25. Ảo thuật và giấc mộng
Một đội cảnh sát nhanh chóng chạy tới, bụi bay mù mịt trong hành lang.
"Cấm nhúc nhích!"
Lưu Đại Dũng đứng ở cửa phòng thẩm vấn, đối mặt với họ và giơ tay hai tay lên.
Vài giây sau, ông bị cảnh sát đẩy ngã xuống đất, “cạch” một tiếng, một đôi còng tay bằng bạc được đeo vào cổ tay.
Hai cánh tay ông bị vặn ra sau lưng, phần thân trên bị ép xuống sàn, má méo xệch vì đè ép.
Sài Kiệt chạy đến cùng đội và vượt lên phía trước.
"Anh......"
Sài Kiệt nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm người anh, người thầy, người đồng đội đang nằm trên mặt đất, câu "Anh Đại Dũng" tắc nghẹn trong cổ họng mãi không thể kêu lên được.
Hai người cảnh sát kéo Lưu Đại Dũng lên, ấn mạnh hai vai ông và áp giải ra hành lang.
"Đừng giữ tay tôi, tôi có thể tự mình đi." Lưu Đại Dũng bình tĩnh nói.
“Tiểu Sài, cậu là một đứa bé ngoan.” Khi ông đi ngang qua Sài Kiệt, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt ốm yếu và nhợt nhạt, ông nói. “Tôi hy vọng các tài khoản của “Khu vườn hy vọng” tiếp tục được điều tra bởi đội điều tra kinh tế. Cậu làm tốt lắm. Tôi hy vọng cậu có thể kiên trì..."
Sài Kiệt quay đi, không biết phải đối mặt với ông như thế nào.
Trước khi ông nói xong, Lưu Đại Dũng đã bị cảnh sát đẩy đi.
"...làm điều đúng đắn."
Âm thanh kết thúc lơ lửng trong không khí, cùng với bóng lưng cô đơn và còng tay lạnh lẽo, lộ ra một chút mỉa mai.
Tiểu Ngô vẫn đứng ở một bên, sững sờ nhìn tất cả những điều này, lúc này anh ấy kinh ngạc hỏi:
"Anh Sài, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh Đại Dũng, anh ấy...? Tại sao, làm thế nào...? "
"Anh Đại Dũng..." Sài Kiệt điều chỉnh nhịp thở, khó khăn trả lời. "Anh ấy là nghi phạm trong vụ Lục Phong rơi từ tòa nhà xây dở xuống."
"Hả?!"
Sài Kiệt nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
“Ý của anh là?” Tiểu Ngô suýt chút nữa rớt hàm ra ngoài, khuôn mặt đầy sự kinh ngạc.
"Hiện thực so với phim truyền hình còn kỳ quái hơn. Người dùng máy bay không người lái để rải tiền hôm nay là Lưu Đại Dũng. Không ngờ đúng không? Tìm kiếm bao lâu, lại chính là người của mình."
Sài Kiệt nói xong, cúi đầu bước theo đội hộ tống rất xa phía sau với vẻ mặt thất thần.
Hoàng hôn dần buông, những cái đầu đang chuyển động, những đôi vai nhấp nhô đều chìm trong mờ ảo và bóng tối, trở nên mờ ảo.
Sài Kiệt nhìn chằm chằm vào hình bóng quen thuộc bị còng tay. Cảnh tượng gây sốc trên màn hình giám sát lại hiện ra trước mắt anh.
Chiều nay, "Người rải tiền" được xác định là nghi phạm số một trong vụ án Lục Phong, gần như toàn bộ thành viên Đội Điều tra hình sự đã được huy động để truy tìm tung tích của người này. Theo hệ thống định vị GPS tích hợp của máy bay không người lái, họ nhanh chóng tìm thấy địa điểm cất cánh ban đầu - Quảng trường Vân Mộng.
Quảng trường Vân Mộng nằm ở khu trung tâm thành phố nhộn nhịp, đông đúc xe cộ qua lại, người ta tìm thấy điều khiển từ xa của máy bay trong tay một bức tượng cậu bé chăn cừu ở trung tâm quảng trường.
Sau khi truy xuất video giám sát, đội điều tra tội phạm đã tìm ra một người rất đáng ngờ ——
Người đàn ông cao gầy mặc đồ đen, đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ. Lúc 12:53, người đó dúi chiếc điều khiển vào tay bức tượng. Sau đó, với một dáng đi không tự nhiên, hắn lẩn vào đám đông ở quảng trường, rồi biến mất.
