Tôi Là Đạo Sĩ
Hai bàn tay tôi nắm chặt vào nhau rồi giáng thẳng xuống đầu của vua thần trùng, hắn cũng biết đã không còn hi vọng nên nhắm mắt lại đợi chờ cửa hoàng tuyền mở ra. Một giây, hai giây, ba giây trôi qua nhưng vẫn chỉ là âm thanh tĩnh mịch đến rợn người.
Vua thần trùng he hé đôi mắt từ từ ngước lên nhìn chỉ thấy cơ thể tôi đứng bất động vẫn trong tư thế định bổ đôi bàn tay xuống đầu hắn. Tôi khẽ mỉm cười rồi nhả hai tay lùi lại ra phía sau vài bước:
- May mà linh hồn tôi trở về kịp thời nhé...! Không thì đầu ông đã nát như tương rồi..!
Vua thần trùng cúi đầu xuống thở hổn hển không nói nên lời, rồi hắn lắc đầu nở một nụ cười đầy sảng khoái cùng theo đó là nước mắt từ hai bên khóe mắt cũng từ từ trào ra:
- Ké... Ké... Ké...! Không ngờ.. có ngày ta phải hợp tác với kẻ thù để hi vọng được sống...! Nhục nhã...! Nhục nhã làm sao....!
Tôi im lặng nhìn về phía vua thần trùng không biết phải làm sao trong tình huống này, chẳng lẽ lại gần bên rồi an ủi hắn? Nhỡ đâu... lại dính shit tiếp thì vui...! Hay là cứ bỏ mặc hắn ở đây khóc cho thỏa thích, tiếp tục vào thang máy lên tầng trên? Suy đi tính lại, thế nào tôi lại buột miệng lên tiếng hỏi:
- Giờ ông tính sao...?
Vua thần trùng ngừng khóc trợn mắt nhìn về phía tôi:
- Ngươi hỏi ta tính sao à? Tất nhiên là tiếp tục giải quyết ân oán giữa ta và ngươi rồi...!
- Ông còn đủ sức để đánh nhau sao...? Liều mạng như vậy có đáng không...?
Vua thần trùng gồng mình đứng thẳng dậy rồi nhăn mặt trả lời:
- Mày nghĩ tao sợ mày sao...?
- Không phải chuyện sợ hay không...! Mà lúc này giao đấu là không công bằng...! Sau trận chiến vừa rồi ông đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, chưa kể thập nhị thời thần chỉ phát huy sức mạnh khi mười hai thần trùng đoàn kết cùng chiến đấu...!
Với lại tôi không muốn liều chết vào lúc này...! Nếu ông muốn giao đấu... thì tôi sẵn sàng tiếp ông vào một dịp khác...!
Thần trùng nhếch mép nghiến răng:
- Mày cũng quân tử rởm đấy...! Tao biết kẻ mà mày muốn đối mặt lúc này không phải là tao...! Tao cũng không làm khó mày...! Coi như đây là món quà cho việc hiểu nhầm mày là Mao Tiểu Phương chuyển thế...! Thằng khốn mà mày muốn tìm...! Hắn ở ngay bên trên thôi...! Hẹn gặp lại.... nhãi con...!
Vừa dứt lời, cơ thể vua thần trùng tan biến thành một cơn gió đen từ từ thổi qua biến mất trong màn đêm tĩnh lặng. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi bệt xuống nền đất, may mà tôi lừa được hắn rời khỏi đây nếu không thì khó có thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Không thể ngờ là cơ thể tôi lại xuống sức nhanh đến như vậy, có lẽ ông khỉ kia đã thể hiện quá sức so với những gì cơ thể tôi chịu được. Nếu như vua thần trùng vẫn nhất quyết đòi sống đòi chết chắc tôi khó có thể toàn thây mà ra khỏi cửa ải này, đúng thật như những gì hắn nói: tôi đúng là một tên quan tử rởm...!
Nhưng có điều làm tôi hơi thắc mắc? Tôn Ngộ Không hiện tại đang là Đấu Chiến Thắng Phật ngự tại cõi niết bàn mà? Nhớ không nhầm thì tôi đã từng thỉnh lão nhưng " ông thần lễ tân " bảo là chỉ thỉnh được thần linh đạo giáo nên cuối cùng cũng không liên hệ được. Sao bây giờ thì lão lại trong cơ thể tôi, không những thế lại còn là tiền kiếp của tôi nữa, thật là hại não, hại não quá đi mà...!
Tôi nghỉ ngợi một lúc rồi lại bước chân vào thang máy, chờ đợi khoảnh khắc đối đầu với tên khốn dưa chuột. Thang máy dừng lại ở tầng 15 rồi từ từ mở ra, một giọng nói the thé quen thuộc vang lên:
- Rất hân hạnh được gặp cậu...! Nguyễn Đ...!
Lời kết: Anh em cứ nhiệt tình like thế này có phải vui không? cmt hay share nhiều nữa thì lại càng tốt...! Chap này dài cho thay đổi không khí nhé :3
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...