Edit + Beta: Minh An
Sau khi mấy người Bùi Thần ăn cơm xong liền tạm biệt An Tưởng, nhanh chóng về nhà.
Vừa rồi ba người bọn họ ở đây quán trà sữa còn đang ầm ĩ, sau khi bọn họ rời đi, không khí nhanh chóng yên tĩnh trở lại. An Tưởng dọn bát đũa bẩn trên bàn xong dọn dẹp quán sạch sẽ.
Trăng treo trên bầu trời, bầu trời đêm trên thành phố nhộn nhịp vừa lạnh lẽo vừa cô đơn.
An Tưởng dọn mãi mới xong, cô cảm thấy khá mệt mỏi. Cô nắm nắm tay đấm vai mình. Ánh mắt nhìn xung quanh rồi thấy An Tử Mặc đang ngủ say trên ghế sô pha.
Chỉ có lúc ngủ thằng bé này mới có dáng vẻ của một đứa nhỏ ngây thơ.
An Tưởng ngồi xổm trước sô pha. Đầu ngón tay cô nhẹ vuốt qua cái trán của An Tử Mặc. Cậu nhóc không hề phát hiện, lông mi run run, hơi cọ cọ.
Thật đáng yêu.
Giống như một chú cún ngoan ngoãn vậy.
An Tưởng lập tức quên đi hết mệt mỏi. Cô hôn nhẹ cậu bé, sau đó phủ áo khoác của mình lên người cậu, nhẹ nhàng bế cơ thể nhỏ bé của cậu lên. Một tay cô bế cậu nhóc, một tay xách túi rời khỏi chung cư.
Gió đêm mát mẻ.
An Tử Mặc bị gió thổi tỉnh dậy.
Mắt cậu mơ màng vì buồn ngủ, đầu óc chưa được thanh tỉnh cho lắm.
Khuôn mặt của người phụ nữ gần trong gang tấc, đèn đường hắt vào chiếu lên gương mặt tinh xảo, lộ ra vài phần ấm áp.
Rất thơm.
Cái ôm của cô cũng rất dịu dàng.
"Mặc Mặc con tỉnh rồi hả?" Giọng An Tưởng ngọt ngào cất lên, nó không ngọt ngấy như đường hóa học mà dễ nghe và động lòng người.
"Chờ thêm chút rồi mẹ con mình ngồi taxi về nhà. Mặc Mặc có thể tiếp tục dựa vào vai mẹ ngủ nha!"
[Dáng vẻ ngủ của thằng bé thật sự rất đáng yêu!]
[Mẹ muốn cả đời ôm con!]
[Nhưng bụng đau quá, dì cả phiền thật đấy!!!]
An Tử Mặc ngơ ngác nhìn cô. Nghe tiếng lòng của cô liên tục truyền đến tai mình, cuối cùng đầu óc cậu cũng tỉnh táo.
Cậu... bị người phụ nữ xấu xa ôm!
"Thả tôi xuống dưới." Có lẽ do vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của cậu nho nhỏ, rất đáng yêu, không chút uy hiếp nào.
An Tưởng nghĩ là cậu bé ngại, cô cười nhẹ, càng ôm chặt hơn: "Con sợ mẹ mệt sao?"
"......" Có quỷ mới sợ bà mệt. Đồ không có liêm sỉ!
An Tử Mặc trợn mắt nhịn xuống ý nghĩ trong lòng mình, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của An Tưởng.
Sức lực của An Tưởng lớn hơn An Tử Mặc rất nhiều, mặc cho cậu giãy giụa thế nào cô cũng đều không buông tay.
"Mặc Mặc con yên tâm, con vĩnh viễn là đứa nhỏ mà mẹ yêu nhất." Vẻ mặt An Tưởng nghiêm túc, "Từ mai mẹ chỉ đút cho mình con ăn cơm thôi."
Con cô chính là người thích tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lại có trái tim làm bằng thủy tinh, rất dễ vỡ.
Không thể làm thằng bé ghen được.
An Tử Mặc nhíu mày, người này đang suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?
"Chỉ có người tàn tật mới cần người khác đút cho ăn."
Ý cậu là, tôi có tay chân tôi không cần.
An Tưởng không để ý, tiếp tục nói: "Con cũng yên tâm, mẹ sẽ không kết bạn với WeChat của người đàn ông xa lạ nào đâu."
"Ai quan tâm bà." An Tử Mặc nhỏ giọng lẩm bẩm, hận bản thân không thể lập tức từ người cô nhảy xuống.
"Tuy làm một bà mẹ đơn thân khá vất vả, nhưng mẹ cũng sẽ không tùy tiện tìm một người đàn ông vớ vẩn nào đó về làm ba dượng của con đâu. Nhỡ đâu lúc mẹ không ở đó người ta đánh con thì làm sao bây giờ..."
Khuôn mặt nhỏ của An Tưởng nhăn lại, không giấu được sự lo lắng sốt ruột của mình.
Thế giới ngày nay lạ lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra được, cứ một thời gian lại có tin tức về bạo lực gia đình. Có lẽ vì đang ở vị trí của một bà mẹ, An Tưởng không thể nhẫn tâm nhìn mấy bạn nhỏ chịu khổ.
Rõ ràng mấy bạn nhỏ là mầm non mới nhú, không thể chịu được ngược đãi.
Trong tiếng lòng của cô chứa một chút thương hại.
Nếu nói miệng lưỡi loài người có thể nói dối thì khẳng định tiếng lòng không thể nói dối.
Ánh mắt An Tử Mặc lập lòe, tự dưng cậu cảm thấy hoảng hốt và lo lắng.
Nếu An Tưởng đánh cậu mắng cậu giống như kiếp trước thì cậu cũng sẽ không rơi vào trạng thái khó hiểu như vậy.
Chỉ là.
An Tưởng không đánh cậu, cũng không mắng cậu, tính cách thay đổi lớn, hoàn toàn xa lạ.
Nhưng gương mặt trước mắt này lại làm cậu không thể không nhớ lại ác mộng 14 năm của kiếp trước.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hoang mang, sợ hãi về tương lai. An Tử Mặc rũ mắt, cúi đầu xuống, hàm răng cắn chặt môi dưới, không ngừng nhắc nhở chính mình: Vẫn là gương mặt đáng ghét ấy, cậu không hận sai người.
—— Trời cao cho cậu cơ hội sống lại là để cậu báo thù.
—— Chứ không phải để cậu cảm nhận tình thương của mẹ đáng cười này, buông bỏ những đau khổ của kiếp trước.
2
An Tử Mặc véo mạnh một cái trên cánh tay của An Tưởng. Nhân lúc cô đang đau đớn thì nhảy xuống, chạy chậm lên phía trước kéo ra khoảng cách giữa hai người.
An Tưởng che lại chỗ bị véo đỏ hồng, vô cùng tủi thân. Sao đột nhiên thằng nhóc lại hung dữ vậy?
Chẳng lẽ do sống ở núi sâu trong thời gian dài mới hung dữ như vậy?
An Tưởng nghĩ mãi nhưng cũng không hiểu, bước nhanh đuổi kịp giữ An Tử Mặc về bên mình.
Cậu bé vô cùng thơm tho, cô ngửi đến nghiện. Chợt nghĩ con cô thơm thế này nhỡ đâu bị ai bắt đi ăn thì làm sao bây giờ?
Cô còn chưa được ăn qua đâu!
Trong đêm tối, hai mắt An Tưởng sáng lấp lánh, không khỏi vừa nhìn con mình vừa nuốt nước miếng.
An Tử Mặc lạnh cả sống lưng, không nhịn được bước nhanh hơn, cuối cùng hốt hoảng chạy.
An Tưởng ngốc ra, vội vội vàng vàng đuổi theo: "Con ơi đừng chạy nhanh như thế! Mẹ cũng sẽ không ăn con!"
"......"
Ai mà biết được?
Nhỡ đâu?
Hai mẹ con đuổi nhau một đường, về đến nhà cũng đã khuya rồi.
1
Bọn họ cũng chẳng còn sức lực để tiếp tục làm ầm ĩ với nhau nữa, từng người bò vào quan tài ngủ.
**
Tháng năm. Mùa xuân, cỏ dại ngoài cửa sổ phát triển tươi tối.
Cỏ dại không biết tên mọc đầy giữa khu nhà của An Tưởng, hòa vào cùng cây xanh xung quanh tạo thành một khung cảnh khá đẹp.
Nhưng An Tưởng lại ghét điều đó.
Chỗ cô ở vốn có ít người, cây cối không ai dọn dẹp, xử lý. Mùa đông thì còn được, chứ vừa đến mùa xuân mùa hạ thì muỗi nở rất nhiều, hơn nữa có nhiều bụi cỏ, kể cả có đóng chặt cửa thì cũng có một ít chú muỗi nhỏ len theo khe cửa bay vào trong nhà.
Máu An Tưởng thơm, hơn nữa tầng hầm ngầm ẩm ướt tối tăm, muỗi rất thích đốt cô, một đêm cô tỉnh lại vì bị muỗi đốt không biết bao nhiêu lần.
Trước kia cô ở một mình thì chỉ có mỗi cô bị cắn, hiện tại sau khi An Tử Mặc tới đây ở cũng bất hạnh trở thành đồ ăn cho muỗi.
Buổi sáng thức giấc, An Tưởng nhìn những nốt hồng hồng đỏ đỏ trên mặt thằng bé mà đau lòng không thôi.
Cô tìm kiếm thuốc muỗi trong ngăn tủ, bôi lên người An Tử Mặc.
"Hôm nay mẹ đi mua cho con cái màn, nếu vẫn bị muỗi đốt thì đành phải đóng nắp quan tài lại."
Tâm trạng An Tưởng tự dưng tốt lên, đóng lọ thuốc vào. Nhìn đống cỏ dại ngoài cửa than dài, "Hoặc là chúng ta vào trong thành phố thuê nhà vậy." Trước kia khi cô còn ở một mình thì còn có thể tạm bợ được. Bây giờ có con nhỏ rồi, cũng phải quan tâm tới nó nữa.
"Nếu nơi này có thể phá bỏ và di dời thì tốt rồi..." Nói xong cô lại bắt đầu mơ tưởng hão huyền đến cái ngày được chuyển đi.
An Tử Mặc sống thực tế hơn so với cô.
Theo như hiểu biết của cậu thì sẽ có rất ít nhà đầu tư bao thầu hạng mục vứt đi như thế này. Đầu tiên là cần rất nhiều vốn, thứ hai quy trình cũng thật sự phức tạp, một khi mà xảy ra lỗ hổng thì rất khó sửa chữa. Cho nên các nhà đầu tư thà rằng không có đất cũng không dễ dàng tiếp nhận cải cách những miếng đất như thế này. Nếu có tiền tại sao không đi tìm một hạng mục khác mà đâm đầu vào cái này làm gì? Nhỡ đâu mà lỗ vốn thì phải tự mình chịu trách nhiệm, việc làm nhiều ăn ít như thế này chẳng ai muốn làm cả.
An Tử Mặc gãi gãi chỗ bị muỗi đốt ngứa trên mặt, không nói gì đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lúc này chuông cửa vang lên.
An Tưởng không vội vã chạy ra mở cửa, trong lòng nghĩ thầm.
Cô không có bạn bè, suốt mấy năm qua chưa từng có ai tới nhà làm khách. Cô cũng không đặt đồ gì, chuyển phát nhanh cũng sẽ không tới nhà. Vậy rốt cuộc là ai sáng sớm tinh mơ đã tìm đến đây rồi?
Chuông cửa lại kêu thêm mấy tiếng nữa. Như vậy chắc là không phải tìm sai nhà rồi nhỉ?
An Tưởng nhòm qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa là hai thanh niên trẻ tuổi, mặc quần áo nghiêm chỉnh đeo cà vạt. Trên tay họ xách theo hai cái cặp, nhìn qua như là nhân viên tiếp thị.
"Xin chào. Cho hỏi có ai ở nhà không ạ?"
An Tưởng rất cảnh giác không trả lời.
"Chúng tôi là người thu mua phòng ở, xin hỏi hiện tại có ai ở nhà sao?"
Người thu mua phòng ở.
Chính là người làm thủ tục phá bỏ và di dời đó hả?
Mấy người này sáng sớm tinh mơ tới đây làm gì? Chẳng lẽ... giấc mơ từ trước tới nay của cô sắp được thực hiện sao?
Trong lòng vừa hoang mang vừa chờ mong, An Tưởng cẩn thận mở cửa ra.
Cô chỉ lộ nửa khuôn mặt ra, đôi tay giữ cửa, giọng nói không giấu được sự tìm tòi nghiên cứu: "Chào các anh, xin hỏi có việc gì thế?"
"Tốt quá, có người ở nhà." Người kia vui sướng, hơi khom lưng nhìn thẳng vào cô, "Lần này chúng tôi tới đây là để ký với cô về hợp đồng phá bỏ và di dời phòng ở. Không biết có tiện nếu chúng tôi vào không?"
An Tưởng véo đùi thật mạnh một cái.
Đau. Không phải nằm mơ.
Cô mở cửa ra, nhanh chóng nhường đường cho hai người kia đi vào.
Hai người trẻ tuổi đang chuẩn bị vào nhìn trang trí của phòng khách trước mắt chần chờ nửa giây, liếc nhau một cái rồi chậm rì rì tiến vào phòng khách.
"Hai anh ngồi đi, không cần khách sáo." An Tưởng nhiệt tình tiếp đón, vội vàng chạy vào trong bếp pha trà.
Hai người kia cũng không dài dòng, trực tiếp nói vào chủ đề: "Là như thế này, nơi này sắp tới sẽ phải phá bỏ và di dời. Lần này chúng tôi tới đây chính là vì thương lượng cùng các vị chủ hộ về hợp đồng bồi thường. Đây là hợp đồng của chúng tôi, mời cô xem trước."
Thật sự phá bỏ và di dời đó!
An Tưởng trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm vào hai bản hợp đồng kia chưa hoàn hồn.
An Tử Mặc mới từ nhà vệ sinh đi ra cũng kinh ngạc, sau đó cậu khinh thường nhếch khóe miệng lên: Thế mà lại có kẻ ngốc nhìn trúng chỗ đất này. Chậc.
Cậu lười quản mấy chuyện này, lấy một cái bánh mì trên bàn vừa ăn vừa trở về phòng mình.
"Chúng tôi được biết trên danh nghĩa cô có ba căn phòng ở đây, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô theo giá hai vạn một mét vuông. Đương nhiên, nếu cô không muốn nhận bồi thường bằng tiền mặt chúng ta có thể thay thế thành phòng ốc. Chẳng qua nếu muốn phòng ở thì ba năm sau cũng mới nhận được."
An Tưởng học toán không giỏi.
Cô lén lút cầm điện thoại mở ứng dụng máy tính ra, nghiêm túc ngồi bấm bàn phím.
Một, mười, trăm, ngàn, một vạn, mười vạn... trăm vạn, ngàn vạn!
An Tưởng nhìn dãy số mà trừng lớn con mắt, do quá mức sung sướng nên đôi tay cầm điện thoại run nhẹ.
"Tiền tiền tiền! Tôi nhận tiền!" Cô gấp không chờ nổi nữa, buột miệng thốt ra.
An Tưởng quá vội, đầu tiên hai người ngồi đối diện sửng sốt, tiếp đó cúi đầu cười ra tiếng.
Mặt cô không khỏi đỏ bừng lên, chậm rãi cúi đầu xuống, nói nhỏ lại một lần: "Tôi, tôi nhận tiền..." Có tiền tới tay mà không nhận mới là ngốc.
Tuy nhận phòng cũng tốt nhưng mà cũng chưa biết vị trí ra sao.
Hơn nữa bán hết cả ba căn hộ đi, trong ba năm chờ nhà ở mới thì phải ở đâu? Còn không bằng thuê một căn nhà ở gần nhà trẻ, cũng tiện cho An Tử Mặc đi học.
"Cô có còn vấn đề gì khác muốn hỏi chúng tôi không?"
"Không có!" An Tưởng không chút do dự nói ra hai chữ. Cô xem trên thời sự thấy mấy vụ tranh chấp đền bù di dời phá bỏ rồi. Tục ngữ có câu phải biết người biết ta, làm người phải biết thỏa mãn, đối với khoản bồi thường ngàn vạn này, An Tưởng đã thấy vô cùng sung sướng rồi.
"Được, vậy cô hãy ấn vân tay trên bản hợp đồng này. Tiền bồi thường sẽ được gửi tới thẻ ngân hàng của cô trong mấy ngày tới."
An Tưởng đọc không hiểu hợp đồng viết gì nhưng vẫn cầm lên làm bộ đọc vài phút.
"Nơi này cần phải lập tức phá bỏ và di dời, cho nên tốt nhất trong vòng một tháng mong cô có thể dọn ra khỏi đây, miễn tạo phải phiền phức không đáng có." Thật ra từ rất lâu trước đó bọn họ có qua đây mấy lần tìm người, nhưng mỗi lần đều không gặp được. Hơn nữa ở đây cũng có ít người sinh sống nên càng khó để liên hệ.
