17 Chap 5 : Nỗi đau quá khứ .
Thấm thoát thời gian cũng trôi qua được 1 tháng, tình cảm của cả 2 có vẻ tốt hơn. Chỉ ngày mai thôi sẽ qua 1 tháng mới và Việt sẽ bận bịu với hàng tá kế họach mới cần được hoàn thành trong năm. Có lẽ khoảng thời gian của nhỏ và Việt sẽ càng ngày càng thu hẹp lại. Biết thế nên Việt cố tình dành trọn 1 ngày còn lại để ở bên nhỏ.
Vẫn là những tin nhắn đánh thức nhau buổi sáng sớm.2 cô cậu lại tung tăng trên phố, khác với mọi hôm.Hôm nay Việt chỉ muốn lang thang đến chỗ bí mật của 2 đứa nói chuyện thôi.
- Ây da ! Tới rồi, nhớ chỗ này quá _ Việt vươn tay đặt lên vai nhỏ và nhấc bổng nhỏ lên thanh đá bí mật.
- Ko cần đâu, để em tự lên _ Ồ ! nhỏ bắt đầu xưng hô anh – em với Việt rồi đây.
- Chính chỗ này anh đã gặp nhóc, hì .
- Ừ !
- Mà sao đi đâu nhóc cũng mang theo con gấu này thế?
- Tri kỉ mà .
- Anh chạm vào nó được ko?
- Nè _ Nhỏ đưa gấu cho Việt vuốt ve và ko quên dặn dò phải cẩn thận.
- Sao nó tên “Mắt”_ Việt tò mò muốn biết tất cả mọi chuyện về nhỏ.
- Chuyện dài lắm … Nhỏ thở dài.
- Hôm nay anh dành cho nhóc nguyên 1 ngày mà, kể đi.
- Anh thật sự muốn nghe hả?
- Rất muốn.
- Thế thì nhất định anh phải kiên nhẫn, chú ý lắng nghe. Đói ko đc ăn,khát ko đc uống. Còn 1 yếu tố quan trọng nữa là “ CẤM NGỦ GẬT ”. Em là tiến sĩ gây mê loại 1 đó _ Nhỏ nhăn răng cười.
- Rùng rợn thế cơ à, anh sẽ cố hihi.
Vậy là nhỏ bắt đầu kể lại bí mật của 2 năm trước. Câu chuyện được bắt đầu…
“ Đó là vụ tai nạn 3 năm trước đã cướp đi đôi mắt thật đẹp của nhỏ, lúc đó nhỏ suy sụp, chán nản cuộc sống.Gần như 4 tháng trời ko tìm được người hiến giác mạc. Bác sĩ nói nếu ko phẫu thuật sớm thì nguy cơ bị mù là mãi mãi. Nhỏ càng tuyệt vọng và mất dần niềm tin.May mắn là bên cạnh nhỏ luôn có gia đình và Nam ( bạn trai của nhỏ ) luôn quan tâm,động viên, chăm sóc.
Nam hay ghé nhà dẫn nhỏ đi dạo chơi và tâm sự những điều xảy ra trong cuộc sống cho nhỏ nghe. 2 người đã quen nhau đc 1 năm trước, lúc đó nhỏ tròn 18t, còn Nam 22t. Tình cảm tuổi mới lớn thật hồn nhiên , vô tư. Nó đẹp như phim Hàn ấy, tình cảm giữa nhỏ và Nam càng ngày càng khăng khít.
Hôm đó Nam qua dẫn nhỏ đi khám mắt định kỳ, nhưng nhỏ lại ko chịu đi. Hôm nay nhỏ muốn dành thời gian nói chuyện với Nam. Thực ra nhỏ đã muốn nói rất lâu rồi nhưng Nam ko để cho nhỏ 1 cơ hội nào hết. Cả đêm suy nghĩ đắn đo, cuối cùng nhỏ lấy hết can đảm để nói, dù đó là điều nhỏ ko hề muốn.
- Em ko muốn làm gánh nặng cho anh, nhìn anh sớm hôm tận tâm chăm lo cho em,thật sự em thấy có lỗi lắm.
- Sao em nói vậy? _ Nam vội hỏi nhỏ.
- Em … em muốn chia tay, em ko muốn sống trong mặc cảm. Anh … hãy đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình đi. _ Sống mũi nhỏ cay cay, khóe mắt thì rưng rưng nước mắt.
