Tôi Là Mẹ Thần Đồng

Edit + Beta: Minh An

Bị nỗi sợ hãi kiếp trước ám ảnh, An Tử Mặc chưa kịp hiểu rõ tình hình đã luống cuống tay chân trốn trong đống cỏ khô, dùng cỏ khô đậy kín mình lại.

Răng rắc!

Cuối cùng cửa gỗ không chịu nổi sự tàn phá của An Tưởng nữa, từ từ nứt ra.

"Tử Mặc, chúng ta đi thôi."

An Tưởng cầm rìu phá cửa vào.

Trước đó cô dùng không ít sức, hơi thở gấp gáp, tay chân nhức mỏi.

Phòng này chất đầy củi tràn ngập mùi ẩm mốc trong không khí. An Tưởng bị mùi này làm sặc ho khan hai tiếng, nhìn xung quanh phát hiện đống cỏ khô phồng lên trong một góc.

An Tưởng tiện tay ném rìu vứt trên mặt đất, tiến lên vài bước ngồi xổm xuống, chớp mắt nhìn xung quanh, bỗng va phải ánh mắt nguy hiểm của An Tử Mặc.

"Ra đây đi nào, chúng ta về nhà thôi con."

An Tưởng vươn tay nhưng chưa kịp bắt lấy An Tử Mặc, cậu hung dữ hất tay cô ra.

Sắc mặt cậu không tốt, nghiến răng nghiến lợi, hung ác nhả ra một chữ từ kẽ răng: "Cút."

An Tưởng sửng sốt, yên lặng giấu tay ra sau lưng.

[Chắc con trai sợ người lạ.]

[Thật đáng thương nha, chắc do thằng bé bị những người bên ngoài bắt nạt.]

[Mình nhất định phải đối xử tốt với thằng bé.]

Làm màu.

Đáy lòng An Tử Mặc cười lạnh, ánh mắt càng thêm khinh thường nhìn người đối diện.

Từng có thời điểm mẹ cậu tốt với cậu nhưng đó là lúc cậu kiếm tiền về cho bà. Bà ta giả vờ dịu dàng lương thiện chỉ để cậu kiếm thêm thật nhiều tiền.

Đáng thương?


Đối xử tốt với cậu?

Đùa cái gì vậy!

Nếu cùng bà ta trở về, một khi bà ta biết hiện tại cậu có siêu năng lực, nhất định bà ta sẽ lại bóc lột cậu!

"Tử Mặc ngoan nào, đi ra với mẹ được không?" An Tưởng không nghe được tiếng lòng của An Tử Mặc, chỉ nghĩ cậu đang sợ hãi, giọng điệu càng mềm nhẹ hơn.

An Tử Mặc càng co rúm lại bên trong, hận không thể đem cả người khảm lên vách tường lạnh lẽo ở phía sau.

Cậu không động lòng, hai tay nhỏ vòng quanh đầu gối nắm chặt, do dùng quá nhiều sức mà hơi hơi đỏ lên.

Người bên ngoài đang xem náo nhiệt bắt đầu cười: "Mẹ nó tới đón mà thằng thiểu năng kia còn không ra nhìn."

Âm thanh trêu đùa đó làm An Tưởng nhớ tới ký ức khi còn nhỏ của mình, cô mím môi, quay đầu lại nói to: "Đừng nói lung tung! Tử Mặc không ngốc, về sau nó sẽ rất giỏi, mấy người thì biết cái gì!"

Hệ thống đi rồi, cũng không gặp được người thần bí kia nữa.

Nhưng An Tưởng cũng không lo lắng, cô tin An Tử Mặc chắc chắn sẽ không mãi mãi như này. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển tốt như vậy nhất định có thể chữa được bệnh cho bé. Một ngày nào đó bé sẽ giống như người bình thường.

"Tử Mặc, chúng ta đi thôi. Chúng ta không ở đây nữa." An Tưởng lười không muốn tranh cãi cùng những người ngu ngốc phía sau. Cô xụ mặt muốn nắm lấy tay An Tử Mặc. Nhưng thời điểm năm ngón tay chuẩn bị chạm đến cánh tay An Tử Mặc lại bị cậu nhanh chóng thoát ra.

Cơ thể nhỏ bé ấy vượt qua cô, tay chân vội vàng, động tác hoảng loạn như hận không thể lập tức biến mất trước mắt cô.

Tay chân của thằng nhóc còn không quá phối hợp, lại luống cuống nên va đập linh tinh. Mắt thấy chồng đồ vật bên cạnh sắp rơi vào người An Tử Mặc, An Tưởng không quan tâm mà lấy tay đẩy, đẩy ngã An Tử Mặc đang mất thăng bằng ngã trên mặt đất, gáy cậu đập thật mạnh vào tường.

Cơ thể An Tử Mặc không có dây thần kinh cảm nhận cảm giác đau, đương nhiên không cảm nhận được đau đớn.
1

Nhưng cậu có oán hận, vô số oán hận trong lòng quấn quanh trái tim cậu. Những hình ảnh tàn khốc của kiếp trước như kết hợp lại cùng với hình ảnh trước mắt cậu.

An Tử Mặc nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn An Tưởng không kịp thu tay thì khinh thường nhếch môi cười.

Xem đi, chưa được bao lâu bà ta đã hoàn toàn bại lộ bản tính rồi.

Bà ta vốn là người ích kỷ, hung ác và tàn nhẫn.

Dịu dàng, tươi cười? Tất cả đều là giả dối, đều là diễn hết!


Cơ thể An Tử Mặc không chịu đựng được nữa, cậu mệt mỏi thở dài, nhắm mắt lại từ từ ngất đi.

Chết vẫn tốt hơn.

Không bằng chọn ngày tốt chết lại một lần, dù sao... Cậu cũng không đau.

Ý thức dần mất đi, An Tử Mặc lại rơi vào một vòng ôm vô cùng dịu dàng. An Tử Mặc cố mở mắt để nhìn nhưng cuối cùng chỉ là phí công, ngay sau đó nghe được tiếng lòng không rõ ràng lắm.

[Xong đời, mình giết con mình rồi!]

An Tưởng ôm đứa trẻ đã ngất xỉu, muốn khóc quá.

Cô run run rẩy rẩy đem đầu ngón tay đặt ở mũi cậu nhóc, cảm nhận được hơi thở đều đều của cậu, trái tim luôn căng thẳng mới được lơi lỏng một chút.

Vẫn tốt vẫn tốt, vẫn còn thở.

Con trai chưa chết.

An Tưởng sờ sờ cái gáy của An Tử Mặc, không cảm giác được sự dính nhớp nhưng lại thấy một cục nhỏ sưng lên, có lẽ vừa rồi bị đập đầu nên mới sưng lên.

Chắc là không sao.

An Tưởng bế con mình lên. So với những bạn cùng tuổi, cậu nhóc gầy hơn rất nhiều, bế vào trong ngực cảm thấy rất nhẹ.

Cô chẳng nói lời nào đi qua nhóm họ hàng đang xem náo nhiệt. Đi đến trước cửa cô dừng bước, bình tĩnh ngoái đầu lại: "Trong thôn có bác sĩ không?"

An Tưởng quyết định đi tìm bác sĩ để kiểm tra cho con mình một chút.

"Lão Lý là thầy thuốc ở phía Tây, nhưng ông ấy xuống núi nhập hàng, buổi sáng vừa mới đi chưa về."

Nói là thầy thuốc thôi chứ thật ra đó là lang băm hành nghề không có giấy phép, chỉ xem được các bệnh nhẹ. Chứ nếu thật sự bị bệnh nặng thì người trong thôn sẽ lên trấn trên để khám.

"Nhân lúc trời chưa tối lên trên trấn trên khám đi, hiện tại tới nơi vẫn còn kịp."

An Tưởng cảm ơn họ rồi thuê chiếc xe bò, đưa con lên trên trấn.

Từ thôn Thủy Liên lên trấn trên hết khoảng 30 phút, đi xe bò lung lay, vô cùng xóc nảy. Mặt trời dần dần đi xuống.


An Tử Mặc không có dấu hiệu tỉnh lại, cả hành trình đều yên tĩnh nằm trong ngực cô.

Lúc này An Tưởng mới có thời gian ngắm thật kĩ bộ dáng của cậu nhóc.

Trẻ con loài người yếu ớt nhỏ xinh, da thịt mềm mại bao quanh xương cốt mảnh khảnh. Tóc cậu đen và rậm rạp, đuôi tóc hơi cuốn cuốn, bồng bềnh phủ lên trán.

An Tưởng rũ lông mi, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vén sợi tóc giữa trán bé. Lông mày của thằng bé cũng thật đẹp, mắt hai mí rõ ràng, lông mi cong mà dày, đuôi mắt hơi nhếch lên không giống con mắt đào hoa của An Tưởng, hẳn là giống ba nó.

Ba nó...

Nghĩ đến người đàn ông đêm đó cùng mây mưa với mình, An Tưởng thở dài buồn bã.

Sớm biết như vậy đã không cho hệ thống làm mờ mặt anh ta.

Bây giờ không chỉ nhiệm vụ thất bại mà còn không biết đứa nhỏ là con của ai.

Nhưng con cô thơm thật đấy!

Huhu, đói quá, muốn ăn ghê.

Ùng ục.

Bụng cô rất phối hợp kêu vang hai tiếng.

"Cô gì ơi, đã đến phòng khám."

Trời đã tối, xe bò dừng trước cửa phòng khám trên trấn. An Tưởng trả tiền, cảm ơn rồi ôm An Tử Mặc vào trong.

Dân cư trên trấn không quá đông, trong phòng bệnh chỉ lác đác vài người. An Tử Mặc được khám rất nhanh.

Nhìn giường bệnh xung quanh cùng bác sĩ mặc áo blouse trắng, không hiểu sao An Tưởng cảm thấy sợ hãi quên cả thở, giọng cô căng thẳng: "Bác sĩ, con tôi không cẩn thận đập đầu vào tường, có sao không ạ?"

Bác sĩ nói: "Không có việc gì, trở về bôi thuốc cho nó, chờ hết sưng là ổn."

An Tưởng vẫn không yên tâm, trộm ngắm An Tử Mặc vẫn chưa tỉnh nằm trên giường, "Vậy tại sao thằng bé vẫn chưa tỉnh ạ?"

Bác sĩ cất ống nghe, nói: "Đứa bé không được ăn đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa còn bị cảm. Tôi đã tiêm cho nó rồi, ngủ một giấc dậy là tốt."

An Tưởng kinh ngạc trừng lớn mắt: "Dạ? Thằng bé bị cảm ạ?"

"Đúng rồi, hơi sốt một chút." Bác sĩ nhìn qua An Tưởng, "Cô là người từ ngoài tới?"

An Tưởng gật đầu, lo lắng, sốt ruột nhìm chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang nằm trên giường.


"Phòng khám chúng tôi 9 giờ sẽ đóng cửa, trước tiên cô cứ đi tìm chỗ nào nghỉ tạm đã, sau đó quay lại đây chờ đứa bé tỉnh lại." Bác sĩ sợ An Tưởng không yên tâm, lại nói thêm, "Đứa bé thật ra cũng không có gì đáng ngại, chỉ là cô nên bổ sung cho nó thêm dinh dưỡng cùng vitamin đúng chỗ, hệ miễn dịch của nó sẽ tốt hơn, như vậy sẽ không dễ dàng bị bệnh nữa."

An Tưởng thu hồi tầm mắt: "Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ."

"Vậy cô xem..."

"Nếu không có việc gì tôi đưa cháu đi trước." An Tưởng bế An Tử Mặc lên, quả nhiên sắc mặt cậu tốt hơn vừa nãy rất nhiều, hơi thở đều đều, chắc là đã ngon lành tiến vào mơ đẹp rồi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ ấy, trái tim luôn treo cao của An Tưởng cuối cùng cũng thả lỏng lại.

Nghe nói vùng đất hoang trong núi sâu sẽ có bọn buôn người đi qua, kể cả nơi này là phòng khám, An Tưởng cũng không muốn để lại bé một mình ở đây.

"Bác sĩ, ở nơi này có chỗ nào ở trọ không ạ?" Từ đây lên thành phố phải đi bằng ô tô, mà ô tô chỉ có vào buổi sáng cùng giữa trưa nên bây giờ chỉ có thể tìm chỗ mà ngủ tạm. Huống chi tình hình sức khỏe hiện tại của An Tử Mặc cũng không thích hợp để đi đường xa.

"Ở sau phố có một khách sạn, nhưng điều kiện nơi đó không tốt lắm." Bác sĩ nhìn An Tưởng, thầm nghĩ một người ăn mặc như cô không ở được nơi có hoàn cảnh tồi tàn như vậy.

An Tưởng không quá để ý, có chỗ để ở là được rồi.

Cô rời khỏi phòng khám, dựa theo con đường mà bác sĩ chỉ mà tìm được khách sạn.

Khách sạn tuy hơi nhỏ nhưng sạch sẽ. Thủ tục nhận phòng làm xong rất nhanh, An Tưởng lấy phòng rồi ôm An Tử Mặc vào lầu hai, đến phòng của mình.

Trong phòng chỉ có một cái giường đôi, không gian cực nhỏ, đối diện là TV, bên cạnh là một cái toilet.

Cả ngày An Tưởng đều đi trên con đường xóc nảy, hơn nữa còn ôm An Tử Mặc đi một đoạn đường, hiện tại eo đau chân đau, cô đã vô cùng mệt mỏi từ lâu. Nhưng hiện tại cô chưa thể nghỉ ngơi, nhìn đến An Tử Mặc dơ dơ bẩn bẩn trên giường, An Tưởng đi vào toilet giặt cái khăn bông sạch sẽ rồi ngồi mép giường bắt đầu lau chùi cho cậu nhóc.

Bộ quần áo cậu đang mặc không thể tiếp tục dùng được nữa, hôi hôi bẩn bẩn, quần còn rách tung tóe.

An Tưởng không chút do dự cởi quần áo trên người cậu ra ném vào thùng rác, nghiêm túc lau sạch cơ thể cho cậu.

An Tử Mặc còn gầy yếu hơn so với tưởng tượng của An Tưởng. Cánh tay, chân, sau lưng chi chít vết thương chưa khép lại, nhìn qua hơi dọa người.

Cô cẩn thận tránh đi miệng vết thương, lại một lần nữa tự trách bản thân bất cẩn quên chưa mua thêm thuốc bôi da từ chỗ bác sĩ bên kia.

Ùng ục.

Đầu ngón tay An Tưởng dừng lại, sờ sờ bụng mình.

Ục ục.

Hình như âm thanh này không truyền từ bụng cô đến?

An Tưởng chớp chớp mắt, nhìn về cái bụng bẹp của con mình.

Cô gõ đầu hiểu ra vấn đề: Con trai đói bụng!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận