Edit + Beta: Minh An
"Mặc Mặc, mẹ về rồi đây!"
An Tưởng thở hồng hộc chạy đến bên cạnh An Tử Mặc, lúc này cô mới chú ý tới người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh cậu nhóc.
Nghĩ tới sự việc lần trước ở KFC, An Tưởng lập tức cảnh giác hẳn lên, kéo An Tử Mặc ra sau lưng mình bảo vệ.
"Cô là mẹ đứa nhỏ này sao?"
An Tưởng gật đầu, không nói một câu dư thừa.
Trợ lý tốt tính cười cười, "Vừa rồi bạn nhỏ này gặp bọn buôn người, may là gặp chúng tôi. Cô là người lớn trong nhà của cháu, tuyệt đối không thể lại để cháu bé một mình ở bên ngoài đi lung tung. Nếu không là cháu bé sẽ gặp nguy hiểm đó!" Trợ lý nói xong thì vội vàng bước nhanh đuổi theo Bùi Dĩ Chu.
An Tưởng nhìn bóng dáng người kia rời đi trố mắt một lúc lâu, lúc sau mới ý thức được vừa rồi anh ta nói gì.
Bọn buôn người?
An Tưởng không khỏi nhìn về đứa con đang im lặng không nói gì của mình.
An Tử Mặc chắp tay sau lưng, nghiêng đầu lệch khỏi tầm mắt của An Tưởng. Đôi mắt đen láy không biết đặt ở nơi nào, khuôn mặt non nớt tỏ vẻ chẳng quan tâm.
An Tưởng ngồi xổm trước mặt cậu, giữ bả vai gầy nhỏ kia, ánh mắt nghiêm túc: "Chú kia nói thật hả?"
Cậu không nói lời nào, nhìn như đang tức giận.
An Tưởng nhấp nhấp môi, buồn rầu gãi gãi má. Lần này cô nhận sai. Vốn dĩ cô tưởng ở trung tâm thương mại có bảo vệ thì sẽ an toàn hơn một ít. Huống chi cô mới chỉ rời đi một lát, không ngờ...
"Mặc Mặc, lần sau mẹ sẽ không bỏ lại con nữa đâu." An Tưởng lộ ra một nụ cười, "Mẹ hứa với con."
An Tử Mặc không tin nhất là mấy lời hứa như này, thậm chí cậu còn lười bố thí cho mẹ mình một ánh mắt. Cậu xoay người đi thẳng ra bên ngoài.
An Tưởng vội vàng đứng dậy đuổi theo, nắm chặt bàn tay nho nhỏ. Giây tiếp theo lại bị cậu bé rút ra. An Tưởng chưa từ bỏ ý định lại nắm lại, cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng An Tử Mặc từ bỏ chống cự, tùy ý để cô dẫn đến trước tiệm trà sữa.
Tiệm trà sữa cô được bồi thường ở đối diện trung tâm thương mại tại một chung cư cũ. Nó ở tầng ba. Rõ ràng nó nằm trên một đoạn đường nhộn nhịp nhưng lại ở một vị trí không quá bắt mắt.
Cô dựa theo địa chỉ mà đến tầng ba, liếc mắt một cái thấy giấy dán ở cửa tiệm.
[Tiệm trà sữa.]
Ừm, trông cũng khá tốt.
An Tưởng nhập mật mã vào, cô vừa căng thẳng vừa kích động đẩy cửa ra.
Hệ thống đã sớm sắp xếp tất cả các giấy tờ cần thiết khi mở một cửa tiệm, tất cả tài liệu đều chuẩn bị đầy đủ hết. Chung cư cũng nho nhỏ, ở cửa sổ sát mặt đất đặt bốn cái bàn, vào cửa mở cửa ra chính là phòng bếp, cạnh đó là quầy thu ngân, vô cùng đẹp đẽ.
Cô khá hài lòng với bày trí của cửa hàng, nhưng tiệm trà sữa nằm ở nơi như thế này chắc cũng không có khách đến.
Cô tiến vào phòng bếp phía sau, đầu tiên mở cửa tủ lạnh, một tấm card nho nhỏ từ bên trong rơi ra.
[Xin chào ký chủ. Đồ cần thiết để chế biến trà sữa mỗi ngày đều tự động được cung cấp đổi mới, không cần cô phải mua sắm. Đồ dùng từ Cục Quản Lý Thời Không tự mình đưa tặng, chi phí mở cửa hàng cùng tiền mua vật dụng cần thiết đều do chúng tôi toàn bộ chi trả, tiền kiếm được thì toàn bộ là của ký chủ.]
Dưới tấm card còn viết: [Một lần nữa xin lỗi ký chủ vì những bất tiện chúng tôi đã gây ra cho cô.]
Việc đến nước này, đứa nhỏ cũng sinh rồi, một câu xin lỗi thì có tác dụng gì?
Nhưng phải công nhận bọn họ cũng chuẩn bị rất chu đáo.
An Tưởng đi xung quanh nơi này nhìn ngó. Phòng thuê ở nơi này một tháng có lẽ cũng tốn không ít tiền, tiền nguyên liệu nấu ăn cùng tiền thuê chỗ mở cửa tiệm, phí điện nước cũng không cần cô chi trả.
An Tưởng vuốt dụng cụ hoàn toàn mới kia, ánh mắt chợt lóe.
"Con trai, con trai, lại đây." Đôi mắt An Tưởng sáng lên, năm ngón tay không khép lại được múa may với An Tử Mặc đang đứng ở cửa.
"Làm gì?" An Tử Mặc nhíu mày, không động đậy.
"Cho mẹ ngửi con một chút đi." Nói rồi cô không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Giữa mày An Tử Mặc dựng thẳng lên, nhăn chặt, "Không được."
"Không cần thẹn thùng đâu con, qua đây mẹ ngửi một cái."
An Tưởng không dùng nhiều sức đã kéo được đứa nhỏ không có năng lực phản kháng, dúi đầu vào cổ cậu bé ngửi ngửi.
Động tác bất thình lình của An Tưởng làm cả người An Tử Mặc cứng đờ ngay lại. Một cảm giác chán ghét dâng lên, tay nhỏ của cậu nhanh chóng đẩy cô ra.
Sữa bò, hương xoài, hình như còn một chút hương bạc hà.
Mấy vị này trộn với nhau thật kỳ diệu, An Tưởng không nhịn được ngửi thêm hai cái. Cô lại bị mùi hương thơm ngọt này làm cho chảy cả nước miếng.
Cô buông cậu bé ra, chạy về phòng bếp mặc tạp dề. Dùng nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ bắt đầu bắt tay vào pha chế nước trái cây.
Lần đầu tiên An Tưởng dùng mấy dụng cụ này nên cô còn chưa có kinh nghiệm, sau vài lần thất bại cuối cùng cũng làm ra thành phẩm. Cô cẩn thận rót nước trái cây vào trong ly, cho một chút bạc hà vào sau đó quấy đều, cắm một cái ống hút rồi nhẹ nhàng hút một ngụm.
Hương thơm của xoài nồng đậm ở đầu lưỡi, mùi sữa quyện vào trong đó. Hương bạc hà thanh mát như làm ly nước thêm hấp dẫn hơn.
An Tưởng vừa nếm xong thì hai mắt lập tức sáng lên. Không sai! Đây chính là hương vị của con trai!!!
1
Cô bưng ly nước trái cây vọt tới chỗ An Tử Mặc đang ngồi trên ghế ăn không ngồi rồi, đứng trước mặt cậu bé, đem ly nước đã được chế biến cẩn thận đến bên miệng cậu, "Con nếm thử xem, lần đầu tiên mẹ làm đấy." Cô vô cùng kích động nên giọng nói cũng run run.
An Tử Mặc đi theo An Tưởng chạy lòng vòng cả ngày, cậu cũng đã khát từ lâu. Nhìn ly trái cây màu sắc tươi tắn trước mắt, cậu không nhịn được liếm liếm bờ môi khô khốc của mình, cúi đầu nhấp miệng uống.
Ừng ực.
Nước trái cây từ từ trôi vào trong bụng, ngon đến bất ngờ.
An Tử Mặc cầm cái ly, giữ ống hút hút từng ngụm từng ngụm một.
Thấy cậu uống ngon lành, An Tưởng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Con uống ngon không?"
Lần này An Tử Mặc lại nể mặt cô gật gật đầu.
Vẻ mặt An Tưởng kiêu ngạo: "Đương nhiên là uống ngon rồi, dù sao cũng là hương vị của con trai mẹ."
"...... ???" Động tác của An Tử Mặc dừng lại. An Tưởng lại không để ý đến sự khác thường của cậu, ưỡn ngực tiếp tục nói: "Ly đồ uống này mẹ đặt tên là "Con trai"!! Giá 88 đồng!!"
"......" Con mẹ nó bà giật tiền đấy à!!!!
Thiếu chút nữa An Tử Mặc phun toàn bộ nước trong miệng ra.
An Tưởng vô cùng hài lòng với tiệm trà sữa này. Hôm nay sau khi nếm thử nước trái cây, cô quyết định không bán trà sữa nữa mà bán nước trái cây. Các bước chế biến nước trái cây đơn giản hơn trà sữa, hơn nữa cô còn có tư liệu sống để làm nước trái cây!
[Ngửi mùi máu đúng là làm con người ta cảm thấy hạnh phúc thật đấy!]
[Cứ cho là không uống được máu người. Với tay nghề này của mình có thể nhớ kỹ hương vị đó rồi đem chúng nó chế biến thành nước trái cây.]
[Về sau khi thấy con trai mình cũng sẽ không chảy nước miếng nữa.]
An Tưởng vô cùng sung sướng.
An Tử Mặc ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm những hành động cùng suy nghĩ kỳ lạ của cô.
Cái gì mà chế chúng nó thành nước trái cây? Cái gì mà muốn ngửi mùi máu?
Không phải bà mẹ này của cậu ăn thịt người thật đấy chứ?
An Tử Mặc... bắt đầu cảm thấy luống cuống.
An Tưởng vô cùng hài lòng với tiệm trà sữa, đến nỗi cô còn muốn khai trương luôn vào ngày mai.
Cuối cùng cũng kết thúc một ngày mệt mỏi. Về đến nhà, việc đầu tiên An Tưởng làm là lấy đồ cô nhờ người ta chuyển phát nhanh ra. Hơi nhiều đồ một chút, An Tưởng đi ba chuyến mới lấy xong.
Cuối cùng còn lại một cái hộp lớn. An Tưởng ôm nó đi vào phòng An Tử Mặc, cẩn thận đặt nó ở trên giường.
An Tử Mặc từ trong toilet đi ra, liếc mắt thấy trong phòng có thêm một cái hộp hình vuông.
Cậu nhìn An Tưởng đang bận rộn trong phòng khách rồi thu tầm mắt lại, đi qua đóng cửa rồi từ từ đi qua mở hộp kia ra.
Một con robot màu trắng hồng lẳng lặng nằm trong hộp. An Tử Mặc vung tay ném văng hộp đi. Lông mi cậu rũ xuống. Hàm răng từ từ cắn chặt môi dưới.
Bàn tay cậu không nhịn được ngày càng nắm chặt vỏ hộp hơn. Ánh mắt bình tĩnh của cậu dần bị sự điên cuồng cùng uất hận xâm chiếm. Cuối cùng cậu không thể nhịn nổi nỗi hận trong lòng nữa, An Tử Mặc mạnh mẽ xé hộp, hung dữ cầm món đồ chơi trong hộp ra ngoài.
Món đồ chơi trên tay đã kích thích cậu, nhắc nhở cậu đã từng trải qua một tuổi thơ bất hạnh như thế nào.
Hận.
Hận.
Rất hận.
An Tử Mặc mất lý trí, tháo bộ phận của con robot đó ra. Sau đó ném đầu của robot thật mạnh xuống sàn nhà, rồi lại nhấc chân lên đạp cho hả giận.
Món đồ chơi đáng thương kia bị đập phá nên không còn giữ được hình dạng ban đầu của mình nữa. An Tử Mặc đang định tiếp tục phá thì cửa phòng mở ra. Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
"Mặc Mặc đang chơi đồ chơi hả?"
Dưới mặt đất là một đống hỗn loạn. Các bộ phận của robot rơi khắp nơi trên mặt đất. Phần đầu đáng thương nhất đang nằm dưới chân An Tử Mặc, đầy vết trầy, chẳng còn thấy được hình dáng ban đầu.
Cậu bé không ngẩng đầu cũng không động đậy, như bức tượng điêu khắc đứng im tại chỗ.
An Tưởng tiến lên nhặt hộp giấy, không để ý món đồ chơi đã bị phá hỏng nghiêm trọng trên mặt đất, nói: "Hôm nay lúc mẹ định đi mua món đồ chơi này thì nó đã bị người khác mua đi mất rồi. Vì thế mẹ chỉ có thể chạy đến cửa hàng khác để mua, cũng do đó mà mẹ mới tới đón con muộn. Lúc ấy mẹ chưa nói với con luôn là muốn dành cho con một sự bất ngờ."
An Tử Mặc còn chưa được 4 tuổi. Từ lúc sinh ra cậu vẫn luôn ở trong thôn, tuy còn là một đứa nhỏ nhưng chưa được dùng đồ hẳn hoi bao giờ, cũng không được ăn ngon. Nếu được tặng quà thì chắc chắn cậu nhóc sẽ vô cùng vui vẻ.
May là con cô cũng không khó chịu khi nhận được món quà này.
"Bất ngờ?" Nghe được lời nói của cô, An Tử Mặc khom lưng nhặt cái đầu robot dưới đất lên, "Bất ngờ cái gì?" Đầu cậu rũ thấp, lông hi che đậy hai mắt lạnh lùng.
An Tưởng không nhìn thấy vẻ mặt của An Tử Mặc, cô vừa dọn dẹp vừa nghiêm túc dạy cậu: "Bất ngờ chính là thật vui vẻ khi nhận được quà người khác tặng cho mình." Tiếc là từ nhỏ đến lớn cô chưa được nhận quà một lần nào, cũng chẳng có ai tạo bất ngờ cho cô.
"Chẳng hiểu cái này làm cho người ta vui vẻ chỗ nào." An Tử Mặc lạnh mặt, tiện tay ném đồ chơi trên mặt đất. Sau đó cậu bò lên giường rúc kín người vào trong chăn.
An Tưởng sửng sốt, buông đồ đi qua. Cô mạnh mẽ lôi cậu nhóc từ trong chăn ra. Khuôn mặt nhỏ của cậu hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt của cô.
Không thể không nói An Tử Mặc là một cậu nhóc vô cùng xinh xắn. Người ta thường nói rằng người ở trong núi lâu thì làn da sẽ bị thô ráp và đen đi. Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự đáng yêu của cậu bé.
Nhưng gương mặt xinh đẹp này chưa từng tươi cười bao giờ.
"Mặc Mặc, có phải con không vui hay không?" An Tưởng chăm chú nhìn cậu bé. Ánh mắt cô nhìn tập trung đến nỗi như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng con mình.
An Tử Mặc mím môi tránh ánh mắt của An Tưởng, không muốn nói một câu thừa thãi nào với cô.
"Là, bởi vì hôm nay mẹ đi mua đồ chơi xong nên suýt chút nữa lạc mất con sao?" An Tưởng ôm mặt nhỏ của cậu bé, lo sợ hỏi, "Hay, hay là... Thật ra con không muốn sống cùng mẹ?"
Đáp lại cô là sự im lặng của An Tử Mặc. Đó cũng là câu trả lời của cậu bé.
An Tưởng vô cùng buồn bã, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự đoán của cô.
Rốt cuộc trên đời này cũng không có đứa nhỏ nào nguyện ý yêu thương một bà mẹ không chịu trách nhiệm với mình. Có lẽ kể cả khi cô chết đi thì có lẽ cậu bé cũng sẽ không đau lòng.
Nghĩ như vậy, hai mắt An Tưởng nhanh chóng hồng lên. Cô ngồi ở mép giường không nhịn được được mà khóc nức nở thành tiếng.
Việc cô khóc không có trong dự đoán của An Tử Mặc, làm An Tử Mặc vừa rồi còn đang tức giận vô cùng kinh ngạc.
"Bà... Bà khóc cái gì?"
An Tưởng thút tha thút thít nức nở lau nước mắt, mạnh mẽ nuốt nước mắt vào bên trong, nghiêm túc kéo tay cậu bé nói: "Con trai, kể cả con, kể cả con có không thích mẹ thì vẫn phải, vẫn phải cùng sống với mẹ." Cô hít hít cái mũi, "Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo con vẫn còn là một đứa nhỏ chứ?"
Nói xong cô tiếc nuối thở dài một cái.
"......"
"............"
Thái dương An Tử Mặc nhảy dựng. Con mẹ nó bà ta khiêu khích cậu à?
Được, được. Cậu nhận lời khiêu khích này của bà ta, cho bà ta xem đứa nhỏ có thể rời khỏi người lớn được hay không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...