Tôi Là Đạo Sĩ

- Hai vị cho đệ lên trước nhé?

Phù Đổng Thiên Vương mỉm cười lên tiếng hỏi, Đức Thánh Trần có vẻ lo lắng không vui nhưng Lạc Long Quân đưa tay ngăn cản. Rồi ngài khẽ chau mày nhìn về phía Phù Đổng Thiên Vương:

- Ta không ngăn cản Thiên Vương...! Nhưng đệ nên nhớ chúng ta chỉ ở được trong thân xác người phàm có hạn... Liệu liệu thời gian mà giải quyết vấn đề...!

- Lạc Tổ yên tâm...! Thánh Gióng chỉ cần 2 phút để tiễn hắn về chầu Diêm gia thôi...!

Vừa dứt lời, Phù Đổng Thiên Vương nắm chặt hai tay. Cơ thể ngài bỗng nhiên phả ra hơi nóng kinh hồn, cả cơ thể đỏ rực lại như sét nung. Trong khoảnh khắc, cơ thể ngài như điện xẹt lao đến trước mặt Chế Bồng Nga rồi giơ tay đấm thật mạnh về phía mặt gã:

- Hỏa Long Quyền...!


- Bang...!

Chế Bồng Nga cũng phản xạ thật nhanh đưa cánh tay ra đỡ cú đấm của Phù Đổng Thiên Vương. Gã khẽ nở nụ cười bí ẩn rồi đưa tay thật nhanh tung một chưởng cực mạnh giữa ngực Phù Đổng Thiên Vương.

Bàn tay Chế Bồng Nga chạm vào ngực Phù Đổng Thiên Vương tạo ra một áp lực cực mạnh đẩy Phù Đổng Thiên Vương về phía sau. Ngài lộn vài vòng trên không rồi đáp xuống mặt đất, khuôn mặt ngài lộ rõ sự thích thú:

- Có vẻ như ngươi cũng có đôi chút bản lĩnh! Đỡ tiếp này! Triệu hồi Hỏa Mã Chiến Xa...!

Từ trong khoảng không một ngọn lửa mang hình hài một con chiến mã lao thẳng tới trước mặt Chế Bồng Nga. Gã không có vẻ nao núng áp chặt hai lòng bàn tay với nhau rồi niệm chú, một vòng tròn tà khí bao quanh gã làm Hỏa Mã Chiến Xa đang lao đến bỗng nhiên bốc hơi giữa khoảng không.

- Dừng lại được rồi..! Không còn thời gian để chơi đùa với hắn nữa...!


Người vừa lên tiếng cắt ngang trận đấu là Lạc Long Quân, có vẻ ngài đã nhận ra điều gì đó. Phù Đổng Thiên Vương nhăn mặt nhìn về phía Lạc Tổ:

- Đệ có thể tiêu diệt hắn mà Lạc Tổ...! Cho đệ xin chút thời gian nữa...!

- Đệ có thể nếu như đệ có mười phần công lực...! Nhưng lúc này vận mệnh đất nước không phải là trò chơi...!

Phù Đổng Thiên Vương thở dài đành chấp nhận tạm kết thúc trận chiến tay đôi. Lạc Long Quân lạnh lùng nhìn về phía Chế Bồng Nga rồi gằn giọng lên tiếng:

- Đã đến lúc cuộc chiến này nên kết thúc rồi...!

- ប្រជាជនសម្លុតអាចជឿទុកចិត្តភាគខាងកើតខ្ញុំ? ខ្ញុំ f មនុស្សម្នាក់ត្រូវជូនដំណឹងដំណឹងអាក្រក់បន្ទាប់មក...! ទាហានព្រលឹងចំប៉ានាក់ត្រូវបានសម្លាប់សាលា SA ដែលជាកន្លែងដែល...! ចែបងង៉ា...... ស្ដេចតាចាម្ប៉ាហៅអ្នកពីឋាននរកត្រឡប់ទៅពិភពលោករបស់មនុស្សដើម្បីទាមទារមកវិញនូវអ្វីដែលបានបាត់បង់! ( Các người định cậy đông bắt nạt ta sao? Ta e là phải thông báo cho các người một tin buồn rồi...! Hỡi linh hồn các chiến sĩ Champa đã tử trận nơi sa trường...! Ta...Chế Bồng Nga... Vua của nước ChamPa kêu gọi các ngươi từ địa ngục quay về nhân gian đòi lại những gì đã mất!)

Chế Bồng Nga vừa dứt lời thì đằng sau lưng gã, hàng vạn linh hồn mang hình hài quân lính Champa thời xưa, tay cầm giáo mác biểu thị sự phẫn nộ bắt đầu cho một trận chiến lấy hồn đè thần...! -_-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui