Phụ trương 07! phụ trương! Người thực vật là vợ chủ tịch đã chết của chủ tịch.
Tôi là một Alpha đã yêu một Alpha khác cách đây rất lâu.
Đây là việc tưởng chừng như vô lý, nhưng thực tế chuyện kỳ quái như thế lại phát sinh rồi.
Hai Alpha làm sao có thể ở bên nhau, giống như công chúa đuôi cá và Vương tử đó của chàng không có kết quả, cuối cùng sẽ biến thành bọt biển.
"Đỗ Đường..."
Tôi né tránh bàn tay của Thẩm Quân Sơn, qua loa lau mặt: "Được rồi, không cần anh nói, tôi biết tôi là Alpha.
Đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi, anh sớm đã cự tuyệt tôi rồi.
Tôi bây giờ chỉ tùy tiện nói thôi, anh còn ở đó xem là thật à."
"Tôi chỉ cảm thấy, vị đó nhà anh nếu có thể nghe thấy mấy lời này của anh, anh ấy chết cũng không có gì hối tiếc." Tôi hắng giọng, "Anh đói không? tối nay chúng ta còn dư lại nhiều món lắm, tôi đi hâm nóng lại.
"
"Ba ba!! a ba!!"
Tôi vừa mới đứng lên, liền nghe thấy Thẩm Văn Hân gào khóc chạy đến.
“Làm sao vậy?” Thẩm Quân Sơn đứng dậy hỏi.
"Anh trai! anh trai! anh trai đau đau!"
Tôi còn chưa kịp lau nước mắt trên mặt nhỏ của bé, đã vội chạy tới phòng ngủ của Thẩm Văn Thư.
Cậu nhóc cuộn tròn trên giường, đỏ mặt thở dốc.
Trái tim tôi bỗng chốc như bị nắm lên.
“Anh trai đã ăn cái gì?” Thẩm Quân Sơn ở phía sau tôi, tôi nghe thấy hắn hỏi Thẩm Văn Hân.
“Bánh quy.” Thẩm Văn Hân lúc này phi thường bình tĩnh, gắn gọn đáp, “Vỏ trong thùng rác.”
"Hân Hân đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, Hân Hân ăn rất nhiều, không cảm thấy khó chịu."
Thẩm Quân Sơn lập tức lật thùng rác, tôi đem nhóc bế lên: "Trong thành phần có đậu phộng sao?"
"Có bơ đậu phộng."
Nghe đến đây, lòng tôi một nửa rơi xuống đất, một nửa lại treo ở không trung, Thẩm Văn Thư* đứa trẻ này bị dị ứng với đậu phộng, tôi thấy mặt nó bắt đầu sưng lên, sau lưng nó cũng đổ mồ hôi lạnh.
*(Bản raw tác giả viết là Thẩm Văn Hân, mà chắc nhầm á nên mình đổi luôn cho thuận.)
“Đến bệnh viện.” Thẩm Quân Sơn cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đưa nhóc đi.
“Trực tiếp đến bệnh viện luôn à?” Tôi lo lắng vô cùng, “Thuốc chữa dị ứng ở nhà đâu?”.
"Lần trước tôi mua đã hết hạn, hết rồi."
“Có!” Tôi nghĩ cũng không nghĩ mở hộp thuốc ra, “Còn một hộp, tôi có bỏ vào trong này.”
Tôi nhớ lần trước tôi có mua một hộp thuốc trị dị ứng để sẵn ở nhà, có lẽ nó chưa hết hạn sử dụng.
“Chính là cái này.” Tôi xem hạn sử dụng và chỉ dẫn, đưa cho Thẩm Văn Thư uống.
“Đi thôi!” Tôi bế Thẩm Văn Thư lên trực tiếp lao ra ngoài.
Xe của Thẩm Quân Sơn chạy rất nhanh, nhưng tôi chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Thẩm Văn Thư thở ra càng lúc càng gấp gáp, tôi đặc biệt sợ khí quản của cậu nhóc sẽ bị tắc nghẽn, tôi gọi cậu hết lần này đến lần khác: "Vãn Vãn...!Vãn Vãn...!Vãn Vãn..."
"A ba..." Nhóc ấy lầm bầm mơ mơ hồ hồ, tôi gần như không thể nghe thấy giọng nói của nhóc.
“Ừm, a ba ở đây, Vãn Vãn đừng sợ.” Không biết là đang an ủi nhóc hay là đang an ủi chính mình, “A ba lập tức đưa con đi bệnh viện, lập tức sẽ không sao đâu, không sao..."
“Anh trai không sao.” Hân Hân cũng nắm lấy tay anh trai, đôi mắt to đỏ hoe, nhịn không được rơi nước mắt, “Anh trai giỏi nhất.”
Khoảnh khắc giao con cho bác sĩ, toàn thân tôi mềm nhũn.
Cửa đã đóng, đèn đỏ bật sáng.
Cảm giác chiếc đèn sáng đó khiến toàn thân tôi khó chịu, vừa vuốt trán ngã xuống chiếc ghế vừa cứng vừa lạnh, mồ hôi lạnh sau lưng chảy xuống, cả người run lên.
Tôi nhắm mắt thở hổn hển, nhưng lại bị một thân thể ướt đẫm mồ hôi khác ôm lấy, giọng nói của Thẩm Quân Sơn vang lên bên tai: "Không sao, không sao."
“A ba, đừng sợ, anh trai là lợi hại nhất, giỏi nhất!” Tiểu gia hỏa Hân Hân này cũng nằm trong lòng tôi, cùng ba ba của nó an ủi tôi.
Tôi biết, tôi bị lộ rồi.
Nhưng tôi vẫn không kìm được mà ôm chặt lấy hai người họ, ở bên cạnh họ, tôi mới có thể cảm thấy an tâm.
——————
(Đoạn sau đổi xưng hô nha mn~)
Tôi là một Alpha, một Alpha làm Omega mười hai năm.
Một điều may mắn là, mặc dù tình huống của Vãn Vãn nghiêm trọng, nhưng bởi vì được kiểm tra kịp thời, nên cũng không có gì đáng ngại.
Do có chút sốt nhẹ, nên nhóc con rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tôi nhìn khuôn mặt cuối cùng cũng an tĩnh của con, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì truyền dịch.
Tôi hoảng sợ một lúc, tôi xém chút nữa… có lẽ đã mất đi nhóc con rồi.
“Tình hình ổn định rồi, hạ sốt sẽ ổn thôi.” Thẩm Quân Sơn quay lại với giấy đăng ký, nói với tôi.
Tôi mới nhận ra rằng thậm chí hắn còn không thay đồ ngủ, chân vẫn đang đi dép lê.
Đường đường là tổng tài thì sao, hắn vẫn là một ông bố ngu ngốc, mà hình như tôi cũng rất ngốc.
Tôi nhìn chiếc áo khoác mình cầm nhầm là áo khoác ở nhà, nghĩ thầm.
Hân Hân thấy anh trai không sao, liền thở phào nhẹ nhõm, ngủ thiếp đi ở bên góc giường bệnh.
Thẩm Quân Sơn trước tiên nhìn hai đứa nhỏ, sau đó siết chặt tay tôi.
"Đỗ Đường."
Giọng nói của hắn ta có chút run rẩy, thực ra Thẩm Quân Sơn vốn đã rất mệt, nhưng hắn vẫn cố chấp chống đỡ như cũ.
Tôi bất lực thở dài: "Anh muốn nói gì thì nói đi."
Hắn vẫn giữ chặt không chịu buông ra: "Em...!là Đường Đường sao?"
“Bằng chứng đâu?” Tôi không chịu thừa nhận một bên quay mặt đi không nhìn hắn.
“Không có bằng chứng.” Hắn ta ngồi bên cạnh tôi trên giường cho người nhà, vòng tay ôm chặt eo tôi, đặt cằm lên vai tôi, “Chỉ là cảm giác thôi”.
"Bộ dạng em bảo vệ Vãn Vãn, ngữ khí khi nói chuyện với anh, còn có cách em chung sống với bọn nhỏ.
Anh biết điều này rất hoang đường, nhưng những lúc em kể chuyện cho Hân Hân nghe, dù biết em là Đỗ Đường, anh cũng có cảm giác em là Đường Đường của anh.
Em không biết đâu, anh đã ở ngoài cửa lén nghe công chúa đuôi cá với Hân Hân cả đêm." Thẩm Quân Sơn tiếp tục cắn lỗ tai của tôi, "Nhưng anh không dám suy nghĩ theo hướng đó, cho đến khi bác sĩ nói với anh, cơ thể em ấy từ sớm đã bắt đầu suy kiệt, thậm chí có thể từ mười hai năm trước, từ vụ tai nạn xe năm đó có lẽ đã không sống được."
Vai tôi run lên, nghe Thẩm Quân Sơn nói tiếp: "Trong vụ tai nạn ô tô đó, là em cùng em ấy xảy ra chuyện.
Lúc đó, em hôn mê nặng, nhưng em ấy đã tỉnh lại.
Bây giờ em ấy có chuyện, em lại kỳ tích mà tỉnh lại.
Anh không dám đoán, nhưng không thể không đoán, có lẽ...!"
Tôi cố chống gương mặt lạnh: "Anh đừng khẳng định như vậy, tôi là alpha!"
"Anh không biết vì sao lại khiến em không dám đem sự tình này nói cho anh biết.
Nhưng cho dù lý do là gì, anh, Thẩm Quân Sơn, sẽ nói rõ cho em biết - những gì anh nói hôm nay là nói cho em nghe, cho dù em là Đường Đường hay Đỗ Đường, không cần biết em là Omega hay Alpha, anh cả đời này chỉ cần em, chỉ cần Đường Đường* của anh."
*(唐棠: Đường Đường, 杜堂: Đỗ Đường, khác nhau ở cái họ thôi, còn lại tên của cả hai đều là chữ Đường trong hoa hải đường ấy, và ở đây anh công gọi 堂堂 (Đường Đường) là gọi tên thui.)
Tôi run rẩy một cái nói: "Nếu như về sau anh gặp một Omega khác..."
“Vậy chúng ta cùng xem xem, là anh và Alpha em bên nhau đến già trước, hay là sẽ xuất hiện một Omega không có mắt trước.” Thẩm Quân Sơn vùi vào vai tôi cười, “Em yên tâm, anh mà thực sự có thay đổi, tuyệt đối sẽ bị vệ sĩ của em đoạt quyền soán vị, lưu đày biên ải."
(mình nghĩ chắc ảnh nói vệ sĩ này là mấy nhóc con:))
Tôi bị anh ấy ôm như vậy, buồn ngủ không chịu được, Thẩm Quân Sơn vỗ về dỗ dành tôi, sau đó tôi nằm mơ.
Công chúa đuôi cá biến thành công chúa loài người, thành công thành hôn với Vương tử.
Mà có một ngày công chúa đuôi cá lại để lộ cái đuôi cá của mình, thế là chàng sợ hãi bỏ chạy, nhưng lại bị Vương tử tìm thấy.
Vương tử nói hắn yêu công chúa đuôi cá, cho dù chàng có một cái đuôi cá đi chăng nữa.
Tôi cười cười, phảng phất như nghe thấy có giọng nói nói.
"Anh yêu em."
- -----Kết thúc-----
Hoàn rùi hoàn rùi bộ này ngắn mà tui làm lâu xĩu lâu tới nổi bị nói chậm luôn á hahaha.
Dù sao cũng hoàn rồi cảm ơn mn đã theo dõi chặn đường tỉnh lại của anh Đường nha.
Giải thích xíu cho bạn nào thắc mắc thì
Sau khi đọc xong thì mn cũng biết rồi đó ảnh là Alpha nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó lại thành anh Omega Đường Đường dù không hề có tag đổi hồn hoán thân gì và sau đó trở lại làm Alpha.
Bởi vì ở chương đầu ảnh có nói ở trong gương nhìn lại gương mặt đã cách 12 năm rồi.
Nên ảnh vốn là A nha, không phải O gốc đâu.
Đặc biệt kết chương 1-2 ảnh cũng nói tại sao để ảnh sở hữu rồi lại bắt ảnh dậy.
Chính là để ảnh có được hạnh phúc ảnh muốn rồi lại phải trở về làm A á.
Còn ở chương 2-5 trước mình có nói Thư Thư gọi là Chú Thẩm hay vì Chú Đỗ mình nghĩ nhầm là do nếu không nói đến họ Đỗ thì dù kêu tên a ba 12 năm của nhóc thì cũng là họ Đường chứ không phải họ Thẩm.
Mình đoán dị thui.
Lời kết cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này, chúc mọi người một ngày tốt lành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...