Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Khi người đối diện đóng lại tấm biển xong, đặt búa trở lại hộp dụng cụ.
Vừa định chia tay với Thời Miên, thì phát hiện cô bé loli cũng đi vào với chiếc ô của mình.
Cô ấy ngạc nhiên, nói: "Em vào đây tránh mưa à?"
Thời Miên lắc đầu: "Nơi tôi đi đến là ở đây.
"
"Em cũng đi đến đây?" Cô gái tóc đỏ mở to đôi mắt, ngay sau đó dường như nghĩ ra điều gì: "Em, em là! "
"Tôi chính là hiệu trưởng mới mà cô nói 'có vấn đề' đấy, cô gái à!"
Thời Miên rất muốn nói như vậy, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.
Nghe giọng điệu của đối phương, có vẻ như cô ấy không biết sẽ có hiệu trưởng mới đến.
Trong lúc suy nghĩ, cô nghe đối phương nói một cách vui vẻ: "Em là chú hề do Hầu tử phái đến chỗ chúng tôi à?"
Thời Miên: "???"
Vừa mở miệng đã gọi người khác là chú hề, cô có lịch sự không vậy?
Thời Miên nghi ngờ đối phương đang chế giễu mình và cô cũng có bằng chứng.
Nhưng hai người không oán không thù, vừa rồi cô còn giúp cô ấy, theo lý thì cô ấy sẽ không nên chế giễu cô mới đúng.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của cô ấy, cũng không giống như là đang chế giễu.
Cô gái tóc đỏ nở nụ cười ngạc nhiên và vui mừng: "Chào em, chị tên là Sa La.
Vừa rồi chị thấy em rất mạnh, lại không ngờ người mà chủ nhiệm Tôn nói đến lại là em, thật sự là quá trùng hợp!"
Thái độ của Sa La rất nhiệt tình, hoàn toàn không giống người vừa mới nói câu kia.
Thời Miên ngừng lại: "Cô nói là, chủ nhiệm Tôn biết tôi sẽ đến sao?"
"Dĩ nhiên là biết rồi, chủ nhiệm Tôn đã chuẩn bị từ vài ngày trước, chỗ ở của em cũng đã sắp xếp xong luôn rồi.
"
Lúc này Thời Miên càng khó hiểu hơn.
Thế giới trước của cô là thế giới tu chân, được cho là nơi đầy linh khí, thời kỳ mà Nguyên Anh đi đầy đường, Kim Đan không bằng chó.
Chính vì quá dồi dào linh khí, nằm yên cũng có thể đạt đến tu vi Trúc Cơ, dẫn đến việc thế giới này có quá nhiều kẻ lười biếng, không ai muốn tu luyện.
Thời Miên mang theo tinh thần làm việc chăm chỉ 996* từ quê nhà, và đã mở ra kỷ nguyên cạnh tranh mạnh mẽ trong thế giới tu chân chỉ bằng sức lực của một mình.
*Làm việc chăm chỉ 996 có thể hiểu là làm việc lúc 9 giờ và tan làm lúc 9h tối, làm liên tục 6 ngày trong tuần.
Hôm qua cô mới kết thúc 500 năm tu tiên và trải qua 300 năm kiếp nạn, trước mặt những đứa trẻ được trời ban thiên phú đang cố gắng đuổi kịp mình thì cô đã hóa thành bướm bay lên trời.
Chỉ cho nghỉ ngơi một ngày rồi đã vội vàng đi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng thì làm sao có người đã biết từ vài ngày trước?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...