Tôi Là Đạo Sĩ
Dân gian thường có câu: Ma do tâm sinh. Thường ngày làm nhiều truyện không tốt thì đêm đến ma quỷ gõ cửa, thực ra tôi thấy cũng có vẻ đúng.
Hầu như những nhà nào nhờ tôi bắt ma thì gia thế của họ quả thật cũng bất hảo vì không tự dưng mà ma quỷ đến gây sự, nhưng lần này có vẻ thì khác...
Một ngôi nhà hoang nằm giữa một vùng quê nghèo của đất Hà Nam thì cũng không có vẻ gì kì lạ, vì làng nào mà chẳng có một hai căn nhà bỏ hoang. Nhưng căn nhà này lại gây ảnh hưởng đến người dân xung quanh thì quả thật một đạo sĩ như tôi không thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua được.
8h tối là ai nấy đều an phận đóng cửa cài then không dám ra đường, ngay cả trai làng gan dạ đến mấy cũng im thin thít và lặn mất tăm đến sáng hôm sau mới dám ló mặt. Con đường làng chỉ còn là một màu đen tĩnh mịch, đâu đó tiếng lá rơi xào xạc làm không khí thêm phần rờn rợn.
Tôi đứng trước căn nhà hoang với một tâm trạng hơi lo lắng, dù đã chuẩn bị mọi thứ từ A đến Z nhưng lần đầu độc hành bắt ma cũng khiến tâm tư có chút hồi hộp.
Nhìn đồng hồ điểm 9h tối, tôi thở dài co ro giữa mùa đông giá lạnh. Bước vào khu vườn tôi đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng chẳng thấy điều gì bất thường cả, một khung cảnh tĩnh mịch đến ảm đạm.
Từ bao giờ tôi lại lạnh lùng đến như vậy, một chút sợ sệt cũng không có, có lẽ trải qua muôn vàn trận chiến, vào sinh ra tử cũng vài lần nên lá gan tôi dần dần cũng lớn hơn. Cầm B phone trong tay, tôi vào trang web truyện để đọc những chap mới của " Mao sơn tróc quỷ nhân ".
Không hiểu sao tôi lại khoái truyện này như vậy, có lẽ thằng main chính cũng có điểm gì đó khiến người khác thu hút. Là Thiên sư mao sơn khi mới ngoài 20 tuổi liệu ngoài đời có tên đạo sĩ tàu khựa nào giỏi như hắn không? Liệu một kì tài đạo học như tôi trình độ so với Diệp Thiếu Dương thì như thế nào?
Đang mải suy nghĩ mông lung thì một cơn gió lành lạnh thổi tới, mùi âm khí tỏa ra mù mịt khắp nơi. Biết có điều không ổn nên tôi chạy vội tới trước pháp đàn, rải bùa làm phép:
- Hỏa tốc chiến thư, âm binh chờ lệnh...!
10 hình nhân trước mặt tôi rung lên bần bật như đang đợi chỉ thị, tôi đưa mắt nhìn xung quanh xem có phát hiện ra điều gì bất thường không. Nhưng ngoài những cơn gió lạnh thổi tới và âm khí ngút trời thì không thấy một hồn ma bóng quế nào cả. Tôi cười nhạt rồi bắt quyết niệm chú:
- Nghĩ có thể che mắt ta sao? Thông thiên pháp nhãn!
4 bóng trắng nhờn nhợt dần dần hiện rõ lên phía trong căn nhà hoang, tôi cầm kiếm gỗ lên làm phép rồi phi thân thật nhanh vào bên trong căn nhà hoang:
- Diệt....!
10 hình nhân bên ngoài tỏa ra ánh sáng xanh lè cũng bay ngay vào sau tôi bắt đầu cho một trận khử tà diệt ma.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...