Tôi Là Âm Dương Sư

“Khặc khặc khặc!”

Tôi lại nghe thấy tiếng anh linh kêu bên ngoài, sau lưng tôi bỗng nhiên mát lạnh, tôi quay đầu lại, nhìn thấy phía sau gió đang gào thét thổi vù vù, trong lòng càng ngày càng gấp.

Không được, mặc kệ thế nào, chuyện này là do tôi gây ra, không thể để cho cha cùng ông nội giải quyết thay tôi được.

Lúc này tôi xoay người muốn đi ra cửa, Từ Phượng liền tiến lên vài bước giữ chặt lấy tôi. “Trần Tùng, cậu đi làm gì?

“Tôi phải đi tìm cha và ông nội” Tôi nói thẳng.

“Càn quấy, hiện tại đi ra ngoài ư. Nhìn xem đám anh linh bên ngòai chỉ hận không thể nuốt cậu vào bụng đi” Chu Tam lập tức nóng giận, đi lên mắng cho tôi một trận.


Trong lòng tôi càng thêm phức tạp, chỉ cần nghe những tiếng kêu kia cũng đã khiến tôi khó chịu. Trong lòng đè nặng một tảng đá, vẫn luôn không thể giải quyết được. Nay lại nghe thấy giọng điệu này, tất cả đều hóa thành lửa giận, tôi quay đầu khó chịu nói: “Nuốt thì nuốt, không phải người thân của anh, anh đương nhiên không biết sốt ruột”

“Cậu..."

“Anh Trần Tùng, anh đừng như thế”

Chu Tam đang muốn nói gì đó, Oát Uyển Nhi đã lên tiếng ngắt lời, “Thời điểm ông đi ra ngoài đã đặc biệt dặn dò, bảo bọn em đóng của lại nhanh chóng đi ngủ, không cho phép đi ra ngoài. Bất kể thế nào, anh đều nên tin tưởng ông cùng chú Trăn mới đúng chứ”

Câu này còn giống tiếng người, nhắc tới mới nhớ, từ sau khi chuyện của Lý Thuyên xảy ra, ông nội đã không biết nói ra bao nhiêu chuyện làm tôi kinh ngạc rồi.

Có lẽ Cát Uyển Nhi nói đúng, tôi nên tin tưởng bọn họ.

Sau đó Từ Phượng cũng thuyết phục tôi hai câu, còn mở miệng trách Chu Tam. Tôi nhìn hắn ta, tên kia mặc dù khó chịu, nhưng cũng không mở miệng đôi co cùng Từ Phượng. Cho nên tôi cũng không tiếp tục phân cao thấp với hắn.

Nhưng một đêm thế này bảo tôi làm sao có thể ngủ được? Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, có đôi khi gió thổi tới cửa sổ đang đóng kín đập rầm rầm, mỗi một tiếng đập đều giống như đang cứa vào lòng tôi.

Không bao lâu sau, những tiếng kêu kia lại biến thành tiếng cười, cười càng rợn người hơn. Tôi nhìn ra phía cửa không chớp mắt, trong lòng sóng gợn cuồn cuộn.


Tôi không mở đèn. Đây cũng là lời mà ông nội nói với cô ấy, ngược lại lần này Chu Tam thế mà không phản đối

Ở trong bóng tối lâu cũng dần dần thích ứng được với bóng tối, tôi hình như nhìn thấy một thứ đen sỉ bên ngoài đi qua.

Tôi hít sâu một hơi, vẫn nặng nề bước lên. Ghé vào trên cửa, nâng tấm vải phía trên lên, lập tức có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài sau tấm kính, lập tức dọa cho tôi tự bịt miệng mình lại.

Bên ngoài gió lớn gào thét, trên không trung lơ lửng từng anh linh nhỏ nhần, toàn thân của bọn nó màu xanh, xưng vù lên, cũng chính là vì thế, cho nên gân xanh toàn thân của bọn nó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Không biết thứ này có số lượng bao nhiêu, chỉ biết cả làng giống như đều bị thứ này bao phủ, nóc nhà hành xóm đối diện, bên trong sân của nhà tôi. Có thứ đang nhảy vọt, có thứ đang thét lên, có thứ lại cười to.... Bên ngoài đã sớm trở thành thế giới của bọn nó. Cũng chỉ có thanh âm của bọn nó.

“Khặc khặc khặc!"


“Bộp!"

Bỗng nhiên có thứ gì đó hướng về phía tôi mà tới, 'bộp' một tiếng đập tại phía trên mặt cửa kính. Lập tức khiến máu tuôn ra, mà đỏ thảm hòa vào dịch thể màu trắng. Phủ đầy cửa kính.

Tôi bị dọa tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hai tay chống đất, nhìn quái vật đang há to miệng ở phía trên cửa kính. Quả thật là quái vật. Nếu như bình thường óc bị đánh bay ra ngoài, ai còn có thể sống?

Hết lần này tới lần khác thứ kia lại không chịu ảnh hưởng chút nào, lúc này lại còn lè lưỡi liếm những chất lỏng buồn nôn trên cửa kính. Giống như ăn được thứ ngon, lại trực tiếp dùng móng vuốt đâm vào bên trong trán, lôi cái thứ sền sệt bên trong ra.

Bị nó làm thêm một lần như thế. Màu đỏ cùng màu trắng hòa vào nhau, khẽ di chuyển giữa kế tay nó, càng thêm buồn nôn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận