“Chị Từ, sao thế?” Tôi vội vàng hỏi.
Cả người cô ấy ngã ngồi lên ghế, đôi mắt trợn trừng. Cát Uyển Nhi vội bước tới ấn huyệt nhân trung, rồi đút cho cô ấy ít nước.
“Khụ khụ..”
Từ Phượng vừa tỉnh lại, đã đẩy Cát Uyển Nhi ra túm lấy tay tôi nói: "Em trai Trần Tùng, hai ta nhất định vẫn là bạn bè đúng không, chuyện của cậu chị nhất định sẽ để trong lòng, nhưng bây giờ, cậu giúp chị một chút đi!"
“Chị Từ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chị cứ từ từ nói” Tôi an ủi.
Cũng may Uyển Nhi hiểu chuyện, thấy cô ấy như. vậy cũng không so đo, chúng tôi lại ngồi xuống ghế, Từ Phượng liền nói: “Công trường lại xảy ra chuyện, là người nhà của Lưu Sài, bọn họ đều nhảy vào hồ bơi của khu biệt thự rồi chết đuối.”
Từ Phượng ngạc nhiên nhìn tôi, hai mắt trừng to như chuông đồng.
Tôi và Cát Uyển Nhi nhìn nhau, xác định chúng tôi đều không nghe nhầm, đang bơi trong hồ bơi thì chết đuổi? Bể bơi có thể sâu bao nhiêu chứ?
“Không phải chuyện của Lưu Sài đã giải quyết xong rồi sao, không phải chị đã ổn định được người nhà của anh ta rồi sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Chị cũng không biết, lúc đó bọn họ rất hài lòng mà” Từ Phượng có vẻ hoang mang lo sợ, điều quan trọng không phải là người nhà Lưu Sài lại đến làm loạn, mà tất cả bọn họ đều chết ở công trường.
“Tới đó xem sao đã” Tôi trả lời.
Từ Phượng gật đầu, chúng tôi nhanh chóng lên đường, cùng nhau tới công trường.
Khoảng cách giữa hai nơi cũng không xa, lúc chúng tôi, người giám sát công trình nặng nề đứng lặng ở cửa ra vào chờ chúng tôi.
“Quản lý Từ, rốt cuộc cô cũng tới” Trông thấy chúng tôi, người đó vội tiến tới tiếp đón.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Từ Phượng hỏi.
Người giám sát bèn nhanh chóng kể lại mọi chuyện, trước đó sau khi Lưu Sài xảy ra chuyện, công trường do Từ Phượng quản lý mặc dù luôn bị tạm hoãn, nhưng những công trình nhỏ lẻ khác vẫn đang được tiến hành.
Bây giờ đã sắp xây dựng xong, có không ít hộ khách đặt hàng trước, đồng thời tự mình tới xem trang trí bố cục của công trình. Ngay vào lúc chưa đến một giờ, người nhà Lưu Sài lại tới công trường một lần nữa, cãi lộn như người điên, không ai ngăn cản được.
Người giám sát dẫn những công nhân khác ra ngăn cản, ai ngờ vào lúc người giám sát dành chút thời gian để gọi điện cho Từ Phượng, thì người nhà Lưu Sài như những miếng há cáo nhảy vào bể bơi.
“Mọi người nói xem bể bơi có thể sâu tới mức nào, đồng thời công nhân và bảo vệ của chúng ta cũng lập tức nhảy xuống, nhưng khi vớt người lên thì tất cả bọn họ đã ngừng thở” Vẻ mặt người giám sát đau khổ nói.
“Vậy bây giờ đã vớt hết tất cả lên rồi sao?” Tôi vội vàng hỏi
“Những người khác thì đều vớt được, chỉ duy nhất em gái của Lưu Sài là Lưu Hiểu Lệ, mắt thấy thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhưng không ai chạm tới được” Người giám sát tiếp tục nói, vô cùng sợ hãi.
Tôi và Từ Phượng dẫn Cát Uyển Nhi đi nhanh vào rong, bên cạnh hồ bơi chỉ còn lại bảo vệ và công nhân, khách trọ thấy chuyện này sợ gặp xui xẻo, đã rời đi từ lâu.
Bể bơi không có gì khác thường, trong sạch thấy đáy, chẳng qua chỉ sâu khoảng một đến hai mét. Ở giữa hồ có một xác chết nữ nổi lên, mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần nâu rộng rãi bình thường, nằm trên mặt nước nhẹ nhàng lắc lư.
Tôi không kìm được mà tới gần, trong lòng nảy sinh suy nghĩ Lưu Hiểu Lệ trông như thế nào.
Hướng đầu cô ấy nằm, bầu trời bỗng nhiên tối sâm xuống, mặt nước gợn sóng dày đặc, mắt tôi thấy có vẻ thi thể Lưu Hiểu Lệ đang động đậy
Chỉ nghĩ rằng đây là ảo giác, nào ngờ cô ta thực sự ngẩng đầu lên, nửa người dưới ngâm trong nước, những sợi tóc trên đầu còn đang nhỏ nước tong tỏng, nhếch miệng cười với tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...