*Bạch Cốt: Xương trắng
Chẳng lẽ ông trời thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi? Nếu là thật thì ông trời cũng quá ưu ái cho tôi rồi, hai cô gái tốt như vậy, ai tôi cũng không nỡ làm tổn thương.
“Ách!"
Giữa lúc tôi đang hưởng thủ cảm giác này, đau đớn ở lõng ngực đã sớm biến mất nay lại xuất hiện, lần này, đau tới mức tôi có chút không thể nhịn được mà mở miệng rên rỉ
Tôi chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay của Từ Phượng cẩm vào lồng ngực mình, máu tươi chảy dọc theo cánh tay của cô ta, nhỏ giọt xuống quần áo. của tôi.
“Chị Từ, chị...."
“Đây là tôi yêu cậu” Mặt cô ta không có vẻ sợ hãi, sắc mặt không thay đổi, đãy vẻ hưởng thụ nhìn bộ dạng không nói được lời nào của tôi
"Ách!"
Đau đớn truyền tới một lần nữa, phần lưng phía sau cũng bị máu làm ướt đẫm, Cát Uyển Nhi cười nói: “Ha ha, cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy trái tim của anh, thế mà anh lại phản bội lại lời hứa với em”
Loại đau đớn kia, một đời này tôi cũng không có cách nào quên được, giống như có thứ gì đó trong thân thể bị lấy đi, cảm giác khô khan ở yết hầu nhanh chóng bị thay thế bởi máu tươi, lập tức khiến tôi mất hết sức lực, ngay cả di chuyển thân thể cũng không được.
Hai người trước mặt đột nhiên biến mất, một bộ khung xương nẳm trái tim của tôi đi vòng từ phía sau tới, cảm xương không ngừng đóng mớ, “Lấy đi thứ quan trọng của người khác, loại cảm giác đau đớn này ngươi có thể cảm nhận được không?”
Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, không đứng vững bổ nhào xuống, nó vẫn còn theo đuôi không bỏ, “Trả lại cho ta, chúng ta trao đổi?"
"Trả lại cái gì? Tôi không hiểu ra sao.
Giọng nói của nó quanh quẩn bên tai, thế nhưng trong đầu tôi toàn là hình ảnh của cha cùng ông nội bọn họ còn tưởng rắng tôi quay lại trường đi học, ai bảo tôi khoe khoang, lần này xem ra thật sự là xong đời
Thế nhưng bây giờ hối hận đã muộn, mí mắt tôi nặng trĩu dần đần khép lại, đúng lúc này tay trái bỗng nhiên bị kéo ra ngoài, trong đầu vang lên giọng nói trách móc của Cát Lão Đầu, "Tiần Tùng, nếu như cậu nuốt lời, cho dù hóa thành lệ quỷ tôi cũng không tha cho cậu”
Lời nói đó giống như một chậu nước lạnh dội lên người tôi từ đầu tới chân, tôi đột nhiên mở to mắt, lập tức 'phủ' một tiếng trồi lên trên mặt nước. Tranh thủ thời gian sờ soạng lồng ngực, cũng không thấy bất kỳ vết thương nào, trước mắt hiện lên thi thể của Lưu Hiểu Lệ, sau lưng thì chính là Bạch Cốt đang hướng về phía tôi.
Tôi trực tiếp lấy hai tay kéo thi thể của Lưu Hiểu Lệ bò lên trên bè gỗ, Bạch Oốt đuổi sát theo sau, thế nhưng vẫn không trồi lên mặt nước.
Nhưng bây giờ không có sào, tôi chỉ có thế dựa vào hai ay không ngừng bơi về phía bờ.
Đôi mắt không ngừng nhìn Bạch Cốt, bỗng nhiên lại thấy nó bị một đầu của sợi dây đỏ trói chặt, không có chút lực phản kháng nào, trực tiếp chìm xuống.
Tôi chỉ coi là ông trời mở mắt, tổ tông phù hộ, cũng không dám dừng động tác trong tay lại, không lâu sau chiếc bè gỗ cập bờ, mới kêu lên: “Mau tới đây hỗ trợ”
Nghe vậy, Từ Phượng bắt đầu cho người tới, cùng giúp một tay kéo thi thể Lưu Hiểu Lệ từ bè gỗ lên trên bờ.
Người chết không thể nhìn, dựa theo yêu cầu của tôi, bọn họ vẫn đem một cái khăn đắp lên mặt của thi thể. Tôi ngồi thở dốc ở một bên, Cát Uyển Nhi tranh thủ đưa tới khăn mặt đã chuẩn bị sẵn cho tôi, tôi vừa cầm lấy để lau, lúc này cũng mới nhận ra dây đỏ bên tay trái đã không thấy.
“Em Uyển Nhị, cái này...."
“Em cũng không biết, đây là ông nội cho em, có lẽ thật sự là ông nội em che chở cho anh”
Tôi còn chưa nói xong, cô ấy đã đưa ra lời giải thích.
Lúc này Từ Phượng bước nhanh tới, vừa thay tôi lau giọt nước trên trán, vừa nói: “Thấy cậu không có. việc gì thật là quá tốt rồi, nhưng thi thể này phải làm sao?”
Tôi mới đi nhìn lại, nhẹ nhàng vén khăn lên nhìn gương mặt Lưu Hiểu Lệ, vừa trông thấy gương mặt đó, lại làm tôi cảm thấy bưỡn nôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...