- Em nói gì cơ? Tại sao lại thế? Anh đã làm sai điều gì? Em nói đi _ Nam cuống lên hỏi dồn dập.
- Coi như em cầu xin anh, 1 lần thôi, anh hãy đồng ý đi. _ 2 hàng nước mắt chợt tuôn rơi.
- Anh ko thể!!! Em bị sao thế? _ Nam lắc mạnh người nhỏ và nước mắt từ đâu tuôn ào ạt.
- Anh biết nhiều ngày qua em đã rất buồn nhưng anh vẫn muốn ở bên chăm sóc em đến suốt đời.
- Em ko thương anh nữa, tránh xa em ra _ Nhỏ xô Nam ra xa và mò tìm chiếc gậy để ra khỏi phòng.
- Sao em đối xử với anh thế này chứ, anh ko tránh, ko chia tay, ko gì hết. Anh sẽ lấy em, anh sẽ là đôi mắt của em, em hiểu chưa? _ Nam chạy kéo tay nhỏ lại và quăng cái gậy vào 1 góc tường.
- Nhưng em ko muốn, em ghét anh. _ Nhỏ giẫy giụa đẩy Nam ra khỏi phòng và nước mắt tuôn xối xả.
Cuộc giằng co khiến cả 2 dường như điên lọan, Nam đã khóc rất nhiều, cầu xin nhỏ đừng chia tay nhưng nhỏ vẫn kiên quyết ko thay đổi.
Nam mồ côi từ nhỏ nên cậu luôn kháo khát có được 1 mái ấm gia đình thật sự, cậu đã coi gia đình nhỏ như gia đình của mình, và nhỏ là người Nam yêu thương nhất trên thế gian này.
Cả 2 đã ôm nhau khóc nức nở, lúc này cả thế giới dường như chỉ còn sự tồn tại của 2 người.
Và cũng chính hôm ấy nhỏ đã … “trao cho” Nam thứ quí giá nhất của 1 người con gái. Lúc này cả 2 mất hết suy nghĩ, chỉ biết làm theo lời mách bảo của trái tim, 2 người cứ dấn sâu , dấn sâu vào mà ko thể dừng lại đc. 17
18 Mọi chuyện cũng đã xảy ra, Nam nghĩ mình phải có trách nhiệm hơn trong cuộc đời của nhỏ. Nhiều lần nhỏ đã từng nói với Nam là muốn được hát trên 1 sân khấu lớn để tặng riêng cho Nam, nhưng với đôi mắt mù thì nhỏ ko thể.
Hôm ấy Nam về nhà suy nghĩ rất nhiều, Nam muốn đánh đổi đôi mắt của mình để cho nhỏ được nhìn thấy ánh sáng. Thực ra chuyện này Nam đã đắn đo suy nghĩ từ khi nhỏ bị tai nạn và ko nhìn thấy được nữa, nhưng cứ sợ nhỏ tổn thương khi biết được sự thật nên cậu cứ chần chừ mãi. Cả buổi tối Nam thức trắng đêm suy nghĩ “ Nên hay Ko ” về vấn đề này.
Ngay sáng sớm mai Nam quyết định đến bệnh viện gặp Bác sĩ để nói hiến giác mạc cho nhỏ.
- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? _ Ông bác sĩ hỏi lại cho chắc chắn.
- Vâng, cháu đã suy nghĩ rất kỹ _ Nam kiên quyết.
- Nhưng … Mong bác sĩ giúp cháu 1 điều .
- Tôi hiểu cậu đang muốn nói điều gì.
- Vâng! hãy giữ bí mật với An và cả gia đình An nữa.
Ông bác sĩ ko còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận quyết định của Nam. Ngay trong ngày hôm đó, họ đưa Nam đi khám tổng quát, kiểm tra tình trạng sức khỏe …
Vài ngày sau Nam lên bệnh viện để nhận kết quả kiểm tra.
Sét đánh ngang tai khi cậu đọc tờ giấy khám sức khỏe, Nam bị ung thư gan thời kỳ cuối, chỉ có thể sống được vài tháng nữa thôi.
…
Thảo nào hơn 1 năm qua Nam liên tục bị đau, ăn vào là ói ra, cơ thể hay mệt mỏi, chóng mặt… Nhưng lúc đó Nam chỉ nghĩ do làm việc quá sức và học hành căng thẳng nên vậy thôi.
Nam đau đớn, im lặng ôm hết nỗi đau vào mình mà ko nói với ai biết, kể cả nhỏ … người mà cậu thương yêu nhất.
3 ngày liền Nam ko ghé qua tâm sự với nhỏ, nhỏ lo lắng gọi điện thọai tìm gặp Nam. gạt hết nỗi đau, cậu can đảm đến nhà nhỏ và dắt nhỏ đi dạo công viên như mọi ngày.
…
Hôm đó là 1 ngày nắng đẹp, không khí ko oi bức nóng nực như thường ngày.
- Anh này! Anh biết tin gì chưa?
- Tin gì em?
- Hôm kia ấy, bác sĩ gọi điện thoại cho nhà em báo là có người chịu hiến giác mạc cho em , em vui ơi là vui, cầm điện thoại gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy mất tiêu à.
- Tốt quá _ Nam nhẹ nhàng thốt lên.
- Anh ko vui khi em sắp đc sáng mắt à? Anh sợ mình ko còn là đôi mắt của em nữa à?
- Đâu có , anh vui ko nói nên lời đấy chứ _ Nam xoa đầu nhỏ thật dịu dàng.
Nhưng lúc đó nhỏ ko hề nhìn được khuôn mặt của Nam đang đổi sắc như thế nào. Đó là 1 ánh mắt đầy mãn nguyện pha 1 chút thương đau và cầu mong nhỏ luôn được hạnh phúc.
- Anh này ! Khi em sáng mắt chúng mình sẽ làm đám cưới nhá _ Nhỏ nắm chặt tay Nam và dựa đầu vào bờ vai vững chắc của Nam.
- Tất nhiên rồi _ Nam gượng cười.
- Em muốn chúng mình sinh ra những đưa con thật xinh xắn, em sẽ tranh thủ ở nhà chăm sóc chúng, còn anh đi làm nuôi gia đình. Hihi , anh muốn có mấy đứa? _ Nhỏ cứ thả hồn mơ màng, tưởng tưởng ra 1 gia đình nhỏ tuyệt đẹp và đầy hạnh phúc.
- Càng nhiều càng tốt, hì _ Sống mũi Nam cay xè.
- 7 đứa nhá ! Em thích số 7, con tụi mình sẽ là những đứa trẻ thật xinh như ba mẹ nó , anh nhỉ ? hihi _ Nhỏ vẫn vô tư tưởng tượng cái khung cảnh ấy.
Qua ngày mới , nhỏ bắt đầu phải chuẩn bị mọi thứ vào nhập viện để tiến hành phẫu thuật trong thời gian nhanh nhất. Nhỏ cứ khăng khăng muốn gặp người cho giác mạc nhưng bác sĩ cứ bảo người ấy ko thích gặp ai cả. Nhỏ bướng bỉnh ko chịu làm phẫu thuật nếu ko đc gặp tạ ơn người đó.
Ko còn cách nào khác Nam đành phải tạo ra 1 vở kịch nhỏ với sự tham gia diễn suất của Ông bác sĩ và Chị y tá.
1 căn phòng bệnh với 1 thanh niên nằm im trên giường ho những đợt ho dồn dập, hơi thở mỗi lúc 1 khó khăn. Nhỏ lặng lẽ bước vào, vì ko thể nhìn nên nhỏ ko nhận ra người đó chính là Nam.
- Em chào anh . Em là người mà anh sẽ cho giác mạc. _ Nhỏ nhẹ nhàng khẽ nói.
Nam im lặng ko nói gì cả, vì sợ phát hiện ra giọng nói của Nam nên y tá đã nói với nhỏ “ Người cho giác mạc bị câm”.
- Cậu ấy bị câm nên ko trả lời em được đâu, chỉ nghe thôi.
1 căn phòng toàn màu trắng, 1 cô bé mù và 1 chàng trai câm ngồi im lặng, cả 2 chỉ nghe được tiếng thở của nhau thôi.
- Em biết anh ko nói được, thế anh chỉ cần nghe thôi cũng được.
- Em rất muốn gặp anh để nói lời cảm ơn chân thành đến anh. Tuy ko thể thấy anh nhưng trong tưởng tượng của em , chắc anh là 1 người cực kỳ tốt bụng và dễ thương. _ Nhỏ mỉm cười. 18
19 Nam vẫn chỉ biết im lặng khẽ nhìn khuôn mặt ngây thơ của nhỏ.
- Em sẽ quí trọng đôi mắt của anh, khi sáng mắt em lại đến thăm anh. Cảm ơn anh vì đã cho em có thêm niềm tin vào cuộc sống. Nếu thật sự có kiếp sau thì em sẽ đền bù cho anh nhiều hơn thế này nữa.
