Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Hầu như chính quyền của hành tinh Phan Đạt chỉ tồn tại trên danh nghĩa nê theo lý thuyết, các trường học ở đây đã lâu không có ai quản lý rồi.
Nhưng không thể phủ nhận rằng các trường quân sự chính quy đều ký kết hợp đồng định hướng hết, các nhân tài sẽ được ưu tiên cung cấp cho quân đội và định kỳ sẽ nhận được ngân sách từ quân đội.
Có người phía trên muốn không làm mà hưởng lợi, tất nhiên họ sẽ không hy vọng Lâm Tượng phải đóng cửa.
Vì vậy, những cuộc kiểm định hàng năm, trường Lâm Tượng luôn không vắng mặt và đều vượt qua.
Chỉ là rất đáng tiếc, dù bên trên đã mắt nhắm mắt mở, nhưng năm nay họ vẫn chỉ chắc chắn có thể qua kiểm định với hai người.
Một là Trương Thiên Minh, một là Khẩu Vĩ, người không xuất hiện hôm nay.
Nhiệm vụ chính của Thời Miên bây giờ là tìm cách qua kiểm định, việc kiếm tiền có thể tạm gác lại.
Mặc dù Tôn Trường Không nói rằng người hỗ trợ do Hầu tử gửi đến là ông ấy tìm trên diễn đàn lính đánh thuê, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ 100%, đảm bảo uy tín.
NhưngThời Miên vẫn không yên tâm đặt cược tất cả vào người hỗ trợ.
Hôm nay người này không đến, nếu vẫn không đến thì trường học sẽ không vượt qua kiểm định thì sao?
Khi cuộc trò chuyện về công việc đã gần xong, Sa La không nhịn được mà xen vào: "Hiệu trưởng, cô xem tiền lương của tôi! "
Cái này thật đúng là phải đợi, dù sao thì có giỏi đến mấy cũng không thể nấu cơm khi không có gạo được.
Thời Miên vừa muốn mở miệng, bụng cô lại nhanh hơn một bước, phát ra tiếng ‘ục ục’.
Cô hơi sững sờ, bây giờ mới nhớ là cơ thể hiện tại đang trong chế độ tiết kiệm năng lượng, không thể tự nuôi sống bản thân và sẽ cảm thấy đói giống như người bình thường.
Sa La cũng chú ý đến, ngay lập tức tỏ ra nịnh nọt nói rằng cô ấy có ống dịch dinh dưỡng, không biết hiệu trưởng có muốn uống trước để lót dạ không?
Ngay khi cô ấy nói ra câu này, hình như Tôn Trường Không nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi: "Vị gì vậy?"
Đôi mắt to tròn của Thời Miên hơi sáng lên, hiếm khi lộ ra vẻ có hứng thú.
Mệt mỏi xuyên qua nhiều thế giới như vậy, niềm an ủi duy nhất của Thời Miên chính là bộ sưu tập của mình.
Thời Miên khá tò mò về dịch dinh dưỡng của thế giới tinh tế này, đang muốn cầm lên nhìn kĩ thì nghe Sa La nói: “Vị đậu hũ thối mù tạc.
”
Thời Miên: “……”
Cô gái tóc đỏ nói với đôi mắt sáng rực: "Đây là một trong những hương vị mà tôi thích nhất, rất khó mua.
Hiệu trưởng, ngài nhất định phải thử.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...