May là An Tưởng dễ nói chuyện, nếu không bọn họ phải chạy thêm chuyến nữa.
An Tưởng xem xong hợp đồng, nghiêm túc ký tên rồi để lại vân tay của mình trên đó.
Nhìn bản hợp đồng giấy trắng mực đen trước mắt kia, đột nhiên An Tưởng cảm thấy mơ hồ, cô cảm thấy mọi thứ hơi kì diệu nữa..
"Tôi nhớ rõ nơi này đã được quyết định sẽ phá bỏ và di dời từ rất lâu rồi, nhưng đã bị bỏ đó nhiều năm. Bây giờ là bọn họ lại lần nữa tiếp nhận rồi sao?"
"Không phải." Người đối diện cất hợp đồng đi, lắc đầu nói, "Công ty ban đầu phụ trách nơi này sớm đã phá sản, hiện tại phụ trách quy hoạch khu đất này chính là công ty Hoa Tinh."
Khi nghe thấy cái tên này An Tưởng ngẩn ra.
Cô đương nhiên biết danh tiếng chói lọi của công ty Hoa Tinh, không lâu trước đây cô còn qua đó đưa nước mà.
"Khu đất này dự kiến phải mất ba đến năm mới làm xong." Người làm thủ tục không khỏi cảm thán, "Vị chủ tịch của Hoa Tinh mấy năm nay tham gia không ít dự án khai phá đất, đúng là có chí tiến thủ..."
Người đi cùng anh ta cũng có hứng thú, thuận miệng hỏi: "Người ấy tên gì nhỉ? Tôi nhớ rõ trên tin tức còn chưa phỏng vấn được người ta lần nào."
"Bùi Dĩ Chu, người đàn ông dẫn đầu ngành kinh tế của Giang Thành. Cái này mà cậu cũng không biết à?"
Hai người cười cười nói nói, trêu chọc lẫn nhau. Sau đó đứng dậy tạm biệt An Tưởng, đi đến nhà tiếp theo.
An Tưởng đóng cửa lại, yên lặng ghi nhớ cái tên kia dưới đáy lòng.
Cô ôm quyển vở nhỏ về sô pha ngồi, gõ ba chữ "Bùi Dĩ Chu" trên bàn phím.
Kết quả tìm kiếm rất nhanh được hiện ra.
Mấy chục trang tìm kiếm hiện ra, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc mặc áo vest đi giày da, khí chất cao quý hơn người. Anh nói chuyện cùng người khác, hoàn toàn không biết mình bị chụp lén.
Nhìn khuôn mặt lóa mắt như ngân hà kia, An Tưởng nuốt một ngụm nước miếng.
Đây... Đây không phải là người đàn ông ở nhà trẻ hôm đó sao?
Cụ của Bùi Thần và cặp anh em sinh đôi.
Khó trách hôm đó Bùi Ngôn lại nói như vậy, đây đúng là một anh chàng đẹp trai, là bạch mã vương tử trong mộng của rất nhiều thiếu nữ.
An Tưởng khép máy tính lại, dùng bàn tay vỗ vỗ vào khuôn mặt đỏ bừng lên vì thích thú của mình.
Sau một lát thất thần ngắn ngủi, cô nhảy xuống khỏi sô pha, chạy vọt tới phòng của An Tử Mặc, giơ cao đôi tay, dùng sức gõ cửa.
"Mặc Mặc, chúng ta có tiền rồi!!!!!"
Cách.
An Tử Mặc nghẹn bánh mì.
Cảm giác thiếu oxi làm cậu khó chịu, không khí cứ như nghẹn ứ ở cổ họng cậu.
"Mặc Mặc, còn sao vậy?!"
"......." Đồ ngốc này làm cái gì thế!!!
An Tử Mặc vỗ ngực thật mạnh, bưng cốc sữa lên uống ừng ực, bánh mì dần mềm ra trôi xuống thực quản.
Cậu thở dài nhẹ nhõm, cậu đã được giải thoát.
Mẹ nó, suýt chút nữa chết ở nơi này.
Cổ họng An Tử Mặc hơi đau, ôm cốc sữa yên lặng kéo ra khoảng cách với người đối diện.
"Mặc Mặc, mẹ có tiền rồi!" An Tưởng không cảm thấy được sự khác thường, vô cùng hưng phấn chia sẻ vui sướng cùng đứa con duy nhất của mình, "Chúng ta có thể mua quan tài rộng ba mét rồi!!"
