Tôi nhíu mày nhìn thoáng qua người vừa túm lấy mình, là một ông già hơn sáu mươi tuổi, ông già này đang nhìn đồ án Huyết Ngư trên tay tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đồ án Huyết Ngư này mặc dù kì lạ, nhưng ông già này mới mở miệng ra đã bảo tôi không thể sống bao lâu nữa, tôi cảm thấy hơi khó chịu, ông ta sẽ không nói như vậy với bất kỳ ai có hình xăm chứ?
Vừa đúng lúc vệ sĩ của Từ Phượng lấy vé xe về, ôi sốt ruột muốn về nhà, trưng ra gương mặt hòa nhã nói với ông già kia: “Ông ơi, cháu không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm, ông tìm người khác chơi đi”
Ông già hơi sửng sốt, thấy tôi muốn đi, thế mà lại đuổi theo đưa đưa cho tôi một tấm danh thiếp: "Chàng trai, giữ lấy tấm danh thiếp này của tôi, cậu sẽ phải tìm đến tôi.”
Thấy ông già chắc chẩn như thế, tôi nghĩ nghĩ rồi lữ danh thiếp lại, dù sao Huyết Ngư trên tay tôi cũng thật sự quái dị.
Tôi về đến nhà vào giữa trưa, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhưng khi tôi bước vào sân nhà, lại cảm thấy vô cùng âm u, tôi liếc nhìn ông nội đang sầu khổ trong sân.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông nội trừng tôi một cái tồi mắng: “Ranh con, mày đi đâu mà không nói một câu, cha mày sắp gặp Diêm Vương tới nơi rồi, nếu mày xây ra chuyện gì, mày bảo ông nội phải làm thế nào để đối diện với liệt tổ liệt tông nhà họ Trần!"
“Ông nội, cháu đi tìm thuốc cho cha, tìm được máu chó mực thuần dương mười tuổi rồi!"
Tôi thấy ông nội tức giận, vội đưa máu chó mực thuần dương mười năm ra cho ông như hiến dâng vật quý. Đọc 𝙩ruyện hay 𝙩ại ( Tr𝑼𝓂Truy en.𝘷n )
Ông nội lập tức ngã ngöi từ xích đu xuống mặt đất, nhưng ông đứng ngay dậy, nhìn chăm chằm cái túi trong tay tôi, run run hỏi: “Thật sự là máu chó mực thuần dương mười năm tuổi?"
Chưa từng thấy ông nội kích động như thế bao giờ, tôi hơi kiêu ngạo, chẳng qua là thấy cha tôi nửa sống nửa chết ngồi trong thùng chưng, tôi nói nhanh: “Ông nội, tranh thủ thời gian cứu cha cháu đi”
Ông nội gật đầu liên tục, có máu chó mực thuần dương mười năm tuổi, khí sắc của cha tôi khôi phục rất nhanh.
Sau đó ông nội hỏi tôi lấy ở đâu được, tôi bèn kể đơn giản lại chuyện xảy ra trong nội thành, ông nội tôi nghe tôi kể lại, khi thi thay đổi vẻ mặt, khi thì võ đùi nói: “Cháu của ta có tương lai, không làm mất mặt nhà họ Trần”
Cha già đần đần tốt lên, tôi lại phát hiện ra tim của tôi thỉnh thoảng nhói đau, sức lực cũng càng ngày càng yếu đi.
Lúc này tôi nghĩ đến ông già mà tôi đã gặp ở nhà ga, thế là dự định đi tìm ông ta.
Nhưng chuyện đồ án Huyết Ngư này, tôi không đám nói cho ông nội và cha, tôi bảo bọn họ tôi đi học, Tần này cha già thậm chí còn cho tôi một nghìn tệ như khen thưởng.
Tôi ngồi xe vào nội thành, gọi điện trực tiếp cho ông già kia, chỉ chốc lát sau điện thoại đã được kết nối: “Ai đấy?”
“Ông à, tôi là thằng nhóc lần trước ông cho số điện thoại ở nhà ga, trên tay tôi có một đồ án Huyết Ngư, bây giờ ông có bận gì không?” Tôi sắp xếp lại từ ngữ, lấy lòng hỏi.
“Ha ha, là cậu à, không nghĩ tôi đây là kẻ lừa đảo sao?” Giọng điệu ông già toàn là trêu tức.
“Tôi chưa từng coi ông là kẻ lừa đảo, chẳng qua hôm đó vội mang thuốc trở về cứu cha, cho nên không thể nói chuyện phiếm với ông được” Tôi không biết xấu hổ nói.
Hình như ông già được dỗ cho vui vẻ, nên nói: “Tôi ở cổng nhà ga, cậu đến tìm tôi đi
Tôi cất điện thoại đi, nhà ga cách bến đỗ xe khách không xa, tôi đi xe khách mất một tiếng thì đến nơi, từ xa đã thấy ông già đó, bên cạnh ông ấy còn có một thiếu nữ thanh tú.
Thiếu nữ đội một chiếc mũ cao bồi màu xanh đã bị giặt bạc cả màu, nửa trên mặc một cái áo tay lỡ in hình phim hoạt hình, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Tôi chạy chậm tới, cúi người chào: “Ông à, cứu mạng”
“Cứu cậu thì có thể, nhưng tôi muốn một trắm vạn” Ông già cười híp mất nói
Tôi bị dọa cho ngã ngồi xuống đất, lão già này đúng là có công phu sư tử ngoạm, một trăm vạn?
Tôi đếm đếm tiền trong túi, trong người không có nổi hai ngàn tệ: “Ông à, không có một trăm vạn, miễn cưỡng gom được hai ngàn tệ thôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...