Tôi Là Mẹ Thần Đồng

Edit + Beta: Minh An

"Tiểu Thần?"

Trùng hợp là Bùi Thần vừa mới mất hồn mất vía đi vào công ty thì đụng mặt hai người cụ mới đi họp về của mình.
1

Cả người cậu nhóc héo héo, hai chữ "đau đớn" to đùng nằm trên mặt.

Hứa Xuyên chưa từng gặp qua cậu trong bộ dạng này, lập tức cười ra tiếng: "Cháu làm sao thế này? Chả lẽ lại bị thầy cô mắng?"

Bùi Thần lắc đầu, tủi thân nhìn Bùi Dĩ Chu.

"Làm nũng với nó cũng chẳng có tác dụng gì đâu." Hứa Xuyên khoác vai Bùi Thần, "Nói đi, không phải là cháu thất tình chứ?"

Bùi Thần nghẹn họng, sắc mặt cậu thay đổi ngay lập tức. Cậu buồn bã, uể oải theo hai cụ của mình vào công ty.

Bộ dáng này của cậu làm Hứa Xuyên cười to hơn nữa: "Tiểu Thần, cháu thất tình thật hả? Sao lại thất tình hay vậy? Chia sẻ với cụ chút đi được không?"

Hứa Xuyên cảm thấy hứng thú.

Bùi Thần chính là người ở thế hệ nhỏ nhất của Bùi gia. Từ sau khi ba mẹ mất đi thì cậu nhóc được Bùi Dĩ Chu chăm sóc và nuôi lớn. Đứa trẻ này lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, tính tình cũng chẳng tốt, bình thường cũng rất hay bị Bùi Dĩ Chu mắng.

Tuổi này đúng là tuổi mấy đứa trẻ bắt đầu biết yêu đương, thư tình nhận được cũng không hề ít. Tuy vậy, ngày thường, ngoài việc đánh nhau, hút máu người linh tinh ra thì Bùi Thần chưa từng yêu đương với ai bao giờ.

Thế mà bây giờ thằng nhóc này lại thất tình. Đúng là thú vị.

Bùi Thần phồng má, không thèm để ý đến lời trêu chọc của Hứa Xuyên. Cậu đi lấy hai ly nước lạnh ra đặt lên bàn, thuận tay đưa danh thiếp cho cô gái đứng ở lễ tân, "Đây là đồ của quán trà sữa mới mở ở chung cư đối diện. Các cô nếm thử xem thế nào, nếu thấy ngon mỗi ngày gọi mấy cốc. Bây giờ cô chủ quán đó cũng không có việc gì bận, hằng ngày có lẽ có thể đi giao hàng được."

Tuy rằng hai người có duyên không phận, nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục quan hệ với An Tưởng.

Bùi Thần từ từ thở dài, bước những bước loạng choạng vào trong.

Sau khi đi thang máy lên tầng cao nhất, bước vào phòng làm việc của Bùi Dĩ Chu, Bùi Thần đổ cả người xuống trên ghế sô pha bọc da.

Chân phải cậu vắt lên chỗ dựa lưng, chân trái vắt lên tay vịn, dáng nằm tỏ vẻ lười biếng, luộm thuộm, chẳng đẹp chút nào.

"Ngồi hẳn hoi."


Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, trong giọng nói ẩn chứa sự khó chịu.

Bùi Thần nhấc mí mắt lên, trong mắt cậu hiện lên hình ảnh Bùi Dĩ Chu đang cách đó không xa. Cậu không dám làm loạn nữa, từ từ ngồi dậy.

"Cháu mua cái gì đây?" Hứa Xuyên để ý tới túi trên tay cậu, lấy ngón tay kéo ra thì chạm phải cái gì đó lành lạnh.

Bùi Thần vô cùng thật thà nói: "Cháu mua nước trái cây cho các cụ ạ."
1

Hứa Xuyên không khỏi cười nói: "Cháu mua cho nó chẳng phải là lãng phí rồi?"

Cơ thể của Bùi Dĩ Chu khác biệt so với người khác từ khi mới sinh.

Anh không có vị giác cũng không có khứu giác, không cảm nhận được chua ngọt đắng cay, ăn món ăn nào cũng không cảm nhận được hương vị.

Chuyện này đã ảnh hưởng tới rất nhiều việc trong cuộc sống của Bùi Dĩ Chu.

Bởi vì vị giác không cảm nhận được hương vị nên từ nhỏ Bùi Dĩ Chu đã không khát máu, cũng không lộ ra răng nanh. Vì vậy khi còn nhỏ anh thường bị ngất do thiếu máu.

Đương nhiên là có được cơ thể này cũng có lợi ở một số chỗ.

