Editor: Minh An
Beta: Cún
Sự xuất hiện đột ngột của ba người bọn họ làm An Tưởng tỉnh giấc. An Tử Mặc bất ngờ nhìn An Tưởng tỉnh dậy, vẻ mặt cậu càng khó coi hơn so với trước.
An Tưởng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn Bùi Dĩ Chu một lát, sau đó lại nhìn ba mẹ Bùi Dĩ Chu đứng bên cạnh. Vẻ mặt cô đen đi trông thấy, không khống chế được che trước người An Tử Mặc.
Thịnh Thục cười dịu dàng, khéo léo nói, "An tiểu thư đừng sợ, lần này hai cô chú đến đây để xin lỗi cháu."
An Tưởng không nói lời nào.
Thịnh Thục nhẹ nhàng đẩy Bùi Cảnh Lâm lên trước. Ông lảo đảo bước lên phía trước, cúi đầu ấp úng nói: "Con dâu, lần đó là chuyện ngoài ý muốn thôi. Ba đảm bảo lần sau sẽ không làm vậy nữa."
Hai chữ "con dâu" vừa thốt ra, không chỉ An Tưởng tức giận mà Bùi Dĩ Chu cũng tức giận theo.
"Buổi sáng ba vừa đồng ý với con cái gì?" Bùi Dĩ Chu nắm lấy tay Bùi Cảnh Lâm, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói, "Không phải con đã bảo ngoài xin lỗi ra thì ba đừng nói linh tinh gì nữa rồi hay sao?"
"...... Ba cũng có nói lung tung đâu?" Không phải là ông xin lỗi hẳn hoi rồi hay sao?
Bùi Cảnh Lâm cũng không biết mình lại nói sai cái gì chọc con trai tức giận. Vẻ mặt ông buồn bã nhìn Bùi Dĩ Chu vài cái, cúi đầu không dám lên tiếng.
Hôm qua An Tưởng chạy qua chạy lại cả một ngày, buổi tối lại không nghỉ ngơi hẳn hoi nên hiện tại cô vô cùng đau đầu.
Cổ họng cô rất khó chịu, cô ho khan nhẹ hai tiếng, sau đó xuống giường bệnh, bảo ba người đi theo mình ra bên ngoài.
Bùi Cảnh Lâm nhìn xung quanh đánh giá bệnh viện, vô cùng bất mãn: "Cái bệnh viện này hoàn cảnh chẳng ra làm sao cả, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của cháu ba. Thế này đi, để ba gọi người làm thủ tục chuyển viện cho Tử Mặc." Ông tự mình đưa ra quyết định, sau đó lấy điện thoại ra định gọi cho người làm thủ tục chuyển viện cho An Tử Mặc.
Thái dương của An Tưởng vừa đau vừa nhức, cổ họng cô cứ như bị kẹt một cây kim ở trong đó vậy, vô cùng đau đớn.
"Không cần đâu ạ." An Tưởng chịu đựng sự khó chịu của mình, vẻ mặt cô bình tĩnh nói.
"Hả? Sao lại không cần? Bệnh viện kia tốt hơn rất nhiều......"
"Cháu nói không cần là không cần." An Tưởng nhấn mạnh hơn, khí thế cứng rắn của cô làm Bùi Cảnh Lâm im ngay lập tức.
Hai mắt cô đảo qua ba người đối diện. Cô không định dài dòng nữa, trực tiếp nói thẳng: "Cháu nói thật cho hai cô chú, quan hệ giữa cháu cùng Bùi tiên sinh không phải như cô chú nghĩ. An Tử Mặc đúng là con của chúng cháu, nhưng cháu cùng Bùi tiên sinh không có quan hệ gì hết."
Ánh mắt Bùi Dĩ Chu hơi trầm xuống, bàn tay anh chậm rãi nắm chặt lại.
An Tưởng không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của anh, "Lúc trước cháu cùng anh ấy đã thống nhất rõ ràng với nhau rồi. Cháu đồng ý để anh ấy tới thăm con bất cứ lúc nào, nói thế nào thì hai người cũng là ba con ruột của nhau. Nhưng cháu không đồng ý việc tiếp xúc với người nhà của anh, vì thế cháu hy vọng hai cô chú cùng anh đừng tiếp tục tới đây làm phiền cuộc sống của hai mẹ con cháu, có được không ạ?"
Bùi Cảnh Lâm nghe vậy thì ngơ luôn. Làm gì có chuyện con mình sinh ra không có quan hệ gì với mình? Buồn cười thật đấy!
Nhưng ông hiểu ý của An Tưởng rất nhanh. Nói như vậy chẳng phải là cô bé này muốn một danh phận sao? Chuyện này thì đơn giản rồi!
"Như thế thì An tiểu thư kết hôn cùng Dĩ Chu nhà chúng tôi, tài sản chia cho cháu một nửa, vậy là có quan hệ với nhau rồi còn gì?"
An Tưởng nhắm mắt, hít sâu một hơi để làm dịu lửa giận của mình. Cô chậm rãi nói: "Cháu nói rồi, nếu mà Bùi tiên sinh muốn tới thăm con thì lúc nào tới cũng được, muốn kết hôn với người khác cháu cũng chẳng để ý gì, cũng chẳng cần quan tâm tới hai mẹ con cháu."
Bùi Cảnh Lâm há hốc mồm, "Cái này......"
Bùi Dĩ Chu mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo, "Ba im ngay." Anh đã tức giận, xung quanh anh như bị bao phủ một tầng khí lạnh.
"Cô qua đây." Bùi Dĩ Chu kéo lấy tay của An Tưởng, mạnh mẽ kéo cô đến góc, sau đó dùng thân thể cao lớn của mình vây cô vào bên trong.
"An Tưởng, cô không cần để ý tới ba tôi nói cái gì. Từ trước đến nay, ông ấy đều như vậy."
"Ừ." An Tưởng để tay mình ra sau lưng, quay đầu đi chỉ để lại cho Bùi Dĩ Chu một nửa gương mặt mạnh mẽ.
Không khí cứng lại vài giây.
Bùi Dĩ Chu cúi lưng xuống, dáng vẻ anh vừa hèn mọn vừa cẩn thận lấy lòng: "Cô tức giận với tôi đúng không?" Anh mím chặt môi, vẻ mặt anh trông vô cùng đáng thương.
"Tôi không."
"Nếu cô không tức giận, vậy tại sao Tử Mặc làm phẫu thuật cũng không gọi điện cho tôi?"
Hôm nay Bùi Dĩ Chu làm thế nào cũng không liên lạc được với An Tưởng. Lúc này anh mới gọi điện thoại cho cô giáo ở nhà trẻ để hỏi thăm An Tử Mặc. Sau khi gọi thì anh mới biết là An Tưởng đã xin nghỉ ốm cho An Tử Mặc. Nếu không có cuộc điện thoại ấy thì có lẽ anh chẳng bao giờ biết được tối qua con mình làm phẫu thuật, sau đó một mình An Tưởng lẻ loi ở bệnh viện chăm sóc thằng bé.
Bùi Dĩ Chu không hiểu tại sao An Tưởng không nhờ mình. Rõ ràng thì Tử Mặc cũng là con anh.
"Bùi tiên sinh, quan hệ giữa tôi và anh không thân thiết đến như vậy. Vì thế nửa đêm tôi cũng sẽ không vô duyên vô cớ gọi cho anh."
Bùi Dĩ Chu không ngờ An Tưởng lại nói như vậy. Cả người anh lạnh hẳn đi.
Anh lộ rõ vẻ tức giận, hai mắt không giấu nổi lửa giận, "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói anh không cần quan tâm tới việc của chúng tôi. Một mình tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho Mặc Mặc. Thỉnh thoảng anh tới thăm thằng bé là được rồi, còn những việc dư thừa khác thì anh không cần làm."
Việc dư thừa?
Cô cho rằng việc anh giúp hai mẹ con cô là việc dư thừa sao?
"An Tưởng, chẳng lẽ từ trước đến nay cô vẫn luôn đối xử với tôi như một người ngoài sao?"
An Tưởng không chút do dự gật đầu, sau đó quay đầu đi không nhìn vẻ mặt đau đớn của Bùi Dĩ Chu.
Cả người Bùi Dĩ Chu lạnh như rơi vào hầm băng, anh không cảm nhận được một chút sự ấm áp nào.
An Tưởng không định ở lại lâu cùng Bùi Dĩ Chu. Cô nhanh chóng lách người qua người Bùi Dĩ Chu, xoay người không chút do dự đi rời đi. Nhưng cô vừa bước đi được một bước thì tay cô đã bị giữ chặt.
Bùi Dĩ Chu chăm chú nhìn An Tưởng, vẻ mặt An Tưởng ngơ ngác như không hiểu chuyện gì.
Không hiểu sao trong lòng Bùi Dĩ Chu xúc động. Anh không kiềm chế được mà nói: "Nếu như tôi không coi cô là người ngoài thì sao?"
An Tưởng trố mắt. Giây phút ấy, cô đã hiểu được cảm xúc trong ánh mắt của Bùi Dĩ Chu.
Cô không khỏi bối rối. Nhưng An Tưởng bình tĩnh rất nhanh: "Bùi tiên sinh, anh có tình cảm đặc biệt dành cho người lấy đi đêm đầu tiên của mình sao?"
Bùi Dĩ Chu không ngờ An Tưởng lại hỏi mình như vậy. Anh ngẩn ra một lát, sau đó lắc đầu, "Không có."
"Tôi cũng không có tình cảm gì đặc biệt dành cho người đầu tiên của mình. Vì thế anh không cần phải dây dưa mãi với tôi vì cái đêm hôm đó. Dù cho chúng ta có con chung, nhưng không phải vì thế mà chúng ta phải ở bên nhau."
Nói xong câu đó, An Tưởng bỏ tay Bùi Dĩ Chu ra trở về phòng bệnh, dáng vẻ của cô vô cùng hiên ngang lẫm liệt.
Trong lòng Bùi Dĩ Chu cứng lại, lửa giận cứ nghẹn mãi trong lòng, cho đến tận khi anh ra khỏi bệnh viện vẫn chưa vơi đi được phần nào.
Bùi Cảnh Lâm thấy vậy thì không nhịn được tò mò hỏi: "Bùi Dĩ Chu, An Tưởng nói gì với con đấy?"
Câu hỏi này của ông chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Cuối cùng Bùi Dĩ Chu cũng không nhịn được nữa, quay đầu hét lên: "Ba đi đi!"
"Haizz, ba chỉ hỏi thăm con vậy thôi, sao phải nổi giận như vậy làm gì?"
"Về sau ba đừng đến tìm con nữa." Ánh mắt anh lạnh lẽo, cuối cùng thu tầm mắt lại, quay đầu lên xe.
**
Buổi tối, Bùi Dĩ Chu đến quán bar uống rất nhiều rượu. Hứa Xuyên cũng đi cùng anh. Vốn dĩ Hứa Xuyên định gọi mấy em gái xinh đẹp đến uống rượu cùng, nhưng đều bị Bùi Dĩ Chu đuổi đi.
Tửu lượng của Bùi Dĩ Chu không tốt, uống ba ly Cocktail đã say bí tỉ rồi.
Từ trước đến nay Bùi Dĩ Chu luôn là người nghiêm túc và lý trí, đây là lần đầu tiên anh mượn rượu để giải sầu. Ban đầu Hứa Xuyên thấy vậy thì còn cảm thấy thú vị, muốn xem thêm. Nhưng thấy Bùi Dĩ Chu say như vậy rồi mà vẫn uống thêm nữa thì anh lập tức hoảng sợ, vội cướp ly rượu của Bùi Dĩ Chu đi không cho anh uống nữa.
"Được rồi được rồi em, uống vậy là được rồi ha?"
Âm nhạc ầm ĩ vang lên trong quán bar, ánh đèn trên đầu lắc lư không ngừng. Cả người Bùi Dĩ Chu như mất hết sức lực nằm dài trên bàn, trực tiếp cầm bình rượu lên rót vào miệng.
"Mẹ nó!" Hứa Xuyên kinh ngạc, làm gì có người nào uống rượu như vậy đâu?
"Ngoan nào, đừng làm loạn nữa. Nói cho anh biết, đã có chuyện gì xảy ra?"
Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu hoảng hốt. Một lúc lâu sau anh mới mơ mơ hồ hồ nói ra mấy chữ: "...... Em thất tình rồi."
"Thất thì thất thôi, cần gì phải buồn như vậy."
Bùi Dĩ Chu say xong nằm dài trên bàn, nhắm chặt hai mắt lẩm bẩm tên của ai đó. Hứa Xuyên ghé đầu lại gần, cuối cùng cũng nghe rõ ——
"Tưởng Tưởng......"
Tưởng Tưởng?
Tưởng Tưởng là ai?
Hứa Xuyên suy nghĩ một lát, sau đó một khuôn mặt hiện lên trước mắt anh.
"Sao nào? An Tưởng từ chối em?"
Câu nói này cứ như sát muối vào miệng vết thương của Bùi Dĩ Chu. Anh lại giãy giụa ngẩng đầu lên, tiếp tục lấy rượu uống.
"Tổ tông của anh, em đừng làm loạn nữa. Bây giờ anh gọi điện thoại cho An Tưởng để cô ấy tới đây đón em được không?"
Ngón tay Bùi Dĩ Chu dừng lại, ánh mắt trống rỗng chậm rãi chuyển sang chỗ Hứa Xuyên. Nghĩ nghĩ một lát rồi anh gật đầu: "Được."
Hứa Xuyên: "......" Thằng em này của mình không cứu được nữa rồi.
Hứa Xuyên lấy điện thoại từ trong túi áo của Bùi Dĩ Chu ra. Anh nâng khuôn mặt đang say rượu của Bùi Dĩ Chu lên để mở khóa điện thoại. Sau khi mở ra xong thì anh vào mục tìm kiếm trong điện thoại, tìm mãi mới thấy được một cái tên khá là khả nghi trong danh bạ của Bùi Dĩ Chu.
[Công chúa nhỏ của tôi (trái tim)]
Thằng này còn biết cho thêm icon hình trái tim vào nữa à?
Hứa Xuyên bấm nút gọi qua.
"Xin lỗi. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau......"
Hứa Xuyên: "......"
Đây là cô ấy không định bắt máy hả?
Nhìn Bùi Dĩ Chu đang đòi sống đòi chết bên kia, Hứa Xuyên gọi điện tiếp.
Bây giờ mới có hơn 8 giờ. An Tưởng còn đang ở bệnh viện chăm An Tử Mặc. Cô đang ngồi xem điện thoại, nhưng lại làm bộ mắt điếc tai ngơ với tiếng chuông được vang lên.
"Chắc là chú Bùi đấy, mẹ không định nghe à?"
An Tử Mặc bị ồn ào đến phát cáu, không nhịn được nhắc nhở An Tưởng.
An Tưởng nhìn màn hình, do dự vài giây rồi cô đứng dậy ra ngoài nhận điện.
"Alo, An Tưởng đúng không?"
Âm thanh này khá là quen tai. Vài giây sau An Tưởng nhớ tới Hứa Xuyên, "Là tôi."
"Em họ tôi sắp không được nữa rồi. Cô mau tới đây nhìn nó đi."
Không, không được?
Mặt An Tưởng trắng bệch, "Anh ấy...... Sao lại không được?"
An Tưởng nhớ rõ sáng nay trông anh ấy vẫn còn khá khỏe mạnh. Tuy rằng chuyện gì bất ngờ cũng có thể xảy ra, nhưng dù sao thì Bùi Dĩ Chu cũng là một quỷ hút máu trưởng thành, hẳn là sức khỏe của anh rất tốt mới đúng, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?
An Tưởng cẩn thận nghe mới phát hiện đầu kia điện thoại hơi ầm ĩ. Có lẽ là đang ở quán bar hoặc quán karaoke. Mày cô nhíu chặt lại, "Bùi Dĩ Chu đang uống rượu sao?"
Vốn dĩ Hứa Xuyên định kiếm cớ lừa An Tưởng tới đây, nghe cô nói vậy thì anh im lặng ngay lập tức, nhưng anh cũng không định giấu cô nữa, "Tửu lượng của em hộ tôi không tốt, thằng bé cứ nhắc đến tên cô mãi không ngừng, sau đó uống rượu như điên. Cứ như vậy, đừng nói là người, đến cả quỷ cũng không chịu nổi đâu. Vì thế...... Cô có thể tới đây giúp tôi mang nó về được không?"
"Tôi không đi." An Tưởng từ chối, "Con tôi còn đang ở bệnh viện, tôi phải chăm sóc thằng bé." Nói rồi cô ngắt điện thoại vô cùng dứt khoát, trở về phòng bệnh.
Hai bạn nhỏ An Tử Mặc và Thu Dương đang chăm chú xem phim hoạt hình. An Tử Mặc không quá hứng thú với phim hoạt hình, nhưng Thu Dương lại xem vô cùng nghiêm túc.
An Tưởng lại về ghế của mình ngồi, gọt quả táo ra, cắt thành hai nửa đưa cho hai bạn nhỏ.
"Cháu cảm ơn dì."
Thu Dương lễ phép nói. An Tưởng cười nhìn cậu, "Cháu ngoan quá. Thế người nhà cháu không ai tới đây với cháu sao?"
Thu Dương lắc đầu, "Ba mẹ cháu sống ở chỗ khác, ông bà nội cháu thì tuổi cũng đã cao rồi, đi lại không tiện nên cháu bảo ông bà không cần tới đây."
Cậu nhóc vô cùng hiểu chuyện, vừa ăn quả táo vừa chăm chú xem TV.
An Tưởng có thể cảm nhận được tình trạng sức khỏe hiện tại của Thu Dương không được khả quan cho lắm. Cả hai tay hai chân của cậu bé đều được gắn đầy ống tiêm, có lẽ là hết chỗ tiêm thuốc nên đến cả trên đầu cậu cũng có một ống tiêm nho nhỏ.
[Đinh.]
Có mấy tin nhắn được gửi tới từ WeChat của An Tưởng.
An Tưởng mở WeChat ra thì thấy có mấy hình ảnh mới được gửi đến. Trong ảnh, vẻ mặt của Bùi Dĩ Chu chẳng tốt chút nào cả, anh vô cùng khổ sở nằm co ro trên sô pha. Ngày thường anh là một người vô cùng lạnh lùng và quyết đoán, nhưng hiện tại nhìn anh trông vô cùng cô đơn và đáng thương.
Hứa Xuyên lấy luôn WeChat của Bùi Dĩ Chu nhắn tin cho An Tưởng: [Tí nữa tôi có việc nên không ở đây được nữa. Bây giờ tôi chỉ có thể mang Bùi Dĩ Chu về nhà em ấy trước. Nếu mà cô không có việc gì bận thì giúp tôi qua nhà em ấy nhìn em ấy một cái, không tôi sợ em ấy uống say lại làm ra chuyện gì dại dột. Địa chỉ nhà em ấy là: Nhà số 23 ở Giang Đình."
Mày An Tưởng nhíu chặt lại.
"Dì ơi, nếu dì có việc thì dì cứ đi trước đi, cháu sẽ ở đây trông em Tử Mặc." Thu Dương rất biết cách nhìn mặt đoán ý. Cậu thấy vẻ mặt của An Tưởng nghiêm trọng thì lập tức vỗ ngực nhận việc.
Nghe vậy, mí mắt của An Tử Mặc giật giật, "Ai làm em của cậu, cậu đừng nhận người quen loạn như thế." Nói rồi cậu lại nhìn qua cho An Tưởng, "Là chú Bùi ạ?"
"Ừ." An Tưởng gật đầu, "Hình như chú ấy đang mượn rượu giải sầu thì phải."
An Tử Mặc hừ lạnh, không chút khách sáo châm chọc Bùi Dĩ Chu đang ở một góc nào đó uống rượu: "Đàn ông mà mượn rượu giải sầu đều là phế vật."
An Tưởng: "......"
Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà đột nhiên cô cảm thấy con mình có ý kiến rất lớn với Bùi Dĩ Chu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...