Tôi Là Âm Dương Sư

Tiếng kêu cứu còn đang quanh quẩn bên tai tôi, tôi vô ý thức kêu lớn lên, “Uyển Nhi, em đang ở đâu?”

Kêu lớn như vậy cũng vì để tiếp thêm lòng dũng cảm cho mình.

Rầm rầm!

Nhưng tôi cũng không nhận được sự đáp lại nào, thậm chín ngay cả tiếng kêu cứu cũng biến mất không thấy.

Tiếng nước chảy bỗng nhiên xuất hiện ở đâu đó, từng giọt nước vấy lên người tôi, theo bản năng tôi đưa tay cản lại, đồng thời lùi về phía sau.

Bọt nước ngừng bản tung tóe, lúc này tôi mới nhìn rõ, vốn dĩ ở giữa bể bơi, lúc này lại giống như Thông Thiên Hà bên trong Tây Du Ký, nước rẽ làm đôi mở ra một con đường, kéo dài không thấy cuối.


“Ha ha!”

Lúc tôi đang tò mò nhìn chấm chẳm, thì bên trong đó bỗng nhiên truyền tới thanh âm vui đùa ầm ĩ.

Tôi giật mình hoảng sợ, vội vàng xoay người, phát hiện cái thứ đồ chơi liên tục dây dưa với tôi trước đó đã sớm không có ở đây.

Không sai, nhất định phía dưới của bể bơi có bí mật. Nếu không vì sao Bạch Cốt lại xuất hiện?

Mặc dù trong lòng đang còn run rấy, nhưng tôi hết lần này tới lần khác lại không thấy chết không sợ nhìn chằm chằm vào con đường nước kia.

Thanh âm vui cười bên trong càng lúc càng lớn, nghe tới mức khiến tôi rùng mình, lại cảng muốn biết. Vì sao ông nội lại nói như vậy, rốt cuộc là tôi đã chọc phải phiền toái gì.

Nói thế nào thì tôi cũng là một thẳng con trai hai mươi tuổi đầu, chính mình gây họa, sao có thể lâm trận rồi bỏ chạy?

Chờ tới bây giờ, vẫn chưa nghe được tiếng đáp lại của Cát Uyển Nhị, tôi dứt khoát nhảy xuống bể bơi, nuốt một ngụm nước bỏ, sau đó bắt đầu bơi về phía Trước.

Chưa đi dược hai bước, sau lưng lại vang lên tiếng nước chảy róc rách, tôi quay đầu nhìn lại, con đường mà tôi đi tới, sau mỗi bước tôi đi liền bị dòng nước hai bên che lại.

Không thể đi, không thể đi...


Tôi lặp lại câu này trong lòng mấy lần, sau đó lặn vào trong bước tường nước đó, thế nhưng mắt cá chân lại như bị thứ gì đó kéo được, mặc kệ tôi vung vấy ra sao, cũng không thể dứt bỏ nó ra được.

Chuyện này làm tôi có chút bực mình, liền nhanh nhẹn xoay người, muốn dựa vào hai tay để giải cứu cho chân. Thế nhưng lúc này lại nhìn thấy trên chân tôi rõ ràng không có gì cả.

Xây ra chuyện kỳ lạ này, lòng tôi càng thêm khủng hoảng, nhịp tìm không kiềm chế được mà đập thình thịch. Tôi không dám chậm trễ, quay người muốn rời đi, khuôn mặt trực tiếp áp vào trên bước tường nước.

Tôi phát hiện ra trước mặt có thứ đồ kỳ quái, giống như một lớp màng mỏng giống như lớp màng trong vỏ trứng gà. Tôi còn chưa kịp phản ứng, cái thứ được cất dấu bên trong đó bỗng nhiên mở to mắt.

"Tôi nhằm tịt mắt lại, thế nhưng không có cách nào mở miệng kêu to, tôi lùi vẽ phía sau một bước, lại chuyển động thân thể. Thế nhưng sau khi dãy dụa một lúc lâu sau, tôi mới phát hiện tay chân của mình không biết đã bị lớp màng mỏng kia trói lại khi nào.

Vật kia đang toét miệng cười, đúng là gương mặt của người. Đang thổi một hơi về phía tôi.


Tôi không ngừng giấy dụa, trong miệng đã sớm không nhịn được mà phồng lên. Cùng lúc đó, xung quanh còn có vô số màng mỏng đang bay về hướng của tôi, vừa hẹp lại vừa dài, ở giữa còn có một chấm đen nhỏ, tôi nhìn không rõ rốt cuộc đó là thứ gì.

Ở một nơi nhìn không thấy đáy nước, lại không có cách nào kêu cứu, tôi chỉ cảm thấy trong bụng không ngừng trướng lên, tay chân khua loạn xạ lại bất lực, cảm giác của người sắp chết đuối có lẽ cũng chính là thứ này đi.

Ngay tại thời điểm tôi híp mắt lại, bỗng nhiên nhìn thấy một cây gậy trúc đưa tới trước mặt tôi, đồng thời có người hét lớn: "Thăng nhóc kia, bắt lấy, ông nội vớt mi lên.”

Tôi làm gì còn ý thức nữa, hai tay hai chân khua loạn cũng ngừng lại

Cảm giác cuối cùng của tôi, đó là thứ bị màng mỏng bao quanh kia bay tới trước mặt tôi. Lè đầu lưỡi cách tấm màng mỏng bắt đầu liếp.

“Khụ khụ.... Phụt”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận