Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Edit: Meii

Đôi mắt Đường Ninh hơi mở to, hơi nước như sương mù phủ kín con ngươi trong trẻo, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành những giọt nước mắt mà rơi xuống. Cậu muốn tránh nụ hôn này, nhưng người đàn ông mặc đồ cưới đã vươn tay đè lại gáy cậu.

Hương rượu lạnh lẽo phả vào mặt Đường Ninh, cậu cố vươn một tay ra tháo bức màn đỏ ở giowngf xuống, ngăn những người bên ngoài nhìn trộm.

Tấm lụa đỏ mỏng manh rơi xuống nhưng một rặng mây đỏ, che khuất những bóng người bên ngoài.

"Đêm xuân đáng giá ngàn vàng nha!"

"Chúng ta không quấy rầy nữa."

Nhưng tiếng cười đó xa dần, toàn bộ căn phòng lập tức trở lên yên lặng, im ắng đến mức chỉ còn tiếng hít thở của cậu và người trước mặt.

Đường Ninh mím môi lại, khẩn trương nhìn chằm chằm Kỷ Liên Uẩn.

Ngay từ đầu, cậu đã biết bản thân sẽ kết hôn với Kỷ Liên Uẩn, nhưng cậu vẫn không quá muốn trở thành phu phu thật sự với y. Lúc trước, cậu nghe nói thân thể người này rất yếu ớt, là một ma ốm, đến đi đường cũng khó khăn.

Lúc mới gặp mặt đối phương, người này cũng bệnh tật ốm yếu như lời đồn, hơn nữa, y còn rất tôn trọng Đường Ninh. Lúc đó, Đường Ninh cảm thấy, nếu đêm tân hôn thực sự sẽ phát sinh chuyện kia, chỉ cần cậu cự tuyệt, y cũng sẽ không cưỡng ép cậu.

Nhưng mà hiện tại....

Bóng người đỏ rực kia phản chiếu qua ánh mắt cậu, như một giọt máu nóng bỏng, quay cuồng không nói lên lời.

Đầu lưỡi ấm áp kia khẽ liếm đôi môi đang mím chặt của Đường Ninh, cảm giác này làm Đường Ninh cảm thấy rất quen, giống như....

Giống như lúc cậu nhìn trộm Kỷ Liên Uẩn qua lỗ thủng cửa sổ rồi bị liếm lên mắt vậy.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Đường Ninh sợ đến mức nằm xụi lơ trên giường, cả người cậu mềm như một vũng nước, trong mắt là nước, chóp mũi cũng là nước, hơi thở thở ra cũng tràn ngập hơi nước ướt át.

"Tửu lượng của nương tử kém quá." Đôi mắt Kỷ Liên Uẩn đen lại, y vươn tay chạm vào đai lưng của Đường Ninh, đai lưng buộc chặt làm tôn lên dáng người mảnh khảnh gầy yếu của cậu, khiến tâm tình hắn ngứa ngáy khó nhịn.


Đường Ninh không muốn để Kỷ Liên Uẩn chạm vào cậu, nhưng cậu lại muốn cởi cái thắt lưng này ra. Nhất thời, cậu không biết mình có nên mở miệng từ chối hay mặc kệ hành động của Kỷ Liên Uẩn, nội tâm giãy giụa thể hiện rõ trên mặt, sóng mắt lưu chuyển như muốn dục cự hoàn nghênh.

"Ngươi, ngươi...." Đường Ninh đang không biết nói sao, ngón tay kia đã chen vào cạnh đai lưng cậu, giống như một con rắn chui vào khiến đai lưng đã chặt nay còn chặt hơn, Đường Ninh đau đến cau mày, run giọng nói: "Ngươi mau cởi ra...."

Kỷ Liên Uẩn khẽ cười: "Tuân lệnh."

Ngón tay y cong lên, tìm được nút thắt, nhưng nút thắt này rất phức tạp, muốn tháo bỏ cần một chút thủ thuật. Kỷ Liên Uẩn cũng không nóng vội, y ung dung cởi đai lưng của cậu ra như đang mở một món quà được đóng gói tỉ mỉ, đầu ngón tay thông qua đai lưng chạm lên eo cậu.

Bị thít đến tận lúc này đã khiến eo cậu đau đến không chịu nổi, bây giờ Kỷ Liên Uẩn lại khẽ xoa nắn ăn đậu hũ khiến câu càng đau hơn.

Lông mi Đường Ninh khẽ run lên, cậu vô lực mà nằm ra giường, đầu ngón tay không nhịn được mà khẽ run lên như một nụ hoa run rẩy trong nước. "Kỷ, Kỷ Liên Uẩn...."

Giọng nam trầm thấp vang lên, "Gọi phu quân."

Sao người này nói chuyện văn vẻ thế nhỉ? Lúc thì phu quân, lúc thì nương tử, lúc lại nói mấy câu thơ.... Cách nói chuyện của y giống hệt hành động, cọ tới cọ lui đáng ghét vô cùng!

Đường Ninh nức nở kêu lên: "Phu quân, ngươi, ngươi nhanh lên một chút."

Kỷ Liên Uẩn từ trên cao nhìn xuống cậu: "Nhanh lên ư?"

Đường Ninh thấy người này đã biết rõ còn giả vờ mà tức phát khóc, nếu không phải vì sau khi uống ly rượu, cả người cậu không còn chút sức lực nào, nếu không phải tại Lâm Uẩn thắt đai lưng quá chặt, thì cậu đã không nhờ đến y.

Thế nhưng, trên đời này làm gì có nếu, Đường Ninh chỉ đành run giọng thúc giục: "Cởi nhanh lên đi mà!"

Kỷ Liên Uẩn dịu dàng hỏi: "Sao nương tử lại vội vàng thế?"

Miệng y nói Đường Ninh nóng vội, nhưng ánh mắt thân chầm vẫn nhìn chằm chằm mỹ nhân nằm dưới mình, mái tóc đen lòa xòa trên làn da trắng hồng, màu sắc tương phản say động lòng người, gương mặt cậu hơi khó chịu mà nhíu mày lại, trong con ngươi đều là hơi nước, như thể chỉ cần y mạnh tay một chút là cậu sẽ không nhịn được mà khóc ra.

Đầu ngón tay y lại kéo nhẹ đai lưng của cậu, quả nhiên, Đường Ninh lại phát ra một tiếng nức nở như mèo con.


Một cảm giác thoải mái kì lạ lan tràn trong lòng Kỷ Liên Uẩn khiến yết hầu y hơi lăn lộn: "Sao nương tử lại buộc chặt vậy?"

Lời này như đang trách Đường Ninh tự mua dây buộc mình.

Đường Ninh thật sự đau đến không chịu được, eo cậu hơi nhích theo hương ngón tay y, chỉ mong y có thể nới lỏng đai lưng ra cho cậu thoải mái một chút. Trong men say, Đường Ninh vừa nức nở vừa nói: "Ngươi với Lâm Uẩn, hai người thật đáng ghét."

Kỷ Liên Uẩn khẽ ngừng lại.

Ý cười trên mặt nhẹ đi một chút.

"Lâm Uẩn làm sao thế?" Giọng nói của y vẫn dịu dàng như vậy, thậm chí so với lúc trước còn dịu dàng hơn, dịu dàng đến mức có thể làm người khác buông lỏng cảnh giác.

"Là hắn buộc đai lưng...." Đường Ninh tủi thân nói, "Hắn buộc quá chặt."

Kỷ Liên Uẩn nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Nước mắt làm tầm mắt cậu mơ hồ, không nhìn rõ vẻ mặt của Kỷ Liên Uẩn, nhưng cậu lại cảm thấy có chút lành lạnh.

"Vậy sao ta lại đáng ghét?" Giọng nói kia vẫn dịu dàng như vậy, êm tai đến mức khiến người ta không nhở trách mắng.

Đường Ninh lập tức cảm thấy bản thân mình vô cớ gây rối, dù sao thì cái đai lưng này rất khó cởi, chính cậu mất nửa ngày cũng không cởi được nó ra, mà bây giờ Kỷ Liên Uẩn mới chỉ thử cởi một chút, sao cậu đã hoài nghi y không chịu cởi bỏ đai lưng cho cậu?

Kỷ Liên Uẩn là bùa hộ mệnh của cậu trong phó bản này, cậu không thể làm mình làm mẩy với Kỷ Liên Uẩn được, chiếc đai lưng này thật sự làm cậu sắp mất lý trí đến nơi.

Dưới tình huống này phải làm sao đây?

Có lẽ vì men rượu khiến đầu óc cậu choáng váng nên cậu mới nghĩ đến hình bóng của Mạc Vân Sơ và Kỳ Vân.

Thật kỳ lạ, lúc này, cậu bỗng cảm thấy Kỷ Liên Uẩn cũng giống hệt với hai người kia, mà những người này lại ăn mềm chứ không ăn cứng.


"Phu quân, đai lưng này siết ta đau quá." Đường Ninh nhỏ giọng nói: "Ngươi thương ta, nới lỏng nó được không?"

Kỷ Liên Uẩn vẫn đang cầm đai lưng của cậu, nghe thế liền như có dòng điện truyền qua, sau đó rất nghe lời mà cởi bỏ chiếc đai lưng kia. Khi đai lưng được cởi ra thả xuống giường, chiếc váy cưới ngay lập tức bị nới lỏng ra mà hơi rơi xuống.

Đai lưng đã siết chặt da thịt một lúc lâu, đến khi được nới lỏng ra, thân thể bỗng nhiên được thả lỏng, chỉ còn lại cảm giác nóng rát như có sợi dây thừng đang buộc chặt cơ thể cậu.

Đường Ninh như hỏng mất mà ngã xuống giường, bả vai cậu khẽ run lên như cánh bướm, nước mắt cũng chậm rãi chảy ra.

"Thật sự đau thế sao?" Kỷ Liên Uẩn dò hỏi, tay y cũng đặt lên eo cậu, cách áo cưới chạm vào. Bàn tay nóng bỏng chạm vào khiến Đường Ninh không chịu nổi, khóc lóc nói: "Đừng chạm vào!"

"Để ta xoa eo giúp em." Kỷ Liên Uẩn quan tâm nói.

Đường Ninh không ngừng lắc đầu, Kỷ Liên Uẩn cũng không nghe lời cậu nói, cường ngạnh cởi áo cưới đỏ của cậu ra.

Quần áo rơi xuống, trên vòng eo mảnh khảnh của cậu xuất hiện một vòng đỏ tím, khiến người ta không kiềm được mà muốn bóp dọc vết đỏ đó.

Tuy rằng Đường Ninh không nhìn thấy vết thương của mình, nhưng cậu vẫn nhận ra hơi thở nguy hiểm từ ánh mắt của Kỷ Liên Uẩn, sợ hãi nói: "Ta đau quá, ngươi, ngươi đừng chạm vào ta."

"Ta không chạm vào em..." Kỷ Liên Uẩn dịu dàng nói: "Thì làm sao giúp em bôi thuốc được?"

Đường Ninh nhanh chóng nói: "Ta không cần bôi thuốc."

Cậu có thẻ bài "Hút hút", chỉ cần mút vào ngón tay là có thể chữa trị những vết thương nhỏ, tuy rằng mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần, nhưng có lẽ cũng sang ngày hôm sau rồi.

"Không phải em đang rất đau sao?" Kỷ Liên Uẩn nhíu mày, ánh mắt như đang trách cứ một đứa trẻ không chịu ăn uống đàng hoàng để bây giờ sinh bệnh.

Hai mắt Đường Ninh đong đầy nước mắt: "Ta không đau."

Bàn tay thon dài khẽ chạm lên eo Đường Ninh, Kỷ Liên Uẩn sờ lên vết thương bắt mắt trên làn da mịn màng tinh tế của cậu: "Vậy bây giờ em đau, hay không đau?"

Đường Ninh lâm vào một mảnh mờ mịt, cậu bỗng nhiên phát hiện, dù cậu có trả lời như thế nào thì y đều có lý do để chạm vào cậu. Nhưng bàn tay kia thực sự rất thô ráp, cho dù chỉ chạm nhẹ không làm gì cũng làm Đường Ninh rất đau.

"Phu quân à." Đường Ninh nhỏ giọng: "Ngươi thổi một chút, ta sẽ không đau nữa."

Sau đó, Đường Ninh lại bổ sung: "Nhưng chỉ có thể thổi thôi, nếu chạm vào ta lại đau."


Nói xong, Đường Ninh bỗng cảm thấy mình thật thông minh!

Bên tai cậu bỗng vang lên tiếng cười nhẹ của y.

Tân lang vẫn đang mặc đồ cưới đỏ rực cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi một hơi lên eo Đường Ninh, y nhìn vòng eo run rẩy kia, khuôn mặt đẹp trai như trầm mê, cầm lòng không đậu mà liếm lên vết đỏ.

Một cảm giác rùng mình chạy dọc toàn thân Đường Ninh, cậu cảm nhận được một nguy cơ trước nay chưa từng có, cậu hoảng loạn mà chui vào bên trong giường, nhưng Kỷ Liên Uẩn lại bắt được mắt cá chân của cậu.

Chân cậu vẫn đang đi chiếc giày cưới đỏ, chiếc giày được làm thủ công vô cùng tinh xảo, trên đỉnh giày vẫn được đính một viên trân châu mượt mà khiến chiếc giày lại cảng thêm đẹp đẽ, cho dù Đường Ninh đang đi cỡ giày của nam, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đặt lên lòng bàn tay vẫn vô cùng tinh xảo.

"Lên giường phải cởi giày ra chứ." Kỷ Liên Uẩn thản nhiên nói.

Giày và tất của cậu bị cởi ra, nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy chân Đường Ninh không buông.

Cảm giác nguy hiểm khiến Đường Ninh nhịn không được mà hét lên, cậu cảm thấy lúc này mình quả thực giống như bị.... một kẻ háo sắc khinh bạc vậy.

Mà hoang đường nhất là người đàn ông trước mặt này lại là phu quân vừa bái thiên địa cùng cậu.

Đường Ninh hoảng loạn túm chặt áo cưới của mình, muốn ngăn lại ánh mắt vẫn đang nhìn vào thân thể cậu của Kỷ Liên Uẩn. Ánh mắt kia thâm thúy, nóng bỏng, giống như muốn dùng ánh mắt liếm khắp thân thể cậu.

"Kỷ Liên Uẩn!" Cậu không dám gọi "phu quân" nữa, cậu sợ xưng hô này sẽ càng làm người kia làm quá lên. "Kỷ Liên Uẩn! Không cần!"

Hiển nhiên, xưng hô này làm y không vui chút nào, y nhanh chóng bắt lấy mắt cá chân cậu, tay kia cũng bắt lấy chân còn lại của cậu.

"Em vừa gọi tôi sao?" Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng nói.

Đường Ninh bất lực mà lắc đầu, giọng nói không ngừng run lên, nhưng cậu lại không biết giọng nói run run của cậu đang kích thích thần kinh của người kia: "Đừng chạm vào tôi."

Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt che giấu một ánh đỏ kì lạ. Rõ ràng Kỷ Liên Uẩn không có biểu cảm khác thường nào, nhưng một cảm giác áp bách mãnh liệt bỗng tràn lan khắp không khí, khó có thể tưởng tượng được một người lại có thể mang lại một cảm giác áp chế mạnh mẽ như vậy, giống như một ngọn nến nhỏ sẽ tạo ra một vùng bóng tối lớn.

"Tại sao?" Kỷ Liên Uẩn nhàn nhạt hỏi.

".... Tôi sợ đau." Khí thể của Đường Ninh hoàn toàn bị áp chế, cậu sợ đau, nhưng càng sợ Kỷ Liên Uẩn của lúc này hơn.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cảm của Kỷ Liên Uẩn bỗng nhiên nở nụ cười: "Vậy ta sẽ nhẹ nhàng một chút."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận