Sau buổi lễ khai giảng là lúc học sinh mới đi tham quan trường học, đăng ký tham gia câu lạc bộ cũng như giao lưu kết bạn.
Cô cùng Kichirou tách nhau ra để tới câu lạc bộ của bản thân, hẹn là một tiếng sau tập trung tại sảnh trung tâm.Hanako đã chờ sẵn cô ở cổng lớn hội trường, vì vậy Isora lập tức đi lại chỗ cô ấy.“Quá xuất sắc luôn cô gái, em làm bọn chị cười không ngớt đấy.
Có mấy ông còn xin infor AA của em cơ.”*AA: App mạng xã hội lớn nhất trong truyện này, bao gồm các tính năng của mess, FB, ví momo.Cô cười đùa theo: “Vậy phải nhờ Hanako-senpai cho infor của em để em sớm có người yêu rồi.”Hanako cười ha hả kéo Isora vừa đi vừa nói chuyện, cô bỗng nhớ ra một chuyện liền hỏi:“Hanako-senpai, chị biết Nishiyama-senpai không?”Hanoko nhướng mày một lát, sau cùng mới nói:“Nishiyama Rei?”“Vâng.”“Con hiệu trưởng đấy.” Hanako rùng mình “Tốt nhất là đừng nên chọc vào cô ấy.”Rồi, tới công chuyện.Cô âm thầm nghĩ tới một màn cưỡng hôn giữa trường vừa nãy, nhất thời hơi không biết nói sao.
Kichirou lấy mất nụ hôn đầu của đàn chị rồi, chắc sẽ không bị bully nhỉ?Rất nhanh đã tới câu lạc bộ nhạc nhẹ cổ điển của Hanako.Vừa tới cửa thôi cô đã cảm nhận được sự mạnh tay chi tiêu của nhà trường cho các câu lạc bộ rồi, càng hữu ích càng được cưng.
Không gian hoạt động của câu lạc bộ là căn phòng lớn trên dưới 60m2, cách bài trí nội thất cũng như sơn tường lấy màu trà và và nâu trầm làm chủ đạo, sàn cũng chơi hẳn sàn gỗ thật tạo cảm giác thoải mái dễ chịu hơn bao giờ hết.Điều khiến cô thích là phòng này có tận 2 cái điều hoà.Chị Hanako từng nói rằng có rất nhiều học sinh muốn vào câu lạc bộ nhạc nhẹ/ nhạc cổ điển, nhưng truyền thống đó giờ chỉ lấy chất lượng không lấy số lượng.
Vì vậy tính đến giờ câu lạc bộ chỉ có bảy thành viên và đã bao gồm cả Isora, vỏn vẹn bảy người họ hoạt trong căn phòng rộng lớn này.“Em gái thủ khoa khối 10 đến rồi đây mọi người ơi.” Hanako nhẹ nhàng đẩy cửa ra nói vừa đủ lớn, thành công thu hút năm thành viên trong căn phòng.“Ồ, chào em gái năm nhất đáng yêu.” Một chị gái tóc vàng xinh đẹp đã cười chào Isora trước, cô cười cũng gật đầu chào lại chị ấy.“Xin chào mọi người, em là Mochizuki Isora năm nhất chơi piano, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”“Chào em, anh là Katayama Jun năm ba, chơi guitar.” Jun vui vẻ giới thiệu rồi chỉ về phía đàn chị lúc nãy chào cô “Hirai Yori năm ba, chơi drums.”Isora nhẹ gật đầu chào hai người.“Chị là Hara Ume năm hai, cũng chơi guitar” Chị gái ngồi giữa góc phòng hiền hoà lên tiếng.
Giọng chị ấy rất hay, vì vậy mang lại cho cô thiện cảm rất lớn.Cô thích những người có giọng nói hay, cực kỳ thích.“Anh là Fukui Daisuke năm cuối, bass của phòng này.” Nói xong anh ấy còn cười lên lộ ra hàm răng trắng đều, cô cười nhìn anh ấy, rất thân thiện.Còn một người.“…Inoue Hikaru năm hai, violin.”Vionist!Cô hơi ngẩng vài giây nhìn anh ấy, sau cùng cũng thu lại ánh mắt, gật đầu chào.Giọng tiền bối rất ấm áp, lại trong trẻo như chuông bạc vậy.Daisuke nhướng mày nhìn qua:“Ô hay, anh còn tưởng phải giới thiệu giúp em nữa chứ Hikaru”“..Kính ngữ vào đi, Daisuke-senpai.”“Hê hê, còn chị thì em biết rồi nhỉ, chơi Arccodion.” Hanako vui vẻ dẫn Isora vào trong phòng ngồi rồi nói:“Trăm nghe không bằng thấy, trăm thấy không bằng tự trải nghiệm.
Sẵn đây có luôn pianist rồi, chi bằng hoà tấu một bài, thế nào?”Tất cả mọi người đều đồng ý, vì vậy cô không có ý kiến.Thế là trong câu lạc bộ nhạc nhẹ, một bài “Tháng Tư Là Lời Nói Dối Của Em” ảm đạm da diết dần lan toả ra cả một hành lang.
Kết hợp với ánh nắng gắt gần 11 giờ trưa, trông cứ như mùa hạ đang ở đó vậy.Lúc này, chị Ume cất tiếng hát.“Mùa xuân có em như chưa bắt đầuVà cơn gió như khẽ mơn man lay từng nhành hoa rơiEm đã bước tới như em đã từngChạy trốn với anh trên cánh đồng xanhKhúc nhạc hòa cùng nắng chiều dịu dàng để mình gần lại mãiNói lời thì thầm những điều thật thà đã giữ trong tim mìnhNhững chặng đường dài ngỡ mình mệt nhoài đã một lần gục ngãTháng tư có em ở đây nhìn tôi mỉm cườiNhững cánh hoa phai tàn thật nhanh, em có bay xa, em có đi xa mãiTháng tư đôi khi thật mong manh, để mình nói ra những câu chân thậtGiá như tôi một lần tin em, cô gái tôi thương nay hóa theo mây gióĐể lại tháng tư ở đó”Chị Hanako cũng bắt đầu hát.“Mùa xuân mất em như đã bắt đầuVà cơn gió như khẽ vô tình lay từng nhành hoa rơiEm vội xa khuất theo tia nắng chiềuĐể lại dấu chân giữa cánh đồng xanhKhúc nhạc thầm lặng giữa chiều muộn màng, để mình gần lại mãiNói lời thì thầm những điều thật thà, đã giữ trong tim mìnhNhững chặng đường dài ngỡ mình mệt nhoài, đã một lần gục ngãTháng tư ánh sao phía xa bỗng nhiên dần tàn”Lúc này, Hikaru và Isora đồng loạt hát.Cô nhìn sang anh giây lát, sau đó thu hồi tầm mắt của mình.
Dù đã lâu rồi cô không hát, nhưng cảm xúc và kỹ năng thì vẫn ở đó.Hoà nó vào với giọng hát của Hanako và Ume, đẩy bản giao hưởng lên cao trào, chuẩn bị cho hồi kết.“Những cánh hoa phai tàn thật nhanh, em có bay xa, em có đi xa mãiTháng tư đôi khi thật mong manh để mình nói ra những câu chân thậtGiá như tôi một lần tin em, cô gái tôi thương, nay hóa theo mây gióĐể lại tháng tư ở đóVà tôi sẽ sống như những gì em thầm mơVà tôi sẽ bước tiếp trên con đường mình đã chọnVà khi tôi chết sẽ mỉm cười khi gặp emKhẽ chào cô gái tháng tư của tôiNhưng cánh hoa phai tàn thật nhanh, em đã bay xa, em đã đi xa mãiTháng tư đôi khi thật mong manhĐể mình nói ra...Giá như tôi một lần tin em, cô gái tôi thương, nay hóa theo mây gióĐể lại tháng tư xa mãiĐể lại tháng tư, mình anh..”Bản giao hưởng kết thúc.Hikaru hơi ngẩng ra nhìn Isora không nói lời nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...