Tôi rất tán thành, như vậy chuyện công nhân trực ban bị bóp chết cũng được giải thích, anh ta cầm khối ngọc bội Huyết Ngư này, Lưu Sài bóp chết anh ta, chính là vì khối ngọc bội này.
Từ Phượng nhíu nhíu mày hỏi: "Vì sao Lưu Sài lại muốn giết anh ta?”
Theo góc nhìn của Từ Phượng, công nhân này không cầm đồ của Lưu Sài, thì Lưu Sài không có lý do để hại người đó.
Tôi nói: "Chị Từ, đêm nay tôi ở lại đây, tôi nghĩ chỉ cần đưa khối ngọc bội Huyết Ngư này cho chủ nhân của nó, thì mọi chuyện đều có thể giải quyết”
Thực ra, trong lòng tôi cũng không dám chắc, nhưng mà chuyện này có thể hoàn thành hay không, không chỉ liên quan đến vị trí của tôi trong lòng Từ Phượng, còn liên quan đến việc cô ấy có thể giúp tôi tìm chó mực già mười năm.
Từ Phượng nghe tôi nói vậy, cô ấy lại cắn răng nói: “Trần Tùng, chị ở lại với cậu."
Tôi sững sờ, trong lòng vô cùng cảm động.
Ban đêm, tôi và Từ Phượng nghỉ lại ở phòng dựng tạm gần công trường, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, đến rạng sáng, chúng tôi từ từ ngủ thiếp đi.
“Tiểu Tùng, mau về nhà đi, cha cháu sắp không xong rồi!"
Trong lúc mơ màng, tôi nghe được giọng của ông tôi ngồi dậy, thấy chính mình đang ngủ ở ngoài cửa thôn, ông nội tôi đang đứng trước cửa nhà hô to.
Cha tôi ngồi trong thùng chưng, bờ môi tím bầm, toàn thân run rẩy, xem ra là thực sự không chịu nổi nữa.
Tôi kinh hoàng chạy về nhà. Bởi vì chạy quá nhanh, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang giữ chân tô tôi càng dùng sức, lực cản càng lớn, tôi càng ngày càng mệt mỏi.
“Cha, cha đừng bỏ lại con, con còn chưa kết hôn, cha còn chưa được ôm cháu trai” Tôi kêu to không ngừng, liều mạng lao tới trước.
Bỗng nhiên, trong ngực tôi nóng lên, quang cảnh trước mắt nhanh chóng tan đi, bên tai truyền đến tiếng nước ầm ầm, còn có giọng nói quen thuộc của Từ Phượng đang lo lắng gọi tôi.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, khuôn mặt lập tức trắng bệch, thì ra tôi đã chạy xuống sông, nước sông đã ngập tới cổ, nếu như cứ đi tiếp, thì chắc chẳn sẽ chết đuối!
Từ Phượng đứng trên bờ lo lắng nhìn tôi, trông thấy tôi quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy gần như là nghẹn ngào kêu lên: "Trăn Tùng, cậu đừng dọa chị, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà cậu không chịu lên bờ?"
“Chị Từ, tôi không sao, trời nóng quá nên muốn tắm”
Tôi sợ dọa Từ Phượng sợ, nên không nói thật, đương nhiên tôi không bị quỷ nhập vào người, mà bị quỷ che mắt, sinh ra ảo giác.
Từ Phượng nhẹ nhàng thở ra, bảo tôi mau lên bờ, rong nước nguy hiểm, tôi gật gật đầu, những khúc sông như thế này vô cùng nhiều quỷ.
Nhưng tôi đang muốn quay về, thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó túm lấy chân tôi.
Tôi lập tức mất thăng bằng ngã vào trong nước, bởi vì giờ là ban đêm, tôi không biết thứ túm chân tôi là cái gì, nhưng hình như vật đó muốn kéo tôi đến chỗ nước sông sâu nhất.
Tôi cố gắng giấy dụa, nhưng hoàn toàn không thoát ra được, trong lúc bối rối tôi cảm thấy bàn tay mình bị vạch ra, vật đó cầm được thứ tôi đang nằm trong tay, nên rất nhẹ nhàng thả tôi ra
Không kịp nghĩ thêm gì nữa, tôi vội vàng bơi lên bờ, Từ Phượng bổ nhào tới nói tôi dọa cô ấy sợ chết khiếp, sau này không cho phép tôi làm như thế nữa.
Tôi an ủi cô ấy nói không sao cả, trong lòng lại hơi sung sướng.
Từ Phượng thấy tôi ngẩn người, lo lẳng nói: “Cả người cậu ướt hết rồi, chúng ta về cho cậu tắm nước nóng trước đã, nếu không lại bị cảm."
Lần đầu tiên có phụ nữ quan tâm tôi như vậy, hơn nữa còn là người mà tôi khá thích, tôi gật đầu, cùng Từ Phượng về lại chung cư.
Chẳng qua là sau khi cởi áo, tôi phát hiện ra trên cánh tay mình, không biết từ khi nào đã có thêm một cái đồ án
Cái đồ án này nhìn rất quen mắt, chính là hình dạng của khối ngọc bội Huyết Ngư kia.
“Huyết Ngư?” Toàn thân tôi chợt lạnh, vội sờ vào túi quần, không thấy ngọc bội Huyết Ngư đâu nữa.
Tôi bị dọa cho trắng bệch cả mặt, chẳng lẽ khối ngọc bội Huyết Ngư kia ám lên cánh tay tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...