Quỷ hút máu chính là chủng tộc bị nguyền rủa chỉ có thể sống trong đêm tối, người nào càng mạnh, càng có năng lực ghê gớm thì lại càng dễ bị dục vọng chiếm lấn át lý trí.

Quỷ hút máu lên năm tuổi sẽ bắt đầu mọc ra răng nanh. Khi thành niên, cũng là lúc 18 tuổi, bọn họ có thể sinh ra đời sau, vì thế bọn họ sẽ giống động vật bắt đầu vào kỳ động dục.

Để quỷ hút máu tránh tình trạng mất lý trí trong kỳ động dục, làm tổn thương cho con người, quỷ hút máu sẽ nuôi một vài huyết phó* cho mình sử dụng. Do Bùi Dĩ Chu không có khứu giác cũng chẳng có vị giác nên anh không bị mùi máu thu hút, bởi vậy mỗi tháng anh cũng không phải trải qua kỳ động dục. Do đó dục vọng cũng không thể điều khiển được anh.

*huyết phó: Hình như là người dùng để quỷ hút máu hút máu ấy các bạn ạ!

Tóm lại, sự khiếm khuyết trong cơ thể này làm cho Bùi Dĩ Chu vướng phải ít rắc rối mà các quỷ hút máu bình thường khác gặp phải trong kỳ động dục, cũng giúp anh hòa nhập hơn với cuộc sống của con người.

Hứa Xuyên uống ba ngụm hết ly nước trái cây, anh cảm thấy hương vị của nước này hơi quen.

Anh cũng không nghĩ nhiều, bóp nát cái ly rồi vứt vào sọt rác, nắm tay kéo Bùi Thần đang uể oải nằm bẹp trên sô pha đứng dậy rồi hỏi Bùi Dĩ Chu: "Tối nay em có ăn cùng anh không?"

"Không rảnh."

Ống tay áo Bùi Dĩ Chu được xắn lên, lộ ra đôi tay thon dài và đẹp.


Lông mi anh rũ xuống, vô cùng tập trung nhìn màn hình máy tính, mười ngón tay thon dài gõ nhanh trên bàn phím, không vì nói chuyện mà ảnh hưởng đến tốc độ gõ phím của mình.

"Bây giờ anh mang Tiểu Thần đến chỗ của anh, ngày mai anh đưa thẳng thằng bé đến trường nhé?"

"Ừ." Bùi Dĩ Chu bình tĩnh trả lời, sau khi tiễn hai người ra cửa, anh gọi điện thoại, "Bảo bí thư Triệu mang tài liệu đã sửa lên phòng làm việc của tôi."
1

Phòng làm việc to rộng lại trở lại yên lặng như lúc ban đầu.

Cho đến tận khi cửa kính được đẩy ra, một mùi hương theo không khí bay vào trong mũi Bùi Dĩ Chu.
2

Ngửi được mùi hương đó, bàn tay đang gõ phím của anh dừng lại ngay lập tức.

Bùi Dĩ Chu hoảng hốt, anh không nhịn được liếc mắt nhìn qua.

"Bùi tổng, tài liệu anh cần đây."

Bí thư Triệu đưa tài liệu đến gần rồi bỏ xuống, mùi hương ấy còn nồng hơn lúc trước.

Đôi mắt của người đàn ông bình tĩnh nhìn chằm chằm bí thư Triệu, hai mắt u ám như muốn nhìn xuyên thấu cô ấy.

Bí thư Triệu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Bùi Dĩ Chu, cô không khỏi sợ hãi, suýt nữa không cười nổi.

Cô cố nén sợ hãi của mình lại, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Bùi, Bùi tổng, làm sao vậy?"

"Trên người của cô..."

Giọng Bùi Dĩ Chu khàn khàn, chỉ nói bốn chữ.

"Tôi, trên người tôi?"

Vẻ mặt anh căng thẳng: "Có mùi hương."

Một mùi hương rất quen thuộc.
1


Đời này Bùi Dĩ Chu chỉ từng ngửi được mùi hương này.

Bùi Dĩ Chu thầm nắm chặt tay, anh thu ánh mắt mình lại, thấy một vệt nước nhàn nhạt trên váy của bí thư Triệu.

Hơi thở quen thuộc truyền đến từ nơi đó.

Thấy tầm mắt của Bùi Dĩ Chu, bí thư Triệu hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Xin lỗi Bùi tổng, vừa rồi tôi không cẩn thận làm đổ nước trái cây xuống quần áo, còn, còn chưa kịp thay..." Càng nói giọng cô ấy càng nhỏ dần.

Cô cắn chặt môi, mồ hôi như hạt đậu trượt xuống trên trán.

Bùi Dĩ Chu là một cấp trên nghiêm túc đến mức như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh thích những thứ hoàn hảo không tì vết.

Vì quần áo bẩn mà cô bị đuổi việc? Chuyện này cũng không phải là không thể.

"Bùi tổng, tôi lập tức đi thay quần áo, xin anh..."

"Nước trái cây ở đâu?"

Bí thư Triệu đang vội vàng giải thích chợt bị Bùi Dĩ Chu cắt ngang.

Bí thư Triệu bất ngờ, nhanh chóng trả lời: "Bùi Thần, Bùi Thần giới thiệu cho chúng tôi một chỗ bán nước uống, chúng tôi nể mặt cậu ấy nên đi, không ngờ đồ uống ở đó uống khá ngon..."

Chỉ là tên của nước trái cây rất kỳ lạ.

Lúc mới đầu còn tưởng chủ tiệm đùa, nhưng mà đồ uống lại ngon đến bất ngờ.

Lúc đầu bọn họ chỉ gọi vài ly, số lượng ít, nhưng mà có nhiều người muốn uống nên mới ầm ĩ hết cả lên. Trùng hợp lúc đó bí thư Triệu mang tài liệu đi ngang qua nên chiếc váy của cô mới xui xẻo bị dính nước.

Bùi Dĩ Chu nắm chặt tay không nói gì.

Tim anh đập rất nhanh.

Chưa bao giờ nó đập nhanh đến như vậy.

Đầu óc vốn tỉnh táo giờ phút này lại trở nên rối loạn.

Anh rũ mắt, ngón tay không nhịn được đan vào nhau.

Bùi Dĩ Chu sẽ không quên ngày đó.

Mấy năm trước, anh tham gia một buổi tụ tập.

Ở buổi tụ tập đó, một Bùi Dĩ Chu chưa từng ngửi được mùi hương nào lần đầu bị một hơi thở hấp dẫn, đó cũng là lần đầu tiên anh tiến vào kỳ động dục. Dưới tác dụng của cồn cùng dục vọng, anh bị mê hoặc rồi trải qua một đêm với một người phụ nữ.
2


Bùi Dĩ Chu không thấy mặt cô, cũng không biết tên họ cô là gì.

Anh chỉ nhớ rõ mùi hương đó, cuối cùng chỉ có thể sử dụng năng lực của quỷ hút máu để nhìn rõ màu sắc của linh hồn cô.

Một màu xanh lục tràn đầy sức sống.

Nếu ngày sau có duyên, năng lực của Bùi Dĩ Chu sẽ giúp anh tìm được cô giữa biển người mênh mông.

Chỉ là...

Từ ngày đó trở đi, hai người không có bất cứ liên hệ gì với nhau nữa.

Lần này, có phải là...

Bùi Dĩ Chu không dám chắc, trái tim anh không nhịn được mà đập điên cuồng.

"Bùi tổng?"

Thấy Bùi Dĩ Chu im lặng một lúc lâu không nói lời nào, bí thư Triệu nói: "Vừa rồi chúng tôi đặt thêm nước trái cây, nếu anh muốn uống tôi sẽ bảo bọn họ đưa qua."

Bùi Dĩ Chu hỏi: "Ai đưa?"

Bí thư Triệu lắp bắp trả lời: "Tôi, tôi đưa cho anh?"

Bùi Dĩ Chu dựa vào lưng ghế, chầm chập nói: "Chủ tiệm, mang cơm hộp."

Lúc này bí thư Triệu mới hiểu ý của anh, cô vội nói: "Chủ tiệm tự tay đưa cho chúng tôi vì tiệm của cô ấy ở đối diện công ty chúng ta. Hơn nữa cửa tiệm người ta mới khai trương nên còn chưa bán cơm hộp."

"Ừ." Bùi Dĩ Chu gật đầu một cái, ngẫm nghĩ một lát rồi nói, "Vậy cô bảo chủ tiệm tự mình đến phòng tôi gặp tôi."

Đối với yêu cầu đột nhiên Bùi Dĩ Chu đưa ra, bí thư Triệu càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Cô không dám tiếp tục dò đoán ý đồ của cấp trên, gật đầu đồng ý rồi chậm rãi rời khỏi phòng.

Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống, phòng làm việc yên tĩnh không tiếng động.

Bùi Dĩ Chu không thể tiếp tục tập trung làm việc. Anh không thể kiềm chế được sự rung động, đứng dậy đi đến sọt rác bên ghế sô pha, rũ mắt nhìn chằm chằm chiếc ly giấy bên trong đó ba giây, sau đó móc khăn tay ra, lót vào tay cầm chiếc ly lên.

Chiếc ly được thiết kế rất đẹp và giản dị, còn một chút nước đào trong đó.

Năm ngón tay Bùi Dĩ Chu nắm chặt, anh càng chắc chắn hơn.

Không sai, chính là cô.

Trên đời này chỉ có người này anh sẽ không bao giờ nhận sai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận