Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Edit: Meii

"Ngươi có ý gì?" Vẻ mặt trầm lắng của Kỷ thúc nghiêm túc lại, vẻ mặt như thể đang đối diện một thứ gì đó đáng sợ lắm.

Những người khác cũng nhìn quanh, ánh mắt vừa cảnh giác vừa sợ sệt, những người chơi đi cùng cũng không dám thở mạnh, trong phòng yên lặng một cách kỳ lạ, ngay cả ánh nến cũng không rung động chút nào.

"Ngươi đừng có giả thần giả quỷ." Kỷ thúc trầm giọng: "Lúc đó là do ta hiểu sai ý nên mới để ngươi và Đường Ninh kết hôn, bây giờ tất cả đã đi đúng quỹ đạo rồi."

Kỷ Liên Uẩn lẳng lặng nhìn Kỷ thúc.

Bộ dạng y vô cùng tiều tụy, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến mức khiến người khác không rõ y đang giả vờ hay nói thật.

Hàn An Khang và Lâm Uẩn đứng sau lưng Kỷ Liên Uẩn cũng toát mồ hôi hột, chuẩn bị sẵn sàng nhảy ra cứu Đường Ninh bất cứ lúc nào.

Tuy rằng có lẽ Đường Ninh đã kết hôn với quỷ tân lang, có lẽ việc này sẽ làm quỷ tân lang chiếm thế thượng phong, nhưng nếu để cậu kết minh hôn chắc chắn cậu sẽ chết!

Nếu đổi lại là người chơi khác, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng tâm hiệp lực đi cứu cậu như vậy đâu, thế nhưng Đường Ninh có thân phận đặc thù trong phó bản này, ít nhất là cậu không thể chết lúc này được.

Vấn đề lớn nhất lúc này chính là, liệu bọn họ có thể vừa giảm bớt được thương vong, vừa cứu được Đường Ninh hay không.

Nhất thời, hai bên giằng co không ai nhường ai.

Kỷ Liên Uẩn đứng yên không nhúc nhích, y nhìn Kỷ thúc, như đang chờ đợi điều gì đó.

"Ra tay đi!" Kỷ thúc bỗng nhiên ra lệnh cho Kỷ Thiên: "Bắt đầu nghi thức!"

Chén rượu rơi xuống mặt đất, rượu đỏ như máu chao đảo rồi đổ xuống nền nhà. Những thôn dân lập tức dồn sức đè chặt Đường Ninh, mạnh mẽ đẩy Đường Ninh đang liều mạng giãy giụa lên nắp quan tài.


Có người đè bả vai Đường Ninh, có người đè hai chân cậu, có người giơ búa và đinh gỗ đào lên, đặt đầu bén nhọn lên người cậu, con ngươi của Đường Ninh khẽ co lại, cậu đã hiểu bọn họ định dùng đinh gỗ đào làm gì rồi....

Đầu đinh sẽ xuyên da da thịt cậu, đập nát xương cốt cậu, đóng chặt cậu lên nắp quan tài lạnh lẽo này!

Chiếc đinh gỗ đào không ngừng phóng to trước mắt Đường Ninh, mang lại sự lạnh lẽo tốt cùng. Đó là sự lạnh lẽo của lòng người, lạnh đến mức xuyên qua da thịt, như muốn xuyên qua trái tim mà đục thủng linh hồn.

"Buông cậu ấy ra!" Giọng nói suy yếu của Kỷ Liên Uẩn lần nữa vang lên.

Chiếc đinh gỗ đào dừng lại ngay trên quần áo của Đường Ninh, lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu ngơ ngác dựa vào nắp quan tài nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn như những người khác.

Kỷ Liên Uẩn khẽ cười, nhìn y có vẻ rất mệt mỏi, cặp mắt kia lại càng thêm lạnh lẽo.

Bọn họ không hiểu Kỷ Liên Uẩn cười cái gì.

Y nhìn những thôn dân đang đè chặt Đường Ninh, đôi môi nhạt màu hé ra. Kỷ Liên Uẩn thở dài một tiếng rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người khác không nghe rõ y đang nói gì: "Ta mệt rồi, ước định giữa ta và các ngươi kết thúc, mau đến đây đi!"

Ánh nến trong phòng bỗng nhiên lay động mạnh mẽ.

Kỷ thúc ngẩn người một chút, lúc này mới hiểu được câu nói của Kỷ Liên Uẩn, giật mình nhìn y.

Sau khi Kỷ Liên Uẩn dứt lời, một bóng đen từ từ xuất hiện rồi lan rộng trong phòng. Thứ màu đen đó như nước đen chảy ra khắp nơi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thứ đó càng ngày càng khuếch tán, dần dần lộ ra những sợi tóc đen ngòm.

Đó là tóc, là tóc của không biết bao nhiêu phụ nữ.

"A a aaaaaa!" thôn dân đang cầm đinh gỗ đào bống hét lên, chỉ thấy mỗi một phần da thịt của kẻ đó đều mọc ra những sợi tóc đen dài, chỉ trong nháy mắt, cả người gã khô quắt lại, trong mắt hốc hác lộ rõ vẻ sợ hãi. Một giây sau, một nắm tóc cũng xuyên qua tròng mắt đó mà phun ra ngoài.

"Đây là thứ gì thế?" Tất cả mọi người đều hoảng sợ, đặc biệt là người thôn Kỷ Gia.


Có mấy người đang cầm xẻng Lạc Dương liền đập vào mớ tóc đen kia, đám tóc đang lẳng lặng xuyên qua thi thể kia bỗng bay lên, mỗi sợi tóc giống như mang theo oán khí ngút trời, giương nanh múa vuốt vươn về những thôn dân đó.

Có thông dân tránh không kịp đã bị nước tóc đen bao vây, đám tóc đen xuyên qua thân thể vẫn đang run rẩy của bọ họ, xẻng Lạc Dương trong tay bọn họ rơi xuống, còn chưa kịp kêu lên đã bị những sợi tóc xuyên qua thanh quản, thân thể lập tức không còn giãy giụa được nữa.

"Mau dùng lửa!"

Kỷ thúc nhanh chóng đưa ra quyết định, dùng nến ném về phía đám tóc kia. Đám tóc đang quấn lấy thi thể gặp lửa liền lùi ra sau một chút, nhưng dưới ánh lửa, đám tóc kia lại sinh sôi rất nhanh, màu đen nhánh lạnh người không ngừng lan ra, xuyên thẳng vào những thôn dân chưa kịp tránh đi, tiếng gào thét vang vọng khắp nơi.

Những đôi tay giãy giụa trên đất muốn chạy đi, nhưng ngay giây sau, lại bị tóc đen xuyên qua, cả người bị tóc đen bao phủ. Đường Ninh thấy khuôn mặt của những thôn dân kia tràn ngập sợ hãi, nước mắt hối hận chảy ra, nhưng rất nhanh đã bị đám tóc che kín lại.

"Chạy thôi!" Kỷ thúc dẫn đầu định lao ra ngoài, nhưng không biết nhìn thấy gì, lão bỗng dừng bước chân.

Trước cửa là một "người" mặc đồ cưới đỏ thắm, hai lúm má hồng rực, lông mi và lông mày đen nhánh, tròng mắt được vẽ lên nhìn chằm chằm Kỷ thúc, đôi môi đỏ thắm luôn mỉm cười.

Gió lạnh không ngừng thổi vào, tân nương giấy nhào lên Kỷ thúc đang đứng đầu, những trang giấy trên người bay ra, dính chặt lên mặt Kỷ thúc. Gương mặt sợ hãi của lão bị tờ giấy bao phủ hoàn toàn như được sinh ra từ máu thịt, Kỷ thúc liều mạng vươn tay muốn xé rách tờ giấy, cào cấu khiến trang giấy dính đầy máu tươi.

Máu chảy càng lúc càng nhiều, bàn tay giãy giục của lão càng lúc càng chậm dần, cuối cùng, thân thể lão không nhúc nhích được nữa, bàn tay dính đầy máu buông thõng, cả người ngã xuống mặt đất.

Tân nương giấy chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm về phía đám thôn dân đang lùi lại.

Những sợi tóc màu đen từ phía sau bắn lên, xuyên qua những thôn dân tiến không được mà lùi cũng không xong, tiếng hét đau đớn thê lương đồng loạt vang lên khiến người nghe rùng mình, mà đám tóc trong phòng lại phát ra những tiếng hân hoan vô cùng.

Tân nương giấy cũng không đứng yên, ả dang hai tay, từng trang giấy bay ra khỏi người như da thịt thối bị bung ra, chỉ còn mỗi xương cốt. Những trang giấy bay như tuyết, từng tờ từng tơ bao phủ lên mặt của người thôn Kỷ Gia.

Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt biến mất, những tờ giấy kia đã che lại toàn bộ những tiếng hét thê lương, đám người kia ngã xuống mặt đất lại bị tóc đen xuyên qua, cả thân thể toàn là máu tươi khiến cảnh tượng trong phòng không khác gì địa ngục.

Lâm Uẩn và Hàn An Khang im lặng nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, lúc này, đi hay ở trong căn phòng này đều khiến người ta sợ hãi, bọn họ cũng không dám cách y quá xa.


Chỉ thấy Kỷ Liên Uẩn tiến đến cạnh Đường Ninh vẫn đang vô lực dựa vào nắp quan tài, những người chơi cũng vội vàng đi theo, mỗi bước chân đều sợ hãi vô cùng.

Kỷ Liên Uẩn đi đến trước mặt Đường Ninh, y vươn tay về phía cậu, thân thể lung lay như sắp đổ nhưng vẫn muốn giúp Đường Ninh đứng dậy.

Rõ ràng đó chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại khiến bệnh của Kỷ Liên Uẩn càng nặng hơn, y che miệng ho mấy cái, giữa các khe hở ngón tay lại toàn là tơ máu.

Đường Ninh chưa kịp định thần vội vàng nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, còn Kỷ Liên Uẩn lại lo lắng mà kiểm tra các vết thương trên người Đường Ninh, từ khóe môi đỏ ửng, đôi mắt sưng to cùng mắt cá chân đầy vết trói. Y nhẹ nhàng nhìn Đường Ninh, như sợ ánh mắt mình sẽ làm cậu đau hơn vậy.

Rõ ràng y chưa nói gì với cậu, nhưng Đường Ninh dường như có thể đọc hiểu ý trong mắt y.

Cậu nắm chặt tay Kỷ Liên Uẩn.

Cố gắng đi xuống để rời khỏi nơi này, cậu không muốn để Kỷ Liên Uẩn lãng phí thời gian nữa. "Đi thôi."

Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn rất yếu ớt, nhưng không ai dám bỏ qua lời y nói.

Y nắm lấy tay Đường Ninh, đi ra phía cửa. Hàn An Khang và Lâm Uẩn phía sau cũng lập tức theo sát sau.

Toàn bộ căn phòng đều là tóc, treo trên xà nhà, chui ra từ khe cửa, từ đáy quan tài vươn ra.... Không có nơi nào là không có tóc, như mạng nhện che kín toàn bộ căn nhà.

Một tay Kỷ Liên Uẩn che miệng ho khan, tay còn lại nắm lấy tay Đường Ninh, độ ấm trên tay y chậm rãi truyền sang sưởi ấm cả hai người.

Máu loãng chảy ra từ khe hở ngón tay, rơi xuống đám tóc đang nằm yên trước mắt, đám tóc đen lập tức tránh khỏi mỗi bước chân rời đi của Kỷ Liên Uẩn.

Giấy trên người tân nương giấy dần như đã bị tróc ra toàn bộ, chỉ còn trơ lại khung tre hiu quạnh, nó nhìn chằm chằm về phía Kỷ Liên Uẩn, giống như sợ hãi điều gì đó mà không dám tiến lên.

Kỷ Liên Uẩn dẫn mọi người đi một bước, tiếng ho lại nặng nề thêm một tiếng, máu tươi từ trong miệng y cũng phun ra càng nhiều, Đường Ninh lo lắng đỡ lấy Kỷ Liên Uẩn.

Những ngón tay thon dài của y vẫn dịu dàng nắm lấy tay cậu.

"Đừng sợ." Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn hơi khàn.


Tiếng sột sột soạt soạt phía sau vẫn làm da đầu Đường Ninh tê dại, nhưng có lẽ câu an ủi của Kỷ Liên Uẩn đã có tác dụng, cậu cũng không quá sợ hãi như trong tưởng tượng....

Trước mắt cậu bỗng xuất hiện rất nhiều người, những cô gái đó đều mặc áo cưới đỏ, cho dù huyết lệ đang chảy ròng, cho dù ánh mắt oán độc lạnh lẽo, cho dù khắp người đều là vết thương, vẫn có thể dễ dàng nhận ra nét xưa cũ trong mỗi người con gái ấy.

Những cực khổ cậu vừa trải qua, có lẽ cũng chẳng bằng một phần của những cô gái này.

Lồng ngực Đường Ninh bỗng như bị thứ gì đó đè nặng.

Kỷ Liên Uẩn dẫn cậu đi qua ngạch cửa, đi qua những dải lụa đỏ dưới mái hiên, một trận gió lạnh thổi qua khiến những dải lụa bay lên như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt tất cả.

Cảnh tượng đỏ một cách chói mắt, màu đỏ của bàn tay mười ngón sơn móng tay đỏ, màu đỏ của huyết lệ chảy ra từ hốc mắt, màu đỏ của những ngọn nến đám cưới, màu đỏ của nét mực bằng chu sa viết lên hai chữ kết thúc.

Đường Ninh nhịn không được mà quay đầu lại, những dải lụa đỏ vẫn bay lên trong gió, cậu nhìn xuyên qua trang giấy trắng như tuyết, xuyên qua những sợi tóc dài đen nhánh, bỗng như nhìn thấy một cô gái nhỏ đang mặc đồ cưới đứng đó.

Cậu đã từng gặp cô gái này, chính là cô gái khóc thút thít trong giấc mơ kia.

Cô bị các thôn dân túm lấy, không ngừng giãy giụa rồi khóc.

Cậu đã gặp linh hồn vừa bi thương vừa thống khổ ấy.

Chính cậu cũng đã trải qua sự bất lực cùng tuyệt vọng như vậy mà.

Hồi ức thống khổ ấy, cậu không muốn phải trải qua nữa.

Giữa những dải lụa đỏ đang bay bay kia, Đường Ninh như thấy cô gái đang khóc kia bỗng nở một nụ cười, nụ cười trong trẻo như được trở về thời vô tư như chú sẻ nhỏ, Đường Ninh vươn tay, vẫy tay tạm biệt cô gái nhỏ ấy.

Dải lụa đỏ vẫn cứ bay theo làn gió nhẹ.

Đường Ninh quay đầu lại, đi theo Kỷ Liên Uẩn đi về phía trước, sau khi đi qua con đường nhấp nhô lại lầy lội, phía trước sẽ là ánh sáng ban mai. Cậu khẽ thở một hơi dài....

Cô gái, lần sau nhất định phải thật vui mừng mà ngồi trên kiệu hoa, rồi gả cho người mà mình thích nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận