, thấm vào đệm chăn, biến mất không thấy tăm hơi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận