Làm thần tượng thực sự quá bận rộn, ta còn chưa kịp ước pháp tam chương (lập ra những quy ước đơn giản) hắn đã bị quản lí lôi đi.
Cuối cùng còn không quên sai tiểu trợ lý đưa cho ta tờ giấy nhỏ, trên đó viết thời gian địa điểm lần sau gặp mặt.
Ta nhìn chằm chằm tờ giấy, ước chừng là năm phút đồng hồ, cũng không hiểu nổi, thời buổi công nghệ thông tin lại không gửi tin nhắn mà chơi trò truyền tin là cái ý tưởng gì đây?
Đến lúc ta mang theo tâm tình thấp thỏm đến địa điểm ghi trong tờ giấy, thật xa liền thấy đại thần tượng đang đứng run chân không ngừng, ta đi tới, chuyện thứ nhất chính là hướng trên đùi hắn vỗ một cái.
“Đứng không, đứng cùng!”
Hắn gào một tiếng bổ nhào xuống đất.
Ta mới phản ứng được đây không phải là ở nhà, hắn không phải em trai ta, liền ngượng ngùng dìu hắn lên.
“Bây giờ còn chưa có ở chung đâu đấy, chưa gì đã bắt đầu hung dữ.” Hắn lại bắt đầu nghĩ linh tinh nữa rồi.
Ta nghĩ: minh tinh thường sẽ luôn cổ quái như vậy, cho nên ta phải bao dung, đúng, phải thật bao dung a.
Hắn xoa chân, từ trong túi đựng lấy ra một bộ y phục đưa cho ta.
Ta nhìn qua, quần áo trong tay hắn cùng quần áo trên người hắn giống nhau như đúc, ta thiệt hết sức khó hiểu.
“Chưa từng thấy quần áo tình nhân a, ” hắn đỏ mặt, dữ dằn mà nói, “Đổi!”
Ta chỉ nghe rõ một chữ “Đổi”, nghĩ thầm, làm thế thân bước thứ nhất chính là phải có tạo hình giống nhau.
Ta hỏi hắn: “Quần cũng phải đổi sao?”
Hắn mặt càng đỏ hơn: “Ta không chuẩn bị nhiều như vậy, lần sau đi.”
Lần sau! Lại còn có lần sau! Ծ_Ծ
Ta ôm quần áo đi vào nhà vệ sinh, không biết nên buồn hay nên vui.
Nguyên lai thế thân trên giường không phải chỉ một lần.
Thay xong quần áo đi ra, chẳng biết lúc nào hắn đeo kính râm lên, mím môi, hướng ta gật cái đầu, bày ra một bộ dạng lãnh khốc.
Ta rất muốn nói cho hắn biết, đứng ở bên mặt hắn, ánh mắt ta đều nhìn thấu.
Đối ta liếc mắt một cái, lại liếc thêm một cái nữa, sau đó bất động.
Ta thật sợ, đi ra ngoài một chuyến, đại thần tượng về sẽ biến thành mắt lé.
Hắn ho khan hai tiếng nói: “Ngày hôm nay chúng ta đi công viên trò chơi trước.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Công viên trò chơi? Ban ngày?”
Hắn hỏi ngược lại: “Có vấn đề sao?”
Ta ấp úng mà nói: “Có thể hay không quá OPEN?”
Hắn nói: “Ta buổi tối muốn ghi hình, không rảnh.”
Chuyện này có thể thích hợp như thế sao?
Không trách các tiền bối đều nói vòng giải trí vô cùng kỳ quái lạ lùng, khuyên ta cẩn thận một chút.
Thôi kệ, làm thế thân cũng nhất định phải có tinh thần nghề nghiệp.
Ta quyết tâm, nắm chặt tay hắn: “Ban ngày cũng được, chỉ cần đi nơi nào ít người một chút.”
“Bí mật!” Hắn trong nháy mắt nói lắp, “Ta, ta, chúng ta không nên tiến triển nhanh như vậy, ngươi, ngươi cho ta một chút thời gian, để ta chuẩn bị tốt tâm lý đã.”
Ồ, câu này không phải nên là để ta nói sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...