Dòng nước mắt tuôn trào như chảy ngược vào tim. Nam chỉ muốn lao tới ôm chầm lấy nhỏ và khóc thật lớn. Nam ko nói , chỉ toàn tiếng nấc nhẹ.
- Em cầm tay anh được chứ ? _ Nhỏ mò mẫm đôi tay của Nam và cầm thật nhẹ.
- Tay anh ấm thật đấy, y như bàn tay của bạn trai em ý, hì hì, chắc nó phải đẹp lắm phải ko?
Nghẹn cả cổ họng, Nam nắm chặt tay lại và bịt miệng khóc. Nước mắt tuôn ko ngớt.
- Anh khóc à? anh đừng khóc … khóc nhiều sẽ mệt hơn đó. Em rất quí anh. Anh có thể nhận em làm em gái anh ko?
Ko 1 tiếng nói nào được thốt lên.
- Anh im lặng nghĩa là anh đồng ý rồi , hihi . Cảm ơn anh lắm lắm, anh hãy cho em biết gia đình của anh để em sẽ thay anh chăm sóc họ.
Lúc này thật sự Nam ko cầm lòng được nữa, cậu muốn khóc to lên, quặn thắt trong tim khi nhìn nụ cười vô tư của nhỏ.
Chị y tá đứng kế bên cũng ko thể cầm lòng. Nam ra hiệu cho chị y tá đưa nhỏ ra ngoài.
- Cậu ấy mệt rồi, để chị dìu em ra ngoài nhé. _ Y tá nhẹ nhàng nâng nhỏ đứng dậy.
- Em muốn tâm sự nữa mà chị.
- Nhưng cậu ấy rất mệt.
- … Vâng … em đành ra vậy, cho em ôm anh 1 cái heng.
Thế là nhỏ vòng tay ôm Nam thật chặt, nhỏ cảm giác “Sao bờ vai này thân thuộc đến thế?”.
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha , em đi nè. Người anh ấm cực, cảm ơn anh rất rất nhiều, em chào anh !!!.
Nói xong chị y tá dắt nhỏ ra ngoài để lại 1 mình Nam đang khóc và khóc trong căn phòng trắng lạnh buốt. Những giọt nước mặn cứ liên tục rớt xuống , Nam ko nghĩ lúc này cậu yếu đuối đến thế.
Đc 1 lúc , Nam phải nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra ngoài tìm nhỏ.
- Em gặp anh ta rồi chứ?
- Rồi anh à ! Anh ấy thật tốt bụng và đáng iu, em đã cầm tay và ôm anh ấy, anh ko ghen chứ?
- Ko đâu.
- Em biết mà, em muốn ở lại tâm sự với anh ý nhiều hơn nhưng chị y tá bảo anh ý mệt và cần phải nghỉ, hic hic.
- Em phải để anh ta nghĩ chứ.
- Em hiểu mà, thế thì em mới ở đây nói chuyện với anh chứ, hèhè.
… Nam im lặng cười nhạt.
- Làm sao để anh ý ko chết hả anh?
- Số phận mà ! ai cũng rồi phải chết, em đừng suy nghĩ nhiều. _ Khuôn mặt Nam lúc này đang rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra “ ko có gì ”.
- Em muốn làm 1 điều gì đó cho anh ý, em phải làm gì?
- Chỉ cần em sáng mắt và sống thật hạnh phúc là được.
- Sao anh biết?
- Anh đoán.
- Hi vọng là vậy ^^ _ nhỏ vẫn vô tư , hồn nhiên chẳng nghi vấn điều gì cả.
Nam dìu nhỏ ra ghế đá trong bệnh viện ngồi nói chuyện.
- Em này ! Hôm em mổ chắc anh ko ở cạnh em đc rồi.
- Ơ! Anh đi đâu?
- Anh phải đi khảo sát thực tế để chuẩn bị làm báo cáo tốt nghiệp. Ko đi ko đc.
- Dời ngày lại ko đc hả anh?
- Đi nhiều người mà, đâu thể thay đổi đc.
- Oaoa, ko biết đâu, muốn anh ở bên cơ _ Nhỏ nũng nịu.
- Thôi mà ! Anh chỉ đi 2 ngày thôi, rồi anh sẽ về mua quà cho em.
- Ko cần, ghét thật, em tự về. _ Nhỏ thất vọng cầm gậy bỏ đi.
- Năn nỉ người yêu bé nhỏ á, anh phải làm gì em mới chịu? _ Nam chạy theo choàng tay qua vai nhỏ.
- Cõng em từ đây về nhà, ko taxi, ko xe buýt, bằng đôi chân của anh.
- Ok .
Nam khum người xuống cõng nhỏ lên lưng và đi 1 quãng đường dài 20p để về được tới nhà.
- Anh ! Vai anh ý vững chắc như anh vậy đó. Ôm ảnh mà em cứ ngỡ là anh ko à, hè hè.
Nhỏ cười hồn nhiên vui vẻ, còn Nam … những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má. Ko muốn bị phát hiện, Nam vẫn tiếp tục giả bộ vui cười , mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống ướt cả ngực áo.
- Anh ! Thế là em sẽ đc ung dung bước vào lễ cưới và đc chứng kiến quá trình con em và anh lớn lên từng ngày, từng ngày. Em sẽ cố gắng nuôi chúng thật tốt.
- Ừ! Anh tin em sẽ làm đc.
- Sao anh buồn thế? Ko muốn cưới em à?
- Đâu nào , anh đang cười hoác miệng đây này.
- Đâu đâu? _ Nhỏ lấy tay banh miệng Nam ra thật lớn.
- Ớ ! Nước … nước gì thế này? _ Nhỏ chạm tay vào má Nam.
- À … à … mồ hôi đó, đường xa thế này mà.
- Ừ nhỉ ? em quên mất, cho em xuống … cho em xuống.
- Sắp về rồi, để anh cõng em thêm 1 đọan.
- Nhưng anh mệt!!!
- Anh ko sao.
- Tình hình là anh muốn bị hành hạ ư? Ố zè … chiều anh luôn … Đi nhanh nào chú ngựa của ta , ha ha ha _ Nhỏ cười giõn giã và nhảy cẫng. 19
20 Nam mệt lắm, môi nhạt dần đi, nhưng vẫn ráng nở 1 nụ cười thật mãn nguyện.
Tình hình sức khỏe của Nam mỗi lúc một nặng hơn, cậu ko còn biết mình sống được bao lâu nữa. Hôm nay hơi thở của cậu khó đi nhiều so với mấy ngày trước. 4 ngày nữa phẫu thuật Nam sợ ko đủ sức nên ráng ăn thật nhiều cho khỏe hơn, nhưng càng ăn càng ói ra hết.
--------------------------
23/06/07
Hôm nay đã tới ngày phẫu thuật mắt cho nhỏ.
- Nam đâu con? _ Mẹ hỏi nhỏ.
- Ảnh đi làm báo cao tốt nghiệp rồi, 2 ngày nữa mới về.
- Thế à? sao nó ko gọi điện báo?
- Ko sao mà mẹ, rồi ảnh sẽ về, mẹ đừng trách ảnh nha nha.
- Ừ ! Giữ tâm trạng thoải mái để mổ thật tốt nhé con.
- Vâng, con biết rồi.
Ca phẫu thuật bắt đầu đc tiến hành, đã 7 tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy mọi người mở cửa ra, nỗi lo của gia đình nhỏ càng tăng cao. Mẹ nhỏ cứ khóc và cầu nguyện,Ba nhỏ thì úp mặt xuống sàn, chị nhỏ lại dựa đầu vào cột thở dài, Gì, Cậu nhỏ thì mỗi người ngồi 1 góc. Đến tận giờ phút này họ vẫn ko biết ai là người hiến giác mạc cho con gái họ.
…
“Kéttttttt” …. Cánh cửa đc mở ra, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về cánh cửa, mọi người đứng dậy chạy ùa lại.
1 chiếc giường bệnh đẩy nhỏ qua phòng hồi sức, vết mổ ở mắt đc băng trắng xóa và môi nhỏ nhạt màu ko còn giọt máu.
- Con tôi ổn chứ bác sĩ? _ Ba nhỏ vội vã hỏi bác sĩ.
- Ca mổ thành công tốt đẹp, cô bé đang hôn mê. Mọi người yên lặng để cô bé tỉnh rồi trò chuyện.
Gia đình chạy ùa theo đẩy nhỏ vào phòng mà quên mất đàng sau cánh cửa kia có 1 người đang thoi thóp , bất tỉnh nằm cô đơn, lạnh lẽo.
Nam và nhỏ đc chuyển qua phòng hồi sức cách nhau 1 dãy phòng.
Phải tới 2 tuần nhỏ mới đc tháo băng mắt,từng ngày trôi qua là từng giờ từng phút nhỏ chờ mong đc thấy ánh sáng trở lại. 2 ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy Nam vào thăm, nhỏ đợi chờ trong buồn bã. Nhỏ muốn đến thăm ân nhân nhưng bác sĩ nói khéo cậu ta đã chết sau ca phẫu thuật rồi, nỗi buồn của nhỏ nhân đôi.
…
Trong 2 ngày đó, Nam đang cố gắng tập wen dần với cuộc sống trong bóng tối bao trùm.Nam chăm chỉ tập đi đứng bình thường, cố gắng ko vấp ngã để khi gặp nhỏ ko bị phát hiện ra bất cứ 1 điều gì, cậu đang rất cố gắng…
4h chiều, 25/06/07.
Y tá dẫn Nam đến trước cửa phòng nhỏ, mở cửa và để Nam tự đi vào. Nhỏ đã ngủ rồi, mọi người tranh thủ về để chút nữa lại đến chăm nhỏ.
Nam mò mẫm cái ghế cạnh giường bệnh nhỏ đang nằm.
- Bụppp !!! _ 1 tiếng động lớn vang lên.
- Ai đấy ? _ Nhỏ tỉnh giấc.
- Anh đây mà. _ Nam cố đứng dậy tìm cái ghế và ngồi lên.
- Anh hả? Em chờ anh cả 2 ngày trời, nhớ anh quá _ Giọng nhỏ hơi trách móc.
- Anh vừa về nên tranh thủ vào thăm em luôn.
- Ca mở thành công anh ạ ^^ hì hì.
- Y tá nói với anh rồi, chúc mừng em.
- 2 tuần nữa em mới đc tháo băng, nôn nóng đc nhìn thấy anh quá.
- Hì ! từ từ cũng đc mà, anh có chạy đi đâu đâu mà lo.
- Anh ân nhân chết rồi anh ơi, em muốn khóc lắm, anh đưa em đến lễ tang anh ấy đi.
- Anh ta ko làm lễ tang.
- Hic ! Vâng …
- Chuyến đi tốt ko anh?
- Rất tốt _ Nam mò mẫm tay nhỏ và nắm chặt.
- Sao thế anh? Hôm nay anh lạ lắm _ Nhỏ nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra với Nam thì phải.
- Anh vẫn thế mà, chắc tại anh nhớ em quá thôi _ Nam cười buồn.
- Ôm em đi. 20
21 Nam nhẹ nhàng quàng tay ôm nhỏ, dường như mọi động tác rất thuần thục và khéo léo.
- Quà e đâu?
- À ! đây _ Nam tìm con gấu bông vừa đặt lên bàn và đặt vào tay nhỏ.
- Gấu bông à? nó màu gì ?
- Màu nâu đậm.
- Lông nó mượt ơi là mượt, em thích nó, em sẽ giữ gìn cẩn thận.
- Ừ ! hì …
- Tên nó là gì hả anh?
- Nó chưa có tên, em đặt đi.
- Xem nào … ừhmmm … “ Tim ” há.
- Sao lại “Tim”?
- Ý nghĩa là tuy 2 trái tim mà 1 đó , hè hè.
- Tên đặc biệt á _ Nam mỉm cười nhưng trong lòng cậu quặn đau.
Nam muốn nhìn lại khuôn mặt nhỏ 1 lần nữa nhưng cậu biết rõ đó là điều ko thể… cậu đã yếu đi rõ rệt, khuôn mặt hốc hác hơn, nam chỉ muốn ngủ hoài thôi.
- Có lẽ anh sẽ bận làm báo cáo trong 2 tuần tới, anh ko thường xuyên ghé thăm em đc, lúc nào rảnh anh lại ghé thăm em.Vài tuần nữa anh đi thực tế ở miền trung thêm 3 ngày nữa. Em ko buồn anh chứ?
- Lại đi _ Nhỏ thở dài …
- Anh sẽ lại sớm về mà , em cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe, anh sẽ nói lại 2 bác. Em ngủ ngoan nào.
- Vâng, đành vậy…
Mấy ngày trôi qua , Nam vẫn thường xuyên ghé thăm nhỏ vào buổi tối khuya khi ko còn ai trong bệnh viện chăm nhỏ.Thế mà nhỏ ngủ say ko biết gì cả.
End Chap 5 21
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...