Ta là Minh vương, ta cảm thấy nô bộc của mình hình như đầu óc có vấn đề.
Tên nô bộc này là do ta nhặt được.
Tình huống khi đó là như vầy:
Có một hôm, ta đang đi dạo bên bờ sông Vong Xuyên. Từ đằng xa, ta trông thấy một cô gái nhỏ ôm bảy, tám cái bánh bao trong ngực, trên tay còn cầm hai cái bánh bao đang đổi tư thế nhét vào miệng.
Hình như là đang xem thử tư thế nào có thể một ngụm mà nhét vào được hai cái bánh bao to bằng nắm tay.
Cô gái đó trong hơi quen mắt, hình như là quỷ hồn bỏ trốn không qua cầu Nại Hà mà quỷ sai báo cáo lên đợt trước.
Ta đi mấy bước lại gần, phát hiện đúng thật là cô ấy.
Ta cẩn thận quan sát cô ấy một lượt, khuôn mặt vậy mà trông rất đẹp, nhưng cả người ăn mặc rách rưới, nhìn không giống như người có thể mua một lần nhiều bánh bao như thế.
Ta bước đến chất vấn: “Bánh bao của cô là từ đâu mà có?”
Cô gái nhìn thấy ta, ngừng lại động tác nhét vào miệng, toét miệng cười ngây ngô với ta: “Anh trai, trông anh thật sự rất đẹp.”
Nông cạn, ta mỗi ngày đều soi gương, lẽ nào không biết mình đẹp hay sao?
Mấy người phụ nữ nông cạn này chỉ biết thèm thuồng vẻ ngoài tuấn tú của ta, đều chẳng biết thưởng thức sự ưu tú bên trong ta.
Cô ấy dùng hai ngón tay gắp một cái bánh bao đưa cho ta.
“Anh trai, ăn bánh bao không?”
Ta ghét bỏ lùi về sau một bước.
Cái bánh bao đó còn sáng óng ánh nước miếng của cô ta kìa.
“Ta hỏi cô lấy bánh bao này ở đâu?”
Cô ấy vừa nhét bánh bao vào miệng, vừa chỉ về tiệm bánh bao cách đó không xa, miệng nhồm nhoàm không rõ: “Trộm trong tiệm bánh bao kia kìa.”
“Trộm?”
Ta kinh ngạc nói: “Cô trộm bánh bao mà không ai bắt cô à?”
Cô ấy lại nhét bánh bao vào miệng, chà qua loa vệt dầu dính trên miệng.
“Không sao cả, chủ tiệm bánh bao đó là đồ ngốc, tôi trộm hơn nữa tháng rồi mà bọn họ chẳng phát hiện ra.”
Nói rồi lại cầm một cái bánh bao lên hỏi ta: “Anh trai, anh ăn bánh bao không? Ăn hết em lại đi trộm về cho anh.”
Tiệm bánh bao đó, là ta mở đấy.
Ta nghiến răng ken két nói: “Ta chính là ông chủ tiệm bánh bao đó.”
Cô ấy ồ lên một tiếng, nhét cái bánh bao ban nãy vào miệng mình, lại cầm lên một cái tiếp tục hỏi ta: “Vậy thì, anh trai, anh ăn bánh bao không?”
Lí nào lại như vậy, cô ấy quá không tôn trọng ta rồi.
Ta đang muốn nổi nóng, chợt phát hiện ra cơ thể cô ấy đang bắt đầu nhẹ đi và trong suốt.
Cô hồn dã quỷ không đi vào luân hồi, thời gian lâu rồi sẽ hồn phi phách tán.
Đây là cái giá phải trả cho việc không ngoan ngoãn đi qua cầu Nại Hà.
Huống hồ cô ấy còn trộm bánh bao của ta nữa, đây là trừng phạt cô ấy đáng phải nhận.
Ta chất vấn: “Tại sao cô không qua cầu Nại Hà?”
Cô ấy vừa ăn từng ngụm bánh bao lớn, vừa nói: “Em phải chờ người.”
Cô ấy cũng đã tự phát hiện ra biến đổi của cơ thể, sốt ruột sắp khóc.
“Anh trai, anh rốt cuộc có ăn bánh bao không nè!”
Cuối cùng, ta cứu cô ấy về.
Ta cũng không muốn cứu đâu, nhưng mà cô ấy gọi ta là anh trai, hầy.
Sau đó, vì để cô ấy bồi thường tiền trộm bánh bao, ta bảo cô ấy làm nô bộc của ta.
Đương nhiên là không có tiền lương gì đâu.
Ai bảo cô ấy nợ tiền ta chứ.
Nhưng mà hình như cô ấy rất vui vẻ, mỗi ngày ngoại trừ sau khi ngồi ngây người ở đầu cầu Nại Hà, thì đều vây xung quanh ta gọi “Chủ nhưn”
Cô ấy như kiểu đầu lưỡi duỗi không thẳng, lần nào cũng gọi “Chủ nhân” thành “Chủ nhưn”
Sau khi uốn nắn vài lần đều vô ích, ta cũng quen luôn rồi.
Ta đang ngồi thiền, cô ấy đột nhiên gào to chạy vào trong điện của ta.
“Chủ nhưn chủ nhưn, đã hơn nữa tháng không có mặt trời rồi!”
Ta nhẫn nại giải thích: “Minh giới sẽ không có mặt trời đâu.”
“Ồ.”
“Chủ nhưn chủ nhưn, chúng ta có thể ăn đồ của nhân gian không?”
Ta: “Không thể.”
Cô ấy: “Tại sao?”
Ta: “Bởi vì đồ ăn nhân gian đều có nhiệt lượng, cơ thể quỷ không có độ ấm, cho nên không thể ăn đồ ăn nhân gian.”
Cô ấy: “Nhưng mà chủ nhưn, ngài đang ăn dưa hấu ướp lạnh kìa.”
Ta: “Dưa hấu ướp lạnh rồi, không có nhiệt lượng.”
Cô ấy: “Ồ.”
Kể từ sau khi tuyển cô ấy vào, ta thường hay hoài nghi nhân sinh: cô ấy có phải là do ông trời phái xuống trừng phạt ta không vậy?
Ngoại trừ mỗi ngày giống như em bé hiếu kì vây quanh ta hỏi mấy cái vấn đề kì kì quái quái, thì cô ấy còn trộm đồ ăn của ta.
Đồ ăn trong tiệm của ta đều bị cô ấy trộm qua một lần, bị ta phát hiện lại còn không có tiền trả.
Quá đáng hơn là, ngay cả canh Mạnh Bà cô ấy cũng không tha.
May mà Mạnh Bà phát hiện sớm, nếu không thì nguyên cả nồi lớn cũng bị cô ấy ăn hết.
Không biết rốt cuộc cô ấy đã ăn bao nhiêu, nhưng lúc bị phát hiện thì chẳng còn nhớ được gì.
Vừa thấy ta thì bắt đầu chảy nước miếng: “Anh trai trông anh thật sự rất đẹp, có thời gian thì cùng đi ăn cơm nhé.”
Ta chỉ đành nhẫn nhịn giải thích cho cô ấy, ta là chủ nhân, còn cô ấy là nô bộc của ta.
Ta gằn mạnh hai chữ “Chủ nhân”, hi vọng cô ấy có thể duỗi thẳng lưỡi mà gọi ta.
Kết quả cô ấy vẫn “chủ nhưn chủ nhưn” gọi ta mỗi ngày, thậm chí còn hỏi lại mấy vấn đề kì kì quái quái lúc trước lần nữa.
Ta cũng sắp đau đầu mà chết rồi.
Năm tên nô bộc của ta đều rất thú vị, bọn chúng chưa bao giờ che giấu ham muốn trắng trợn trong mắt.
Tiểu Ngũ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt của ta, lão đại thì nhìn chằm chằm vào địa vị của ta, lão tam lại nhìn chằm chằm vào tiểu Ngũ của ta, lão Tứ thì dòm ngó tiền của ta.
Ta luôn không thể hiểu được lão Nhị, hắn ngày nào cũng nhìn chằm chằm ta, không biết là muốn làm gì.
Hai hôm trước còn xin nghỉ phép dài ngày, bảo là muốn đi Thái Lan du lịch.
Đợi chút, lão Tam nhìn chằm chằm tiểu Ngũ của ta?!
“Lão Tam, ngươi đi tuần tra quanh sông Vong Xuyên đi.”
Lão Tam mới thu về ánh mắt như muốn mọc luôn trên người tiểu Ngũ: “Chủ nhân, tuần tra không phải vẫn luôn là…”
Hắn còn muốn dạy ta làm việc à?
Ta cắt ngang lời hắn: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi.”
“Vâng.”
Lúc này hắn mới lưu luyến không đành mà rời đi.
Vẫn là tiểu Ngũ của ta ngoan ngoãn, mỗi ngày chỉ biết nhìn đồ ăn chảy nước miếng.
Có lần ta vừa nằm xuống, thì cô ấy rón ra rón rén đi vào phòng ta.
“Chủ nhưn chủ nhưn?”
Cô ấy khẽ gọi vài tiếng.
Ta sợ cô ấy lại muốn hỏi ta mấy chuyện kì kì quái quái, nên bèn giả vờ ngủ không lên tiếng.
Kết quả cô ấy thế mà sáp lại gần, hôn ta cái chụt.
Sau đó luôn tiện thó luôn đồ ăn vặt ta để trên đầu giường.
Quá đáng lắm rồi!
Đúng là quá đáng lắm rồi!
Con gái con đứa, sao chẳng dè dặt chút nào vậy!
Càng quá đáng hơn là, cô ấy vào đây thế mà không phải vì đặc biệt đến hôn ta, mà lại vì trộm đồ ăn vặt của ta!
Ngày hôm sau, trước khi ngủ ta lại đặt mấy loại trái cây cô ấy thích ăn trên đầu giường.
Ta không phải muốn dung túng hành vi trộm đồ của cô ấy.
Ta chỉ là cảm thấy, để cô ấy làm nô bộc của ta, nhưng lại không phát tiền lương, làm cô ấy muốn ăn chút đồ ngon cũng không có tiền mua, rất đáng thương.
Ta đường đường là Minh vương, thế mà nô bộc ngay cả cơm cũng ăn không nổi, vậy có nghe được không?
Ừm, nguyên nhân là như vậy đấy, ta tuyệt đối không phải vì để cô ấy mỗi tối đến hôn ta đâu.
Ta đường đường là Minh vương, phụ nữ muốn hôn ta sắp hàng từ Minh giới cho tới nhân gian, ta muốn được hôn mà còn phải tốn sức bày mưu thế à?
Quả nhiên, từ đó về sau, cô ấy tối nào cũng len lén chuồn vào phòng ta, hôn ta một cái, sau đó luôn tiện lấy đi đồ ăn vặt của ta.
An ổn kéo dài như thế chừng mười mấy năm.
Ngày nào đó của mười mấy năm sau, có một con quỷ kêu gào ở trước cầu Nại Hà, nhất quyết không chịu thành thành thật thật uống canh Mạnh Bà để qua cầu.
Cô ấy một hai phải kéo ta đi hóng drama.
Chuyện như thế ngày nào cũng có, biết bao người chết rồi vẫn không chịu nhìn nhận hiện thực, cứ luôn nhớ nhung chuyện cũ ngày xưa.
Kết cục cuối cùng nếu không bị chuốc canh Mạnh Bà rồi ném qua cầu Nại Hà, thì cũng biến thành cô hồn dã quỷ sau đó hồn phi phách tán.
Chuyện nhỏ như vậy, quỷ sai bên dưới xử lý là được rồi.
Không biết vì sao, ta vậy mà thật sự cùng cô ấy đi hóng chuyện.
Đây là chuyện mà ta hối hận nhất từ trước đến giờ, nếu sớm biết thì ta đã nhốt cô ấy trong đại điện, cho dù cô ấy làm nũng cỡ nào ta cũng sẽ không nhân nhượng.
Từ phía xa xa, chúng ta nhìn thấy một nam quỷ xô ngã một đám quỷ sai, đang đứng bên đó gào to.
“Phiêu Phiêu! Phiêu Phiêu! Em ở đâu! Anh đến tìm em rồi nè!”
Kiểu người si tình như vậy, trước cầu Nại Hà đã gặp không biết bao nhiêu mà kể, ta đã sớm quen rồi.
Nhưng sau khi cô ấy nghe xong lại sững sờ tại chỗ.
Đôi mắt cô ấy mịt mờ hơi nước, kiên định mà nói: “Anh ấy đang gọi tên em.”
Nhận cô ấy làm nô bộc lâu như vậy. nhưng hình như ta chưa từng hỏi tên của cô ấy.
Trừ cô ấy ra, ta còn có bốn tên nô bộc, ta chỉ gọi bọn họ là lão Đại, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, còn cô ấy là tiểu Ngũ.
Huống hồ, rõ ràng cô ấy đã từng uống canh Mạnh Bà, tại sao có thể nhớ lại tên của mình cơ chứ?
Sớm không nhớ, muộn không nhớ, sao cứ nhằm lúc nghe được nam quỷ kia kêu gào thì cô ấy liền nhớ lại?
Ta đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, ta cảm thấy không thể để cô ấy và nam quỷ kia gặp nhau được.
Ta bước lên trước một bước, chắn phía trước người cô ấy.
“Cô nghe nhầm rồi đó, cô tên là tiểu Ngũ.”
Cô ấy như biến thành một người khác, vẻ mặt bi thương mà kiên định: “Tôi không tên tiểu Ngũ, tôi tên là Phiêu Phiêu! Anh ấy đến rồi, tôi phải đi tìm anh ấy!”
Sau khi nói xong, cô ấy đột nhiên chạy về phía cầu Nại Hà.
Ta chợt nghĩ đến, lần đầu tiên khi gặp cô ấy, cô ấy bảo mình không qua cầu Nại Hà là bởi vì phải chờ người.
Ta vẫn cứ quên hỏi người cô ấy chờ là ai.
Cô ấy chỉ cần có thời gian thì sẽ chạy đến đầu cầu Nại Hà, ngẩn người nhìn quỷ đến quỷ đi.
Kể cả lần trước cô ấy uống canh Mạnh Bà, cái gì cũng quên hết, thế nhưng vẫn chứng nào tật nấy thường xuyên đến cầu Nại Hà ngẩn ngơ.
Lúc ta hỏi, cô ấy bảo rằng mình cũng không nhớ nổi tại sao phải đến đó, chỉ là cảm thấy cần phải thường đến đó chờ đợi mà thôi.
Cô ấy đang chờ một người mà dù có uống canh Mạnh Bà thì ngay giây phút nghe thấy âm thanh của hắn cũng sẽ nhớ lại được.
Ta không biết người này đã từng khắc sâu vào tâm khảm cô ấy bao nhiêu, ta chỉ biết dựa vào bản năng mà cảm giác không thể để bọn họ gặp lại nhau.
Ta chặn ngang lưng cô ấy, lạnh lùng quát mắng mấy tên quỷ sai đầu cầu: “Đồ vô dụng các ngươi, chỉ một con quỷ cũng đối phó không nổi, còn không mau xử lý hắn đi!”
Mấy tên quỷ sai cùng xông lên.
Lần đầu tiên ta thấy sức lực cô ấy mạnh đến vậy, vừa giãy giụa vừa hét to: “Đậu lang! Đậu lang! Em ở đây này!”
*lang là cách xưng hô thời xưa, nghĩa là chàng, anh,…
Nam quỷ đó chẳng biết lấy sức lực đâu ra, thế mà lại mạnh mẽ phá vỡ vòng vây của quỷ sai, hét to tên của cô ấy rồi chạy về phía này.
Nếu như ta để cho bọn họ gặp lại nhau, tác thành cho bọn họ, vậy thì mười mấy năm nay mỗi ngày ta đều phí hết tâm tư chuẩn bị đồ ăn cô ấy thích, giờ vờ ngủ say, chỉ để được cô ấy hôn một cái, chẳng phải biến thành một trò cười sao.
Phân tâm trong giây lát, không ngờ cô ấy giãy khỏi ta, chạy về phía nam quỷ kia.
Không còn cách nào, ta chỉ đành đánh ngất cô ấy, sau đó đích thân ra tay chuốc canh Mạnh Bà cho nam quỷ đó, rồi đá hắn qua cầu Nại Hà.
Đưa nam quỷ đó đi luân hồi xong, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng cô ấy vừa tỉnh lại, đã la hét đòi đi tìm Đậu lang gì đó.
Lần đầu tiên ta nổi giận với cô ấy.
“Đậu lang cái gì! Nam quỷ đó sớm đã đi vào luân hồi rồi!”
Cô ấy khóc la chạy ra ngoài, nói rằng cũng muốn vào luân hồi, đi tìm Đậu lang của cô ấy.
Ta bố trí kết giới, nhốt cô ấy ở trong phòng.
Mỗi ngày cô ấy vừa khóc vừa ầm ĩ, đập phá đồ đạc trong phòng.
Mỗi ngày ta thay đổi đa dạng các món ăn cô ấy thích rồi sai người đưa vào, cô đều đập nát tất cả.
Ta đường đường là Minh vương, vậy mà lúc này thật giống một trò cười.
Có lẽ sẽ có người mắng ta chia ương rẽ thuý, nhưng ta không thấy mình sai cái gì.
Là cô ấy trêu chọc ta trước, dựa vào đâu ta vừa quay đi thì cô ấy lại mọc ra một tên người yêu, mà ta còn phải tác thành cho bọn họ?
Khoảng thời gian này tâm trạng ta cũng suy sụp vô cùng, mỗi ngày đều tự nhốt mình trong phòng mượn rượu giải sầu.
Bốn tên nô bộc nhân lúc trạng thái ta không tốt để làm phản.
Xử lý bọn chúng đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chỉ là lão Nhị tranh thủ lúc ta say mà bò lên giường ta.
Từ lần trước khi hắn du lịch Thái Lan trở về thì đã biến thành bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ, trông thấy là mắc ói.
Hắn trèo lên giường giở trò với ta càng khiến ta ghê tởm không thôi.
Bọn chúng là loại không biết tự lượng sức mình, nhưng ta vẫn niệm tình xưa, để lại cho chúng một hồn, chỉ ném chúng vào đáy sông Vong Xuyên.
Sau khi xử lý mọi thứ ổn thoả, ta mới phát hiện, lão Tam vậy mà nhân lúc hỗn loạn đã cứu tiểu Ngũ ra khỏi kết giới.
Lúc ta tìm thấy cô ấy, cô ấy đã uống canh Mạnh Bà, còn đang ồn ào đòi đi qua cầu Nại Hà, nhưng đã bị quỷ sai cản lại.
Nhìn thấy ta, cô ấy mới yên tĩnh lại.
“Anh trai trông anh đẹp thật đấy, anh giúp em chặn bọn họ lại, để em qua cầu Nại Hà được không?”
Cô ấy đã rất lâu không nói chuyện ôn hoà với ta như vậy, cũng lâu lắm rồi mới bình tĩnh như vậy.
“Tại sao cô phải qua cầu Nại Hà?”
Cô ấy lắc lắc đầu: “Em đã quên rồi.”
Giống hệt như bộ dáng ngây ngây ngốc ngốc trong ký ức ta.
Ta xoa xoa đầu cô ấy, nhẫn nại giải thích cho cô ấy những chuyện đã qua.
Ta nói với cô ấy, cô tên là Phiêu Phiêu, kể cho cô ấy nghe ta làm sao nhặt được cô ấy ở Minh giới, chuyện ta nhận cô ấy làm nô bộc, rồi cả chuyện bọn lão Đại vì sao bị ném vào đáy sông Vong Xuyên.
Cô ấy vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa gật đầu cái hiểu cái không.
Có lẽ không nhớ được gì mới tốt, như thế này thật tốt.
TOÀN VĂN HOÀN
CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...