Tôi Là Ai

Vân Phi cuộn hết tóc vào mũ bảo hiểm, không ai có thể thấy diện mạo của cô ngoài đôi mắt.

Dương Thắng ngồi trên hành lang tầng hai nhìn xuống. Người cưỡi Báo Đen trong rất quen nhưng anh không thể biết chắc được. Nếu trận đua kết thúc mà có cơ hội anh sẽ gặp người đó vậy.

Thời gian đã đến, trong khi mọi người có đang nghi ngờ, xì xầm bàn về Báo Đen và chủ mới của nó thì các tay đua đã sẵn sàng, trọng tài đã gài súng.

Đoàng...

Báo Đen một chớp mắt đã vươn lên dẫn đầu, mọi người không thể phủ nhận chuyện Báo Đen lại được sở hữu bởi một người chủ tốt. Đúng là không uổng phí.

Những lời bàn tán cũng biến mất, mọi người chỉ tập trung vào trận đua.

Vân Phi càng chạy thì thấy đường đua này càng quen thuộc, cô bắt đầu mất tập trung, bọn người phía sau dần đuổi kịp.

"Người đó bị làm sao vậy? Tại sao tôi có cảm giác là Báo Đen đang chạy rất chậm."

"Tôi cũng thấy vậy. Tại sao lại chạy chậm như vậy? Đang hào hứng mà?"

"Chạy đi chứ. Chạy đi chứ."

Khi tiếng xe đằng sau lấn át cả tiếng gió rít bên tai thì Vân Phi mới định hình lại, lúc này không nên nghĩ lung tung.


Cô rít ga phóng vèo đi với tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu.

"Chạy lại rồi. Chạy lại rồi."

"Nhanh quá. Báo Đen đúng là rất phong độ."

"Trận này đã định sẵn người thắng rồi. Tôi nghĩ mấy người còn lại vẫn nên bỏ cuộc đi thôi."

Đúng như vậy, kết quả cuối cùng Báo Đen đã về đích đầu tiên. Sau đó lại nhanh chóng rời đi trong con mắt kinh ngạc của mọi người.

"Ủa sao lại chạy đi rồi? Không nhận thưởng sao?"

"Một triệu lận đó, không nhận vậy cho tôi được không?"

"Ể ể ể, chạy mất rồi, chạy mất rồi."

Dương Thắng cũng hơi bất ngờ, người đó hình như chỉ đến để dạo chơi cho vui thôi.

Dương Thắng quan sát trận đua, người lái Báo Đen nhanh như vậy có lẽ không phải người đó. Vẫn là anh nhạy cảm quá.

Anh lắc đầu rồi đi xuống lầu.

Vân Phi về nhà, cởi bỏ nón bảo hiểm, cô nằm dài lên giường. Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Những giấc mơ kì quái đó càng lúc càng xuất hiện nhiều. Đôi khi vô tình đi qua chỗ nào đó  cũng cảm thấy khá quen thuộc.

Vân Phi suy nghĩ một lúc rồi ngủ quên luôn.

Châu Kim Lăng lắc đầu nói "Có lẽ Mao Yêu vì chuyện bị hại quá thê thảm nên đã sống ẩn dật rồi. Con làm mọi cách nhưng không thể tìm được tung tích của hắn."

Châu Chí Thành thở dài "Chuyện xãy ra ở thành phố X nước Y, có lẽ Vân Phi chẳng đi đâu xa cả."

"Cháu sẽ đến đó tìm cô ấy."

Châu Chí Thành im lặng, Vân Phi rời đi đã được vài năm, lúc trước ông không cho cháu trai mình đi tìm, đã thấy nó buồn thế nào. Bây giờ có lẽ ông không nên chấp mê bất ngộ nữa, cháu trai ông đi tìm cháu dâu về chứ đâu phải đi luôn.


"Được."

Vài ngày sau Châu Kim Lăng cùng Bạch Vi Vi cùng rời đi đến thành phố X nước Y.

Hôm hai ông cháu kia nói chuyện, Bạch Vi Vi đã nghe lén. Khi Châu Chí Thành chấp nhận cho Châu Kim Lăng đi thì cô đã xông vào "Chú Châu, con cũng muốn đi."

Hai người bên trong giật mình. Châu Chí Thành nói "Ta hình như đào tạo cháu sai nghề rồi."

Bạch Vi Vi đến khoác tay vào người Châu Chí Thành "Chú Châu, chú Châu à, làm ơn cho cháu đi đi. Cháu cũng nhớ chị Vân Phi mà."

Châu Chí Thành lần này hạ quyết tâm triệt để, ai muốn đi thì đi hết đi, ông gật đầu.

Bạch Vi Vi vui mừng chạy về phòng chuẩn bị.

Châu Kim Lăng cùng Bạch Vi Vi đi mấy tháng, tòa nhà xuất hiện một khách quý.

Châu Chí Thành ra nghênh đón vô cùng cung kính "Chào anh, hôm nay có việc gì lại khiến anh đính thân đến đây vậy?"

"Có gì thì cũng phải vào nhà rồi mới nói được."

"Phải phải. Tôi lại sơ ý quá. Mời anh vào."

Người khách quý đó được nghênh đón vô cùng nồng hậu, bộ phận bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon.

Châu Chí Thành mời người đó ngồi xuống ghế "Có chuyện gì mà anh phải đính thân đến đây vậy?"


"Anh có nghe danh Lại Ngạn Vũ không?"

Châu Chí Thành cười "Thật ngại quá, tôi quanh năm chỉ ở đây. Đã không quan tâm đến thế giới ngoài kia nữa rồi."

"Tôi muốn thuê sát thủ giết hắn. Chỗ anh có ai có khả năng không?"

Châu Chí Thành nói "Năng lực thì có rất nhiều, hiện có một người rất nỗi trội. Nhưng hành tung thì hiện tại không rõ. Nên..."

"Anh không cần vội. Cứ thông thả đi."

Người đó ra lệnh cho thuộc hạ đem hai vali lớn vào, chứa đầy tiền.

"Nhiêu đây đã đủ chưa?"

Châu Chí Thành liếc qua rồi cười "Anh có thể nói cho tôi mục tiêu đó là người như thế nào được không? Lúc ấy tùy theo độ khó của nó mà tôi mới định giá được."

Người kia im lặng một lúc rồi bắt đầu kể "Lại Ngạn Vũ, một ông trùm hắc đạo mới nỗi lên, đang làm mưa làm gió ở nước Y. Trong tay uy quyền cường đại. Nghe nói còn đang đứng ra tiêu diệt một số gia tộc để có thể lớn mạnh hơn. Tôi cũng chỉ là lo cho gia tộc mình."

Châu Chí Thành tỏ vẻ ngạc nhiên "Hửm. Lại có người có huyết tâm lớn như vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui