Tôi Là Đại Vai Ác

Lúc Lâm Đinh Đinh đi rồi, Yến Chử uống xong thuốc cô pha, nằm trên giường đất, nhắm mắt dưỡng thần, nhân tiện nghĩ về hai nhiệm vụ của mình.

Nhân vật chủ yếu của nhiệm vụ chính đang ở bên mình, trước tạm thời không nghĩ, làm anh đau đầu chính là nhiệm vụ phụ, cứu sống cha ruột Yến Tuân. Ở trong trí nhớ nguyên thân, ký ức về cha không nhiều lắm, trừ những hình ảnh trước năm bảy tuổi dường như đã quên, cũng chỉ còn mấy hình ảnh ít ỏi không có miêu tả sau khi đối phương mất.

Tính cách đối phương như thế nào, là dạng người gì, đối với đứa con tuổi nhỏ đã đi theo mẹ ruột đoạn tuyệt quan hệ với mình có tình cảm gì, hiện tại anh đều không hiểu rõ.

Yến Chử thầm tính thời gian, lúc này, ông Yến đã cải tạo gần mười năm, năm tháng sau, anh sẽ nhận được tin báo tang của ông. Yến Tuân ở tít Tây Bắc Bộ nông trường, mà anh ở phía nam thôn trang nhỏ, trời nam đất bắc, làm thanh niên trí thức, anh không thể tùy ý rời đi đội sản xuất, càng đừng nói đi cứu một cái người sắp chết.

Cũng may nhiệm vụ phụ thất bại không có trừng phạt, nếu không Yến Chử đủ đau đầu.

Anh mở mắt ra, nhìn nóc nhà vì mưa mà dột nước, bám từng mảng ố bẩn, thở dài, từ trên giường ngồi dậy, khoác thêm áo bông, cầm giấy bút lấy từ ngăn tủ của nguyên thân, vùi đầu viết thư.

Dưới tình huống anh không thể ra ngoài, nếu muốn cứu sống tính mạng của cha ruột nguyên thân, đây có lẽ là biện pháp duy nhất.

Số lượng văn nhân học giả chết ở cái không gian song song này so với niên đại kia của thế giới anh cũng không ít. Nguyên nhân là một bộ phận lớn chịu không nổi sự chênh lệch khác biệt của địa vị cùng với sinh hoạt gian nan khốn đốn, một bộ phận khác là bởi vì tìm không thấy tương lai hy vọng, tự mình phán mình tử hình, khi tâm của một người chết rồi, ngày thân thể họ suy bại cũng không xa.

Yến Chử không rõ tình huống của cha mình ở thế giới này rốt cuộc như thế nào, hiện tại anh chỉ có thể mèo mù vớ phải cá rán, nhìn thử xem.

*****

“Yến Chử, cậu thế nào rồi, còn sốt không?”

Thanh niên trí thức ở cùng gian nhà với Yến Chử đã trở lại, Lâm Thanh Sơn đi trước ở ngoài cửa xoa rớt bùn bám vào đế giày, vào nhà một bên rửa tay một bên hỏi Yến Chử.

Chỗ bọn họ là đội sản xuất số 3 hồng kỳ công xã, toàn đội tổng cộng có mười một người thanh niên trí thức, bốn nữ bảy nam, trong đó có mấy cái đến tuổi, hoặc tiêu thụ nội bộ, hoặc cùng dân bản xứ kết hôn, đều dọn ra ngoài ở. Hiện tại ở trong viện thanh niên trí thức chỉ có bốn thanh niên trẻ tuổi, với hai tiểu cô nương tới sau.


Lâm Thanh Sơn hiện tại là người lớn tuổi nhất viện thanh niên trí thức, tính tình cũng ổn trọng nhiệt tình, ở trong đội ngũ thanh niên trí thức rất có uy vọng, là một nhân vật giống huynh trưởng, anh cũng đối xử với những thanh niên trí thức khác như em trai em gái, rất quan tâm họ.

Bởi vậy, Yến Chử ốm, anh không khỏi hỏi nhiều vài câu.

“Không có việc gì, hết sốt rồi. Chiều nay là tôi có thể cùng các cậu bắt đầu làm việc.” Trước khi bọn họ về Yến Chử đã từ trên giường đất ngồi dậy, thay quần áo.

“Tôi mới vừa nấu cơm, vừa lúc cùng nhau ăn đi.” Yến Chử là người thành phố chính gốc, anh lớn như thế này cũng chưa nhìn thấy bếp đất ở nông thôn, cũng may nguyên thân đã đến nông thôn ở một đoạn thời gian, nấu nước nấu cơm cơ bản nhất anh vẫn biết làm.

Hai câu nói vô cùng đơn giản của anh khiến cho các thanh niên trí thức khác chú ý. Phải biết rằng nguyên thân lâu lâu lại ốm, trừ việc thân thể thật sự không thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt bên này, còn có một nguyên nhân khác là không chịu nổi khổ, cố ý giả ốm lười nhác.

Thanh niên trí thức ở đây cơ bản đã quen với việc Yến Chử mỗi khi ốm phải ốm hai ba ngày, không ngờ lúc này đây anh ta lại có thái độ khác thường, chủ động muốn xuống đất làm việc.

“Đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây.” Người thanh niên tiến vào cuối cùng liếc nhìn Yến Chử, nhỏ giọng nói thầm một câu.

Nghe giọng điệu kia của anh ta, có chút khinh bỉ và châm biếm.

Yến Chử không tức giận, ai bảo nguyên thân làm người quá thất bại chứ, đồng dạng đều là thanh niên trí thức, người ta xuống đất làm việc mệt chết mệt sống, anh ta thì giả ốm lười nhác ở trong phòng, người bình thường đều sẽ không vui. Vả lại, Yến Chử dựa theo ký ức thấy, nhóm thanh niên trí thức đồ ăn đều để cùng chỗ, mỗi bữa cũng cùng nhau ăn.

Lúc này chia lương thực dựa theo công điểm, nguyên thân ít khi xuống đất làm việc, công điểm kiếm được cũng ít, lương thực chia cho một người thanh niên trẻ tuổi như anh ta chắc chắn không đủ ăn, mà đám thanh niên trí thức đó lại da mặt mỏng, ngượng không dám nói, làm anh ta được lợi.

Đừng nói chỉ quái gở mắng thầm, dù có chửi thẳng mặt anh, Yến Chử cũng không cách nào tức giận.

“Trần Quân, cậu ít nói vài câu đi.”

Lão đại ca Lâm Thanh Sơn tất nhiên phải đứng ra giải quyết mâu thuẫn. Anh vỗ vỗ bả vai của cậu thanh niên trí thức vừa mới nói chuyện, rồi quan tâm Yến Chử nói: “Buổi chiều lúc làm việc cậu chú ý chút, nếu không thoải mái phải nói luôn với chúng tôi.”


Anh lớn hơn Yến Chử sáu tuổi, nghĩ rằng Yến Chử vẫn chưa thích ứng sinh hoạt ở nông thôn, về lâu dài, cậu ấy sẽ tự nhiên thay đổi. Hôm nay chuyện Yến Chử chủ động muốn xuống ruộng làm việc càng chứng minh suy nghĩ của Lâm Thanh. Việc này khiến lão đại ca thích nhọc lòng như anh khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào.

Yến Chử giúp mấy người lấy chén đũa, rũ đầu. Nguyên thân vẫn luôn oán trời trách đất, thật ra không phải chính anh ta tự bao vây mình, ngăn chặn lòng tốt của mọi người ở ngoài giáp sắt ư.

Cơm trưa tương đối đơn giản, cháo khoai lang, cải trắng luộc sơ, trừ những cái đó cũng chỉ có một đĩa dưa muối ướp từ tết năm ngoái. Yến Chử không cảm thấy ăn không quen, anh biết rõ, đây chính là thức ăn anh phải ăn rất lâu khoảng thời gian sau. Những thanh niên trí thức khác vừa làm việc cả buổi, càng bất chấp hình tượng ăn, sột sột húp cháo gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Cơm nước xong, lên trên giường nằm một chốc, chờ loa ban đại đội vang lên, lại bắt đầu làm việc.

Hôm nay Lâm Quảng Quốc cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào.

“Cha, cha khát không, con rót trà cho cha.”

Nghe giọng nói quen thuộc kia, Lâm Quảng Quốc cuối cùng đã nhận ra chỗ không đúng. Cả buổi chiều nay, con gái bảo bối của ông đã đi mười chuyến thêm nước cho ông, bảo sao hôm nay ông không hiểu sao cứ đi vệ sinh, thì ra là do uống nhiều nước.

Tay chân người vào đông dễ bị lạnh, nhà nào điều kiện tốt có cốc tráng men đều quen bảo trẻ con không làm gì xách siêu nước ấm rót nước, uống vào ấm dạ dày, không uống cũng có thể làm ấm tay chân.

Lâm Đinh Đinh là đứa rảnh rỗi nhất nhà họ Lâm. Nước ấm của cha và mấy anh trai đều do cô thỉnh thoảng ra thêm, bình thường một buổi chiều ra ba bốn lần là đủ rồi, nhưng hôm nay số lần Lâm Đinh Đinh ra ruộng cũng hơi nhiều nha.

“Cái con bé này, nghĩ cha mày là trâu à.”

Lâm Quảng Quốc không nỡ chối từ ý tốt của con gái, uống cạn nước còn lại trong cốc, chờ khuê nữ rót thêm cho mình. Vừa nhấc đầu lên, phát hiện khuê nữ xách theo siêu nước nóng không biết nhìn đi đâu.

Ông nhìn theo tầm mắt của Lâm Đinh Đinh, nhìn đến người thanh niên mặc dù cầm cuốc làm việc trong ruộng vẫn như cũ nổi bật.


Được rồi, hiểu toàn bộ rồi.

Con gái hướng ra ngoài, khuê nữ đang lấy cha ruột làm cớ tới xem tình lang.

Ông bất mãn hừ một tiếng, còn không phải ngoại hình đẹp sao, ông lúc trẻ cũng đẹp trai nhất đội đấy, không biết có bao nhiêu tiểu cô nương thích ông.

Nhưng mà hôm nay cái cậu Yến Chử kia dường như hơi khác ngày thường, xuống ruộng lâu thế, cũng không thấy cậu ta ra bờ ruộng nghỉ ngơi chốc lát, tuy rằng động tác cuốc đất vẫn chưa thành thạo, nhưng mỗi nhát đều dùng sức, không lười biếng.

“Được rồi, trở về đi, cha và anh con đều uống no rồi, chút nữa không phải xuống ruộng đưa nước.” Lâm Quảng Quốc hừ hừ nói với khuê nữ.

Lâm Đinh Đinh không ngờ chính mình biểu hiện như vậy rõ ràng, nhanh chóng xấu hổ giúp cha và mấy anh trai rót đầy nước, chạy nhanh như chớp.

“Thật ra con cảm thấy Yến Chử cũng khá tốt, cao trung sinh đấy, thôn chúng ta cũng chưa có ai là cao trung sinh đâu.” Đại ca Lâm Đinh Đinh Lâm Đinh Nam tính tình hàm hậu, lại thương em gái, muốn giúp con bé thổi gió bên tai cha.

“Thằng ngốc như mày biết cái gì.”

Lâm Quảng Quốc không kiên nhẫn đối con trai như đối con gái, quát anh ta: “Mau làm việc cho cha mày, nếu không cha mày trừ công điểm.”

Tốt, nhưng lại tốt quá, thế nên mới không môn đăng hộ đối đấy chứ.

Lâm Quảng Quốc nhìn bóng dáng con gái rời đi, thở dài, trong lòng có chút đành chịu.

******

“Đội trưởng.”

Đợi đến lúc loa phát thanh báo tan tầm, cơ thể Yến Chử cũng đã mau rời rạc, song anh còn nhớ có việc chưa làm, báo với Lâm Thanh Sơn một tiếng rồi nhanh đuổi theo Lâm Quảng Quốc.


“Yến Chử à, cậu có chuyện gì sao?”

Lâm Quảng Quốc không biết tại sao đối phương gọi mình, đưa cuốc cho con trai, để bọn họ ở phía sau hỏi Yến Chử.

“Tôi có một bức thư, muốn nhờ đội trưởng giúp tôi gửi ra ngoài.”

Trong huyện có bưu điện, lúc này là thời điểm nông vụ bận rộn, Yến Chử không thể xin nghỉ đi lên huyện được, vì thế anh chỉ có thể mang thư gửi đội trưởng Lâm Quảng Quốc. Cứ cách hai ngày người đưa thư của bưu điện trong huyện sẽ tới công xã lấy bưu kiện muốn gửi, mỗi đội sản xuất đều đăng ký mấy thứ này từ đội trưởng.

“Đây là thư gửi đến nông trường tỉnh Lũng, tôi nhớ rõ cậu là người thủ đô mà?”

Lâm Quảng Quốc mở cửa văn phòng đội trưởng giản dị, nhìn địa chỉ trên lá thư Yến Chử muốn gửi, nghi hoặc hỏi.

Đầu năm nay khác ngày xưa, hễ là thư khả nghi, đại đội trưởng Lâm Quảng Quốc có quyền mở ra xem. Ông thấy Yến Chử đưa không chỉ một phong thư, còn có một cái bọc nhỏ, bên trong không biết đựng gì.

“Cha tôi ở nông trường tỉnh Lũng cải tạo, hiện tại thời tiết lạnh, tôi không biết ông ấy ở đằng kia thế nào, nên cắt một kiện quần áo, cho ông ấy làm một cái bao đầu gối và bao tay.” Cái bao đầu gối là Yến Chử buổi sáng làm, bao tay là nguyên thân mua từ huyện thành cho mình đeo.

Động tác của Lâm Quảng Quốc dừng một chút, ông nhớ lúc Yến Chử tới trên hồ sơ viết cha mẹ đều là cán bộ.

Nhìn cảm xúc của đối phương hạ thấp, Lâm Quảng Quốc ước chừng đoán được sự thật, chỉ sợ người cha viết trên hồ sơ kia không phải cha ruột, là cha kế.

Nhận thức này khiến Lâm Quảng Quốc có ấn tượng tốt với Yến Chử hơn vài phần. Đứa nhỏ này có thể lúc nào cũng nhớ đến người cha đang lao động cải tạo, thân phận có vết nhơ, mà không phải muốn cùng ông ấy bảo trì khoảng cách, chỉ một phần nhỏ lòng hiếu tâm này cũng đã cực kỳ đáng quý.

Lâm Quảng Quốc là một người quê mùa, ông không biết mấy năm nay bên ngoài thời thế hung ác, cha không ra cha, con không ra con. Ông chỉ biết, nếu một người ngay cả cha ruột mẹ ruột cũng không nhận, người này không khác gì súc sinh.

Hành vi này của Yến Chử khiến Lâm Quảng Quốc có thiện cảm, thậm chí khiến Lâm Quảng Quốc cho rằng trước kia nhận thức của ông đối với cái cậu Yến Chử này hơi phiến diện. Đây rõ ràng chính là một đứa trẻ hiểu chuyện hiếu thuận, từ giờ phút này, ông quyết định quan sát anh một lần nữa.

Ông đã nói rồi, con gái ông cái gì cũng giống ông, không nghĩa gì đi thích một cậu con trai kém cỏi được.

Lâm Quảng Quốc vui mừng, ánh mắt nhìn Yến Chử cũng khoan dung rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui