Luân Đôn, tháng 7 năm 1992.
Trong một tòa nhà tại trung tâm thương mại của quận Tây, những nhân viên thuộc thành phần tri thức đang bận rộn liên tục cùng âm thanh gõ phím rộn ràng không dứt.
Và trong một phòng họp nhỏ tạm thời, có vài người đang tiến hành một cuộc thảo luận nghiêm túc.
“Felix, cậu thực sự quyết định như vậy ư? Tuy cậu mới vào công ty chưa được một năm, nhưng tôi thề rằng, mọi người trong công ty đều công nhận năng lực của cậu.
Nếu cậu ở lại đây, tin tôi đi, cậu sẽ thăng tiến nhanh thôi!” Kẻ vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên ăn mặc theo kiểu điển hình xứ Anh với một bộ vest công sở tinh tế trên người và mái tóc hơi xoăn được chải chuốt thật chỉnh tề.
Ngồi đối diện với gã là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, khá điển trai với đôi mắt xanh nhạt đặc biệt ấn tượng.
Vào lúc này, Felix chỉ mỉm cười, nói: “Sếp à, tôi đã quyết định rồi.”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Felix một hồi lâu, sau đó đành bất lực thở dài khi nhận ra hắn không hề dao động: “Hừm, cậu thắng.”
Felix cười một cách ấm áp rồi đứng dậy, xách bộ vest đang treo trên lưng ghế lên rồi bắt tay với người đàn ông trung niên cũng vừa đứng lên ở phía đối diện.
Người đàn ông trung niên bước tới trước, dang hai tay ra ôm chặt lấy hắn, hạ giọng lẩm bẩm: “Mỗi người đều có chí riêng, đúng không nào? Tôi biết là mình vừa mất đi một nhân viên mới đầy tiềm năng.”
Felix chớp nhẹ đôi mắt xanh nhạt, “Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ có cơ hội gặp được những người tốt hơn mà.”
Sau nửa tiếng, Felix bước ra khỏi tòa nhà sau khi thu dọn đồ đạc xong.
Lúc sắp sửa bước ra ngoài, hắn quan sát dòng người trên phố mà cõi lòng đầy mong đợi.
...
Felix bước đi trên phố với một chiếc rương nhỏ trong tay.
Thỉnh thoảng, hắn dừng bước để tránh những chiếc xe chạy qua, cũng vô cùng thích thú khi ngắm nhìn các biển hiệu và thiết kế của chúng.
“Đúng là xe cổ nha...”
Bằng vào bước chân thoăn thoắt, dù chặng đường có vẻ khá dài nhưng hắn cũng không mệt mỏi cho lắm, ngược lại còn tràn đầy phấn khích.
Đi bộ gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc hắn cũng về đến nơi tạm trú trong thành phố này, hoặc tạm gọi là nhà.
Khung cảnh đường phố ngày càng trở nên quen thuộc; Felix cũng gặp gỡ nhiều người quen hơn, “Chào buổi chiều! Chị Murphy.”
“Chào buổi chiều! Anh Heip.”
Sau khi chào hỏi xã giao với một số gương mặt quen thuộc, cuối cùng thì Felix đã đến trước cửa nhà mình.
Hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa, bước vào và đóng cửa lại.
“Ây da!” Felix hét vang một tiếng sung sướng rồi nhắm mắt lại, dang rộng hai tay ra.
Và ngay lúc này, ngôi nhà vốn dĩ rất bình thường tựa như sống vực dậy.
Chiếc rương xách tay chợt thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn, bay lơ lửng đến trước ngăn tủ.
Cửa tủ cũng tự động mở ra; hàng chục bộ trang phục mắc ở ngăn trên nhấc nhẹ vạt áo, để chiếc rương dễ dàng đưa bản thân vào.
Bộ veston và áo sơ mi trắng trên người Felix cũng tự động cởi chúng ra trong khi chiếc cà vạt tự uốn éo trườn ra khỏi cổ trước khi vắt mình lên thanh xà ngang trong tủ quần áo.
Tại vị trí ấy, còn có ba chiếc cà-vạt tinh tế khác với những màu sắc không trùng lặp nhau.
Dây nịt quanh thắt lưng tự động nới lỏng; và khi hắn bước về phía trước, quần dài cũng tự trượt xuống đất.
Felix vẫy nhẹ tay, một bộ áo ngủ bằng lụa màu xanh lam nhanh chóng bay ra rồi khoác lên người hắn, còn thân mật thắt dây lại gọn gàng.
Felix búng nhẹ ngón tay, mở một bản nhạc nhẹ nhàng lên.
Hắn vẫn khép hờ mắt nhưng khua tay như một vị nhạc trưởng.
Trong nhà bếp, có tiếng lách cách âm vang.
Một lúc lâu sau, một tách cà phê thơm lừng bốc khói nghi ngút từ từ bay đến trước mặt.
Hắn cầm lấy chiếc tách, nhấp nhẹ một hớp theo điệu nhạc rồi nở nụ cười mãn nguyện.
...
Bên cạnh thân phận là một người vô công rỗi nghề vì vừa từ chức tại công ty, Felix Heip còn là một phù thủy trưởng thành.
Hắn tốt nghiệp tại trường Hogwarts, ngôi trường đào tạo Phù thủy và Pháp sư tốt nhất và duy nhất ở Anh.
Đã 10 năm trôi qua kể từ khi Felix nhận được lá thư thông báo với chiếc huy hiệu lộng lẫy đính kèm từ cô nhi viện.
Quãng thời gian 10 năm không chỉ giúp Felix tốt nghiệp trường Hogwarts một cách suôn sẻ, mà còn biến hắn từ một cậu bé thành một anh chàng chín chắn ở đội tuổi 21.
“Thời gian trôi nhanh nhỉ? Mới đó mà đã tốt nghiệp được 3 năm rồi." Ngồi trên ghế sô pha, Felix cảm giác có chút xúc động.
Sau đó, hắn khẽ lầm bầm, “Và mình cũng đã xuyên không được 21 năm.”
Đúng vậy, ngoại trừ thân phận là một người vừa xin thôi việc và một phù thủy ngầm, Felix còn có một bí mật sâu kín nhất.
Đó là, hắn là một kẻ xuyên không.
Có trời mới biết - với một người từng sắp xếp cả một kế hoạch hoàn hảo cho cuộc đời bản thân như hắn - đã ngạc nhiên và vui mừng đến nhường nào khi nhận được thư mời từ thế giới phù thủy!
Chính là thế giới của Harry Potter!
Nơi diễn ra cuộc phiêu lưu kỳ diệu của ba đứa trẻ ấy!
Nhưng thật không may, họ hoàn toàn không phải là những người cùng thế hệ.
Khi vào trường Hogwarts và ngờ nghệch hỏi thăm tin tức về Harry Potter, hắn mới biết rằng bản thân lớn hơn nhóc Harry đến 9 tuổi.
Nói cách khác, từ khi nhập học đến ngày tốt nghiệp, hắn thậm chí không thể nào chạm mặt được bộ ba học trò kia.
Nhưng phải thừa nhận rằng, Felix cũng không phải là một “Potterhead”, và hắn chỉ biết loáng thoáng về cốt truyện mà thôi.
Biết thôi mà, còn hiểu thì chỉ hiểu một ít.
Vốn dĩ hắn đâu có khả năng biết trước được tương lai, thế nên cũng không thể biết trước là bản thân sẽ du hành đến thế giới pháp thuật thực sự như vậy.
Bằng không, chắc chắn là hắn sẽ học thuộc lòng từng chữ trong bộ tác phẩm kinh điển kia!
Điều thực sự khiến hắn hiểu về cốt truyện là sự gia tăng của các video ngắn trên mạng, chẳng hạn như trang douyin.
Chính nhờ điều này, Felix có thể lờ mờ nhìn ra phương hướng phát triển của các tình tiết.
Nhưng muốn hắn nhớ kỹ từng chi tiết ư? Đó rõ ràng là ảo tưởng thuần túy.
May mắn thay, hắn thực sự cảm thấy hứng thú với sự thần kỳ của phép thuật.
Đây chính là một thế giới phép thuật sống động, nơi mà dường như hắn có thể chạm đến và hòa nhập vào.
Đến chạng vạng tối.
Felix ngồi vào bàn làm việc, lặng lẽ lật giở một cuốn sách ma thuật.
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ khiến lòng hắn hơi bứt rứt, rõ ràng là đã đánh mất tâm trạng bình tĩnh từ ban đầu.
Hắn đang đợi một lá thư.
Một lá thư rất quan trọng!
Thời gian dần trôi, và cuối cùng, từng tiếng “lách, cách” chợt vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
Nơi ấy, có một con cú đang đứng lặng lẽ bên ngoài, dùng mỏ gõ nhẹ vào ô cửa sổ.
“Rốt cuộc cũng đến!” Felix giật thót cả người, sau đó lập tức rút một chiếc đũa phép ra rồi vẫy nhẹ.
Cửa sổ tự động mở toang để con cú bay vào.
Con cú bay lượn hai vòng trên đỉnh đầu, thả một chiếc phong bì xuống rồi tự đáp ngay cạnh bàn, đứng đó tự rỉa lông.
Felix nhanh chóng nhặt lấy phong bì lên.
Ở mặt sau của phong bì có một con dấu niêm phong bằng sáp đính kèm một chiếc huy hiệu tạc hình tấm khiên, trên tấm khiên đó là một chữ “H” lớn hơn được bao quanh bởi một con chim ưng, một con sư tử, một con lửng và một con rắn.
Hắn mở phong bì và lấy ra lá thư, đọc nội dung bên trong:
Ông Felix Heip thân mến:
Chúng tôi trân trọng thông báo với ông rằng, đơn xin việc của ông (môn Muggle học) đã được chấp nhận và cuộc phỏng vấn sẽ được tổ chức vào lúc 10 giờ sáng ngày 21/7.
Vui lòng chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến.
Ngoài ra: Mời ông vào trường học bằng cách sử dụng bột Floo (Địa điểm: Văn phòng phó Hiệu trưởng trường Hogwarts).
Nếu ông ưu tiên dùng các phương thức khác, vui lòng thông báo trước cho chúng tôi.
Phó Hiệu trưởng
(Bà.) Minerva McGonagall
Felix không kìm được mà lắc mạnh nắm tay, uống cạn tách trà nóng trên bàn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...