Phụ trương* 01! Phụ trương! Người thực vật mười hai năm tỉnh dậy rồi.
*(Phụ trương: Trang in thêm ngoài số trang thường xuyên của một tờ báo hoặc một tạp chí.)
Không có gì vinh dự hơn là trở thành một Alpha.
Thể chất mạnh mẽ, thông minh, tướng mạo đẹp trai.
Không giống như nhiều Beta biến mất trong đám đông, cũng không mong manh như Omega yếu ớt.
Vinh dự hơn nữa, tôi là một Alpha - một Alpha đã làm người thực vật mười hai năm.
Thân thể của tôi đã nằm trên giường bệnh mười hai năm, vừa mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ gần như làm chói đôi mắt khô khốc.
Những dụng cụ bên cạnh mà tôi không thể gọi tên đang kêu không ngừng, y tá thường ngày nhìn tôi như chết điếng, trời biết, tôi thậm chí còn cho rằng đôi vai Beta không mấy rắn chắc của cậu ta sắp lung lay.
Tuy nhiên, việc một người chết sống lại như tôi dường như không phổ biến lắm.
Tôi giữ chặt cái eo cứng ngắc của mình, đợi một lúc lâu sau, bác sĩ bước vào với đầy vẻ tức giận.
"Tỉnh dậy lúc nào!"
Giọng điệu này quá khích, tôi phớt lờ anh ta với lý do là tôi đang hồi phục sau một trận ốm nặng.
Chỉ có y tá nhỏ tội nghiệp nói thay tôi: "Hơn hai...!không, hơn ba giờ rồi.".
Truyện Kiếm Hiệp
"Tại sao lại cứ khăng khăng vào lúc này?" Nghe bác sĩ lẩm bẩm, tôi trợn tròn mắt.
Để cho anh ta nói lung tung vài câu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Tôi cho rằng bản thân còn có thể ngủ một giấc liền trở về trong trạng thái thực vật, nhưng thực tế đã chế nhạo tôi, cơn đói đánh thức tôi với cái bụng cồn cào.
"Đm nó!" Tôi đối với ánh sáng trắng của trần nhà mắng một tiếng.
"Ngài tỉnh rồi à?"
Đó là giọng nói của y tá nhỏ, cậu ấy trông tuổi tác nhỏ đến mức có thể làm con trai tôi.
Cậu ấy nhét một cái ống hút vào chiếc cốc giữ nhiệt bên cạnh rồi đưa lên miệng tôi.
"Hãy uống một chút đi, thân thể của ngài hiện tại hẳn là có thể uống nước."
Tôi nhấp một ngụm với ống hút trong miệng, thực quản đã khô hơn mười năm của tôi nóng rát, đau muốn mạng luôn.
Tôi đột nhiên có cảm giác chân thực, tôi thực sự tỉnh lại rồi, đây vốn không phải là mơ.
Thấy tôi đã uống gần hết nước, y tá nhỏ thu lại rồi bắt đầu luyên thuyên: "Tiếp theo ngài sẽ phải làm một loạt xét nghiệm để đánh giá xem các chỉ số thể chất của ngài đã về mức bình thường chưa".
Tôi gật đầu, cậu ấy tiếp tục, "Tuy nhiên, có lẽ sẽ chậm hơn một chút."
"Tại sao?"
Rõ ràng là tôi đã làm cậu ấy sốc một lần nữa, không ai có thể nghĩ rằng một người thực vật đã hôn mê mười hai năm vẫn có thể tỉnh lại và logic nói chuyện lại nhanh như vậy, mặc dù giọng tôi khàn đi, nghe như lưỡi dao trong dao cạo chà trên mặt kính.
"Bởi vì sáng nay bệnh viện xảy ra chuyện lớn!" y tá nhỏ hai mắt sáng ngời, lộ ra vẻ rất cao hứng, "Phu nhân chủ tịch của tập đoàn Nghiễm Đạt sinh con rồi, xuất huyết nhiều lắm sợ sẽ không thể cứu được."
Tôi nghe tin này sững sờ nửa ngày: "Ai cơ?"
"Ồ, thực xin lỗi, tôi quên mất ngài vừa mới tỉnh lại." y tá nhỏ vỗ đầu, "Ngài biết Thẩm tổng đúng không?
"Ừ." Mắt tôi tối sầm lại, cùng chiến đấu với anh ta nhiều năm như vậy, làm sao tôi có thể quên được.
"Là phu nhân của ngài ấy! Vợ chồng ngài ấy kết hôn hơn mười năm, quan hệ rất tốt, khi Nhị thiếu gia ra đời, thầy tôi là người chăm sóc đó, ân ái không chịu nổi." y tá nhỏ vẻ mặt có chút sầu muộn, "Chỉ sợ là lần này không thể cứu được."
Nghe đến đó tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng tắc nghẽn.
Sau đó, lúc đang được điều trị phục hồi chức năng trong bệnh viện, thuận đường tôi đã ghé qua để gặp qua đứa bé tội nghiệp vừa sinh ra đã không có ba ba omega.
Cơ thể nhỏ bé đỏ rực, tóc trên đầu đặc biệt đen, còn có đôi mắt đặc biệt to đang lưu chuyển theo tôi.
"Lớn lên thật không tệ, không hổ là..."
"Không hổ cái gì?"
Nghe âm thanh này tôi có chút run rẩy, xoay lại nhìn thấy người tôi càng run rẩy hơn.
"Quân...!Thẩm Quân Sơn?!"
Vẻ mặt của người đàn ông trước mặt bình tĩnh đến mức tôi thực sự không có cách nào liên tưởng đến cái chết của vợ hắn, hắn ta nhìn qua đứa con của mình, còn tôi thì đang ở bên cạnh đánh giá hắn.
Alpha là một loài sinh vật có sức hấp dẫn, mặc dù người này sắp hàng bốn rồi, nhưng vẫn có cảm giác dụ người.
Loại khí độ mài giũa qua năm tháng đó đẹp trai hơn so với loại mỹ nhân ngủ say mười hai năm như tôi không biết cách bao nhiêu cái quãng tám.
"Có chuyện gì sao?"
Có thể ánh mắt tôi quá rõ ràng, không đến một lúc sau anh ta liền liếc nhìn tôi.
"Không...!không có." Tôi nào có gan nói có, cho nên tôi liều lĩnh đáp, "Vậy...!vậy hẹn gặp lại."
"Ừm, tạm biệt." Hắn còn nói thêm bốn chữ mà tôi không ngờ tới, "Sớm ngày hồi phục."
Tôi cùng Thẩm Quân Sơn chiến đấu hơn hai mươi năm, có thể nói từ lúc sinh ra đến lúc trở thành người thực vật, tôi cùng hắn chiến đấu từng phút từng giây.
Cha mẹ chúng tôi đều là cổ đông của công ty, lại là thế hệ thứ hai tuổi tác tương đương, nhưng thật kỳ lạ là chúng tôi trước giờ chưa từng chơi chung với nhau.
Tranh vị trí thứ nhất, tranh chiều cao, tranh ngoại hình...!Chỉ cần có thể so sánh, tôi sẽ nỗ lực đánh bại hắn ta.
Mặc dù, bây giờ nhìn lại, đều là chuyện đã cách rất lâu rồi.
Tôi nhìn hai mắt xanh đen của hắn, vẻ mệt mỏi không thể che giấu, trong lòng chợt thấy mất hết hứng thú.
Tôi nằm viện hai tuần, cuối cùng cũng được xuất viện, người ta nói rằng sở dĩ tôi có thể ở phòng VIP của bệnh viện suốt thời gian qua là nhờ những lời tốt bụng của phu nhân chủ tịch.
Tôi muốn nhìn thấy người này, cuối cùng tôi cũng đã đứng ở cửa phòng bệnh đó, nhưng tôi vẫn không dám đi vào.
Tôi sợ hãi.
Tôi đã gặp hai đứa trẻ, đứa lớn chín tuổi, đứa nhỏ bốn tuổi, là hai nhóc Alpha đẹp trai.
Đứa lớn nắm tay đứa nhỏ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc một cách đáng sợ.
Khuôn mặt mập mạp của đứa nhỏ vẫn chưa giảm bớt, đôi mắt to tròn long lanh.
"Anh à." Đứa nhỏ nắm lấy tay anh trai hỏi: "Khi nào thì a ba dậy vậy?
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của tiểu đại nhân đó một lúc sau mới cúi đầu vuốt tóc em trai.
"A ba sinh em trai mệt rồi, ngủ đủ rồi thì sẽ dậy thôi."
"Em nhớ a ba." đứa nhỏ mở miệng đều là tủi thân, nước mắt lưng tròng muốn rơi cũng không được, bộ dạng kiên cường đặc biệt giống Thẩm Quân Sơn.
Hai đứa nắm tay nhau tiến vào phòng bệnh, tôi cảm giác ngực mình như bị đâm một châm vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...