5
Quan tài thủy tinh chính là mơ ước của mỗi quỷ hút máu!!
Cô lập tức có thể thực hiệu rồi.
An Tử Mặc không nói lời nào, An Tưởng gãi gãi đầu, hoang mang chớp mắt: "Mặc Mặc, con không vui sao?" Không phải chứ? Chẳng lẽ thằng bé không thích quan tài thủy tinh?
Cô trầm tư vài giây, rồi chợt hiểu ra vấn đề: "Con muốn quan tài có hình Transformers sao?!" Con trai cùng con gái không giống nhau, nếu là con gái khẳng định sẽ thích ngủ quan tài thủy tinh xinh đẹp giống như cô.
1
An Tử Mặc trợn trắng mắt, sắc mặt nặng nề ăn nốt chỗ bánh mì còn lại.
Cái này không phải là vấn đề nam hay nữ. Mà là mẹ nó có cửa hàng bán quan tài nào bán quan tài thủy tinh đâu. Người này thật sự cho rằng mình là quỷ hút máu sao?
Hài hước.
1
An Tưởng gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho ông chủ của cửa hàng bán quan tài. Sau khi đối phương nhận điện, cô nói: "Alo, tôi là An Tưởng ở vùng ngoại thành, ông có còn nhớ tôi không?"
Đôi mắt cô sáng lấp lánh: "Tôi định đặt quan tài thủy tinh, nhà ông có không?"
"Tút ——"
2
Âm thanh thật dài.
An Tưởng nhìn cuộc điện thoại đột nhiên bị cắt đứt thì im lặng một lúc lâu.
Ừm... Chắc là bấm nhầm.
An Tưởng chưa từ bỏ ý định lại gọi qua, nhưng đối phương đã kéo số của cô vào sổ đen.
An Tưởng: "......" Mất mát, buồn bã, tủi thân.
Cô rất nhanh tỉnh lại.
So với việc mua quan tài thủy tinh thì tìm phòng ở mới là việc cấp bách.
Bên phá bỏ và di dời muốn trong một tháng mình phải chuyển đi. An Tưởng định hôm nay dọn dẹp đồ đạc xong rồi rời đi luôn. Mấy ngày đầu cô cùng con sẽ ở tạm tiệm trà sữa, vừa làm vừa tìm phòng ở. Như vậy vừa tiết kiệm thời gian cũng không liên lụy đến thằng nhóc đi theo không có chỗ ở.
Mấy đồ đạc sinh hoạt trước tiên cứ để đó. Cô cũng chỉ có vài quần áo cùng một chút đồ dùng sinh hoạt. Chờ khi nào tìm được phòng thì sẽ dọn qua đó.
Trừ cái đó ra còn phải liên lạc với hai bị khách thuê của mình.
Hai người kia đều là thích yên tĩnh sợ bị làm phiền nên mới ở chỗ này. Họ là người hiền lành lại dễ nói chuyện. Sau khi An Tưởng nhắn WeChat cho họ, được họ trả lời trong vòng nửa tháng có thể dọn ra ngoài.
Hết thảy mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. An Tưởng cẩn thận kiểm tra phòng ốc lại một lần nữa, xác nhận không còn để quên cái gì mới mang theo An Tử Mặc xoay người rời đi.
So với An Tưởng, đối với chuyện này, An Tử Mặc tích cực hơn nhiều.
Cậu đã sớm chịu đủ chỗ ở như âm phủ như thế này, chỉ ước có thể nhanh chóng cút đi.
Đồ An Tử Mặc mang theo không qua nhiều, một cái túi nhỏ là có thể đựng đầy rồi.
Trên đầu cậu đội mũ che nắng, trên vai đeo cái túi. Cậu mặc quần yếm, áo sơ mi trắng, bộ dáng nghiêm túc lại đáng yêu.
"Đừng lề mề nữa, mau đi thôi." An Tử Mặc không kiên nhẫn thúc giục.
An Tưởng đứng ở cửa do dự, "Con nói chúng ta có nên mang theo quan tài đi không nhỉ?"
"Bà đang chọc cười tôi đấy hả?" An Tử Mặc không thể nhịn được nữa, "Tiệm trà sữa nhỏ như vậy, bà định đặt quan tài ở đâu? Trên đầu tôi sao?!"
... Thôi vậy.
Ý nghĩ muốn mang quan tài đi theo của An Tưởng vỡ từ trong trứng nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...