Các thành viên trong nhóm đã tìm tất cả các máy quay giám sát của những đoạn đường xung quanh và kiểm tra dấu vết của các đối tượng khả nghi trong từng khung hình từ hàng nghìn video.
Đây là công việc thử thách thị lực và sự kiên nhẫn.
Tìm kiếm cả ngày, cuối cùng họ cũng phát hiện ra một điểm kì lạ — vào lúc 15:10, một người đàn ông khả nghi mặc đồ đen bước ra từ quán trà sữa ở ngã tư, hai tay bịt tai như thể đang nghe điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, hắn gọi một chiếc taxi bên đường rồi ngồi vào ghế sau bên phải.
Cảnh sát lần theo biển số xe cả một đường, cuối cùng phát hiện chiếc taxi dừng trước một cánh cổng quen thuộc.
"Hả? Đây không phải đơn vị của chúng ta sao?"
Mồ hôi lạnh toát ra từ trán Sài Kiệt, mọi người đều im lặng.
Trong giây tiếp theo, cửa bên phải của xe taxi mở ra, một người bước xuống từ ghế sau ——
Đây là một người đàn ông trung niên xanh xao, mặc áo ngắn tay màu trắng, không đội mũ trùm đầu, không đeo khẩu trang, trên tay là một chiếc túi ni lông màu đen.
Đánh giá từ các đặc điểm trên khuôn mặt, quần áo và tư thế của người này, đây rõ ràng là đồng nghiệp trong Đội Điều tra Hình sự —— Lưu Đại Dũng.
Khi khung ảnh này xuất hiện trên màn hình, tất cả mọi người đều bị tình huống đột ngột làm cho sững sờ.
Sài Kiệt đã gọi tài xế taxi để kiểm tra và yêu cầu kiểm tra máy ghi hình của xe.
“Người đàn ông này bắt xe từ tiệm Happy Cross, và điểm đến là Cục Công an quận Nam Thành.” Người lái xe giải thích, “Tôi cảm thấy khá tò mò, ông ấy ăn mặc như “Người Dơi” vào một ngày nắng nóng như này. Tại sao lại đi đến Cục Công an? Tôi hỏi ông ấy, nhưng lại bị phớt lờ. Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy ông ấy ngồi ở ghế sau cởi quần áo, cởi mũ, mở một chiếc túi màu đen và bỏ tất cả đồ vào. Cũng không nói bất cứ điều gì, sau đó thì xuống xe, còn lại thì tôi không biết.”
Một cú sốc lớn bùng nổ trong phòng giám sát như bị giáng một tia sét xuống.
Sài Kiệt sững sờ một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào mà nghi phạm lại trở thành Lưu Đại Dũng khi hắn lên taxi và bước ra?
Đây có phải là một trò ảo thuật? Hay đây chỉ là giấc mơ?
Kiềm chế run tay, Sài Kiệt bấm gọi số di động của Hoa Dương.
Khi Hoa Dương nhận được cuộc gọi này, anh ấy vừa kết thúc cuộc họp được tổ chức tại Cục thành phố và đang bước xuống bậc thang của tòa nhà văn phòng phía tây.
Nghe những gì Sài Kiệt nói, đồng tử của anh giãn ra, cơ mặt giật giật và mồ hôi chảy dài trên mặt. Anh run rẩy lấy trong lồng ngực ra một lọ thuốc nhỏ, mở nắp, đổ ra mấy viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh rồi nuốt xuống.
Nửa giờ sau, khi anh trở lại Chi nhánh Nam Thành, đồng đội cũ của anh, Lưu Đại Dũng đã bị đưa vào phòng thẩm vấn với tư cách là kẻ tình nghi.
Đèn trong văn phòng không được bật và không khí tràn ngập sương mù. Hoa Dương ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe Sài Kiệt báo cáo tình hình cơ bản cho mình.
“Ừ.” Đội trưởng đội điều tra hình sự nghe xong gật đầu, duy trì bình tĩnh, nghiêm mặt nói. “Năm phút sau tôi sẽ đích thân thẩm vấn ông ấy.”
"Đã rõ."
Sau khi Sài Kiệt rời văn phòng, Hoa Dương gục xuống ghế. Anh run như cầy sấy, cầm điện thoại trên tay, ngơ ngác nhìn tin nhắn nhận được từ hai mươi phút trước:
"Vụ án mạng Hoàn Hạ 628 cũng do “hắn” thực hiện."
26. Thế giới là một nơi tốt đẹp
Trong phòng thẩm vấn.
Hoa Dương chăm chú nhìn kẻ tình nghi đối diện hơn mười phút. Mãi cho đến khi sự im lặng kéo dài đến gần như nghẹt thở, anh mới nói:
"Tên."
“Lưu Đại Dũng.” Người đồng nghiệp cũ đáp.
Lúc này sắc mặt ông vẫn bình tĩnh, lẳng lặng ngồi ở trên ghế thẩm vấn, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Ngày sinh."
"31 tháng 10 năm 1972."
"Nghề nghiệp."
"Cảnh sát."
Không khí như đóng băng trong vài giây.
"Địa chỉ công tác."
"Cục công an Vân Châu chi nhánh Nam Thành."
Khóe miệng Hoa Dương giật giật hai cái, tiếp tục bình tĩnh hỏi:
"Tình trạng gia đình."
“Góa vợ, không con.” Lưu Đại Dũng trả lời.
Hoa Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra. Khi anh mở mắt ra lần nữa, lòng trắng trong mắt anh đỏ ngầu.
"Lưu Đại Dũng, anh nói cho em biết, anh đã làm việc đó như thế nào?"
“Tôi làm rất nhiều chuyện, cậu hỏi cái nào?” Miệng Lưu Đại Dũng lộ ra một nụ cười.
"Tại sao Lục Phong từ trên lầu rơi xuống?"
"Ồ, hiểu rồi. Tôi đã làm đó. Cậu muốn bắt đầu nghe từ đâu?"
"Từ đầu."
“Được.” Lưu Đại Dũng dựa vào lưng ghế, ngửa cổ, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái bình tĩnh, “Ngày xửa ngày xưa có một kẻ trục lợi từ việc lừa dối, tham lam biên thủ quỹ dự án để trợ cấp cho mình cùng người tình và đứa con ngoài giá thú. Hắn ta khiến hàng trăm, hàng nghìn người bỏ ra số tiền rất lớn để mua nhà nhưng chỉ nhận được những căn nhà xây dở không thể ở được. Có người vì chuyện này mà phải bỏ mạng, còn kẻ trục lợi này thì sao? Vẫn hưởng thụ cao lương mỹ vị, xe sang mỹ nữ, đắm chìm trong cuộc sống trụy lạc, không có lòng ăn năn hối cải.”
"Tôi thực sự không thể chịu đựng được hiện thực này. Tôi không muốn hắn ta sống nữa vì vậy đã thiết kế ra một kế hoạch giết người. Tôi điều tra ra lịch trình hàng ngày của kẻ đó thông qua việc theo dõi. Hắn ta rất thân thiết với một nữ cấp dưới, hầu như mỗi ngày họ đều đến khách sạn đối diện công ty để thuê phòng vào buổi trưa, những người như hắn ta có quá nhiều tiền để chi tiêu nên luôn luôn thuê loại phòng đắt nhất. Chỉ có một phòng đắt nhất trong khách sạn đó, gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, gọi là phòng tổng thống. Tôi đã phải chi rất nhiều để đặt loại phòng đó một lần, sử dụng chứng minh thư giả, đi vào và lắp một camera lỗ kim vào thiết bị báo khói trên trần nhà.”
"Hai ngày sau, Lục Phong và nhân viên nữ cấp dưới của hắn ta lại đến. Tối hôm đó tôi đặt lại căn phòng đó một lần nữa để lấy máy quay xuống. Các bức ảnh vô cùng rõ ràng, tuyệt vời. Nhưng đừng lo lắng, tôi chỉ tự mình xem rồi đánh giá, hoàn toàn không đăng tải ở bất cứ đâu, dù sao thì việc truyền bá văn hóa phẩm tục tĩu là bất hợp pháp và vô đạo đức." Lưu Đại Dũng đã cười hai lần khi nói ra chuyện này.
Hoa Dương ủ rũ trừng mắt nhìn ông. "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi tìm thấy một trang web chuyên tìm, bán số điện thoại cũ và chi 200 tệ mua số di động của vợ chồng Triệu Phán Hưng. Xong xuôi, tôi đến “Khu vườn hy vọng” và lấy SIM trong điện thoại di động của Triệu Phán Hưng. Phòng 2603, nơi anh ta sống đã được lắp đặt cửa chống trộm nên tôi trèo qua cửa sổ từ phòng bên cạnh vào. Nếu lúc đó cảnh sát điều tra kỹ hơn thì có thể sẽ phát hiện ra một số dấu vết bất thường. Chậc chậc, tên nhóc Giản Bằng kia vẫn là thiếu kinh nghiệm…"
“Tại sao?” Hoa Dương đột nhiên vỗ bàn, nghiêng người về phía trước, lớn tiếng hỏi.
"Tại sao cái gì?"
“Tại sao lại là Triệu Phán Hưng?” Gân xanh trên trán Hoa Dương nổi lên, anh nhìn chằm chằm vào mắt đối phương. “Sao anh lại dùng số điện thoại của Triệu Phán Hưng?”
“Ồ, Coi như... là sở thích đặc biệt đi.” Lưu Đại Dũng cong khóe miệng, nở một nụ cười nham hiểm, “Đối với tôi, những người ch.ết vì thù hận... có một... Nói như thế nào nhỉ, một sức hấp dẫn kỳ lạ. Tôi thích giết những kẻ đã hại những người ấy dưới danh nghĩa của họ."
Khoảnh khắc sau đó, bả vai Hoa Dương rủ xuống, anh vô lực ngã vào lưng ghế.
Đôi mắt đỏ hoe của anh tràn đầy tuyệt vọng và bối rối, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc nhưng giờ lại vô cùng xa lạ đối diện mình một lúc lâu.
"Tại sao? Lão Lưu? Tại sao?" Anh khó khăn mở miệng, thanh âm trở nên khàn khàn khô khốc.
“Cậu muốn hỏi cái gì?” Lưu Đại Dũng cười tủm tỉm. “Đồng chí cảnh sát, cái gì tại sao hả?”
"Anh…" Hoa Dương môi run run, nuốt xuống lời chưa nói, trầm mặc hồi lâu, lại hỏi. "Sau đó? Sau đó anh làm gì?"
"Ồ, sau đó, tôi dùng số của Triệu Phán Hưng để gửi cho Lục Phong hai tấm ảnh chụp màn hình của video. Cậu đã biết nội dung rồi nên tôi không cần nhắc lại. Sau khi gửi xong, tôi ngồi trong tòa nhà của “Khu vườn hy vọng” để đợi hắn. Sau khi đợi khoảng một giờ, hắn mới gọi lại cho tôi, nói rằng đã đến rồi và hỏi tôi đang ở đâu. Tôi yêu cầu gặp hắn tại phòng 101, đơn vị 1, tòa nhà 1."
"Sau khi gặp nhau, hắn nói rằng đã mang theo tiền và yêu cầu tôi xóa video trước. Tôi xóa trước mặt hắn ta rồi đưa điện thoại cho hắn kiểm tra lại. Trong lúc tên đần ấy nhìn xuống điện thoại, tôi lấy ra chiếc khăn tẩm thuốc Ether ướt sũng khiến hắn bất tỉnh, sau đó lại nhét hắn vào bao tải và vác con lợn ấy lên phòng 2601 trên tầng 26. Còn việc hắn đã nhảy xuống như thế nào... Đội trưởng Hoa, tôi đã nói với anh rồi, nên chắc không cần phải nói thêm một lần nữa đâu nhỉ?"
Hoa Dương nhìn ông chằm chằm, chậm rãi lắc đầu, trong mắt tràn đầy bi thương, kinh ngạc, không cam lòng còn có một loại cảm giác như tức giận vì bị đùa giỡn
“Sao anh lại nói với em?” Anh đột ngột đứng dậy, đập mạnh xuống bàn. “Sao tối hôm qua lại nói với em?”
"Bởi vì là bạn bè." Lưu Đại Dũng cười nói: "Cậu thích cảm giác phá được án, tôi hiểu điều đó, phá án không được thì không ngủ được, phải dựa vào việc liên tục điều tra, điều tra và điều tra để từng bước lên được đỉnh cao. Điều này rất quan trọng với cậu, vì vậy tôi muốn giúp cậu một tay, vì tôi đánh giá cao cậu. Vậy nên tôi cung cấp cho cậu một ít manh mối nhỏ, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm nhưng nếu nó có thể mang lại cho cậu một chút niềm vui thì tôi cũng rất vui lòng.”
“Anh không sợ em tự tay tống anh vào tù sao?” Hoa Dương nhìn chằm chằm ông rồi hỏi.
“Không sợ.” Lưu Đại Dũng vui vẻ cười nói: “Bởi vì tôi đi vào rồi cũng sẽ lại đi ra thôi.”
"Anh điên rồi..." Hoa Dương hai mắt đỏ hoe, lẩm bẩm. "Anh bị điên rồi..."
Lưu Đại Dũng ngẩng đầu lên và cười lớn.
"Đội trưởng Hoa, tôi không phải người mất trí. Tôi không có chứng nhận tâm thần, làm sao có thể coi là người mất trí? Đúng không? Ha ha ha! Ha ha ha... Có muốn mời chuyên gia đến khám cho tôi không? Xem tôi thế nào? Có bị điên không? Ồ, nếu điên thật rồi, tôi phải giết thêm vài người nữa! Chỉ giết một chút như vậy cũng đâu có đáng! Phải không? A? Ha ha ha ha ha ha..."
Nhìn thấy bộ dạng này của ông, viên cảnh sát trẻ tuổi đang ghi chép liền dừng tay, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu nhìn Hoa Dương cầu cứu
Đội trưởng điều tra hình sự sắc mặt cứng đờ, trong mắt anh dần dần tích tụ một tia ẩm ướt.
Miệng anh cố gắng mở ra để nói điều gì đó nhưng lại không có từ nào phát ra.
……
Trong một phòng thẩm vấn khác.
Cô gái ngồi co ro trên ghế thẩm vấn, thân thể khẽ run, cúi đầu uống một ngụm nước.
"Khương Lệ, chuyện gì đã xảy ra vào đêm ngày 28 tháng 6? Xin cô hãy nói sự thật và đừng che giấu bất cứ điều gì." Sài Kiệt nói và nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách nghiêm túc.
"Cô giấu diếm không có ý nghĩa gì nữa đâu bởi vì chúng tôi đã tìm được thông tin và danh tính của người gửi bức thư, hiện tại ông ấy đã bị đưa ra trước công lý và đang bị thẩm vấn!"
"Chú ấy là một người tốt!" Khương Lệ ngước đôi mắt đẫm lệ lên, lớn tiếng nói: "Chú là một người rất tốt... thật đấy! Chú ấy không phải là người xấu đâu..."
"Trả lời vấn đề đi!" Sài Kiệt ngắt lời, "Muốn chứng minh ông ấy là người tốt thì cô nhất định phải kể lại chi tiết đêm đó đã xảy ra chuyện! Cô hiểu không?"
Cô gái sững sờ một lúc, dùng móng tay bấu mạnh vào chiếc cốc giấy đang cầm cho đến khi nó biến dạng và nước tràn ra tay cô.
"Được, tôi nói!"
Cuối cùng, cô thở ra một hơi và bắt đầu kể: "Đêm 28 tháng 6, tôi đã định nhảy sông t.ự t.ử. Chính chú ấy đã cứu mạng tôi..."
Cô ấy nhìn chằm chằm về phía trước một cách trống rỗng, đôi môi dần mất tái nhợt.
"Những ngày đó quá đen tối, quá đen tối... Lang Cường ngày nào cũng đến quấy rối tôi. Tôi đã dọa rằng sẽ báo cảnh sát nhưng hắn ta nói không sao cả. Sau khi hắn ra tù, hắn sẽ tiếp tục gây sự với tôi. Còn nếu hắn chết, anh em của hắn cũng sẽ không để tôi yên. Lúc đó, tôi cảm thấy như mình đang sống trong địa ngục. Thực sự, tôi không thể cầm cự được nữa. Tôi đã nghĩ rằng ch.ết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Cái ch.ết rất đáng sợ nhưng còn tốt hơn là phải tiếp tục sống như vậy."
“Đêm ấy tôi đứng bên sông rất lâu, nghĩ về quá khứ, nghĩ đến mẹ, người đã khó nhọc nuôi tôi khôn lớn. Tôi thấy thương mẹ, nhưng không còn cách nào khác cả. Không phải Lang Cường chỉ là muốn ngủ với tôi thôi sao? Tôi mà ch.ết thì hắn ta sẽ từ bỏ. Số tiền tôi nợ đã trả hết cả gốc lẫn lãi, vì vậy hắn không có lý do gì để níu kéo một người đã ch.ết, phải không? Điều tồi tệ nhất là hắn sẽ phát tán bức ảnh đó của tôi. Chà, cứ đăng đi, dù sao thì tôi cũng không biết gì sau khi ch.ết."
“Khi tôi quyết định bước xuống sông thì một bàn tay nắm lấy tôi từ phía sau. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy chú ấy. Mặt chú nhợt nhạt, mái tóc bạc cùng nước da rất tái. Trời lúc đó rất lạnh nhưng đôi mắt chú rất ấm áp. Tôi vẫn chưa biết tên chú ấy, tôi chỉ có thể gọi chú ấy là chú. Tôi rất biết ơn chú."
"Chú ấy nói với tôi: “Con gái, có chuyện gì thế, con có thể nói cho chú biết không?”. Tôi không kìm được mà òa khóc. Chúng tôi ngồi xuống bờ sông rồi tôi kể cho chú ấy nghe mọi chuyện đã xảy ra. Đó là sự thật. Cũng lạ thật, tôi có rất nhiều người quen, đồng nghiệp nhưng chưa từng có ai quan tâm tôi, hỏi thăm tôi gặp khó khăn gì. Tôi cũng không bao giờ dám kể với người khác nhưng đêm đó tôi lại không kìm được, tôi đem tất cả những nặng nề ở trong lòng chia sẻ với chú ấy.”
"Tôi thực sự xấu hổ. Nếu chú ấy là người quen, tôi sẽ không bao giờ dám nói với chú những điều đó. Chỉ vì không biết suy nghĩ nên tôi đã thế chấp ảnh bán khỏa thân của mình với giá 30.000 tệ, tôi không còn mặt mũi nào để nói với người khác. Bọn họ nhất định sẽ mắng chửi tôi nếu như biết chuyện, chửi rằng tôi xứng đáng và cũng có thể sẽ nói tôi là gái điếm.”
"Bộc bạch mọi chuyện với chú ấy xong, tôi cảm thấy cả người nhẹ nhõm và thanh thản. Dù chú ấy có mắng tôi hay là sẽ đối xử với tôi như thế nào đi chăng nữa, cũng không còn quan trọng. Sau tất cả, chú ấy cũng không biết tôi và tôi đã quyết định sẽ ch.ết.”
"Tôi nói với ông ấy: “Hoặc là tôi ch.ết hoặc là Lang Cường ch.ết. Vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài cái ch.ết”. Nhưng ông ấy lại nói một điều khiến tôi sửng sốt. Chú nói: “Người đáng bị nguyền rủa không phải là con.”.”
“Tôi đã nghĩ về điều đó rồi cảm thấy nó thật nực cười. Như vậy thì sao? Trên thế giới mỗi ngày đều có rất nhiều người ch.ết, tất cả bọn họ đều đáng ch.ết sao? Nhưng không ngờ chú lại nói tiếp."
"Chú ấy nói: “Gọi điện thoại cho Lang Cường, bảo hắn ta đến đây, ta sẽ giết tên đó cho con.” Tôi sững người, tưởng đó chỉ là lời nói đùa nhưng vẻ mặt chú rất nghiêm túc. Chú nói sắp 11 giờ rồi, phải nhanh lên, nếu không sẽ không có đủ thời gian để xử lý hiện trường đâu."
"Tôi hỏi: “Chú muốn làm gì vậy?”. Chú ấy trả lời: “Con không cần lo lắng về bất cứ điều gì, chính ta sẽ làm điều đó”. Tôi rất lo lắng nên đã nói với ông ấy: “Chú ơi, vô ích thôi, Lang Cường có một nhóm đàn em, chúng không phải là người tốt đâu." Chú ấy lại nói, "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, đừng lo lắng, con sẽ không phải gặp nguy hiểm."
"Chú ấy nói với tôi: “Con chỉ cần làm hai việc, thứ nhất, gọi điện thoại cho Lang Cường ngay bây giờ, nói rằng cháu sẵn sàng ngủ với tên đó và yêu cầu hắn đến đây một mình. Thứ hai, sau khi Lang Cường đến thì hãy trốn trong bụi cỏ và đừng đi ra. Sử dụng điện thoại di động của ta để quay video Lang Cường bị gi.ết, sau đó ta sẽ gọi con ra ngoài lần nữa. Con có thể để lộ khuôn mặt của mình vào camera, làm một số biểu cảm như chớp mắt hoặc mở miệng. Sau đó nhấn dừng. Thế là xong.”
"Tôi thực sự tê liệt. Tôi không biết lúc đó mình nghĩ gì, cũng không biết tại sao mình lại làm những chuyện đó. Tóm lại, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác làm theo lời chú ấy nói."
Nói xong, cô gái hít một hơi thật sâu.
"Toàn bộ quá trình tựa như một giấc mơ, hoảng hốt, mơ màng. Tôi thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra, dù sao thì khi tôi nhận ra, Lang Cường đã ngã xuống bãi cỏ, còn tay tôi đang cầm điện thoại di động, nhấp vào nút dừng quay."
"Chú ấy bảo tôi đứng yên đó, đừng nói chuyện, đừng suy nghĩ gì cả. Tôi cứ như người mất hồn, nhìn chú ấy cắm cúi làm việc. Rồi chú gọi tôi lại, đưa cho tôi con dao, để tôi nắm chặt nó và chém thêm vài nhát vào người Lang Cường, tôi sợ ch.ết khiếp, thực sự sợ muốn ch.ết, khắp nơi toàn là máu. Tôi nhắm chặt mắt không dám nhìn, sau đó có cảm giác như bị móng tay chộp lấy, tôi hoàn toàn ch.ết lặng…"
Hai mắt Khương Lệ đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, hô hấp dần trở nên gấp gáp.
"Sau khi hoàn thành, chú ấy ngồi xổm ở khúc sông cạn để nghỉ ngơi. Tôi nhớ lúc đó mình đã khóc ầm lên, nói: “Xong rồi chú ơi, gi.ết Lang Cường rồi thì chúng ta phải làm gì đây?” Chú ngắt lời tôi: “Đầu tiên là ta giết Lang Cường, không phải chúng ta, chuyện này không liên quan gì đến con. Đừng cảm thấy nặng nề; Thứ hai, cảnh sát sẽ sớm bắt được con, chỉ cần làm theo lời ta nói, an toàn của con sẽ được đảm bảo và sẽ không có việc gì xảy ra cả.”
"Chú ấy dạy tôi một số lời thoại để tôi đọc thuộc lòng từng câu một, rồi yêu cầu tôi báo cảnh sát. Tiếp đến là hỏi địa chỉ email của tôi và bảo khi tôi bị đưa ra tòa, phải nói một câu: “Tôi muốn rút lại lời thú tội, tôi không giết người đó.” Sau đó khai ra địa chỉ email này với thẩm phán.”
"Tôi hỏi chú ấy: “Sau đó thì sao?” Chú ấy nói: “Không còn việc gì nữa”. Tôi lại hỏi: “Còn chú thì sao?” nhưng câu trả lời nhận được chỉ là “Con không cần quan tâm đến ta.”
"Cuối cùng, chú ấy nói với tôi vài lời mà tôi luôn ghi nhớ. Chú nói: “Con không làm gì sai cả, chỉ là quá ngu ngốc và ngớ ngẩn khi đi vay nặng lãi và đưa ảnh khỏa thân của mình lên đó làm tài sản thế chấp. Nhưng con không phạm pháp, không vi phạm đạo đức, không hại người khác nên con không đáng ch.ết, họ mới là người đáng ch.ết. Hãy nhớ phải ngẩng cao đầu mà làm người, đừng tìm đến cái ch.ết nữa, còn sống luôn tốt hơn là ch.ết. Bởi vì, thế giới là một nơi tốt đẹp. '"
Lúc này, nước mắt đã lăn dài trên má cô gái, cô bật khóc nức nở.
"Chú ấy thực sự là một người rất tốt, là người tốt nhất trên thế giới này! Tất cả đều là lỗi của tôi... Tất cả đều là lỗi của tôi… Chú ấy đã vì tôi mà gi.ết người! Anh phải trừng phạt tôi mới đúng, kết án tử hình tôi, tha cho ông ấy, hãy tha cho ông ấy...ông ấy là một người tốt, ông ấy là một người đàn ông tốt..."
Tiếng khóc kéo dài trong căn phòng thẩm vấn nhỏ, vang vọng rất lâu giữa bốn bức tường.
Sài Kiệt xoa trán, lấy lòng bàn tay che mặt, ngăn lại tầm mắt của Khương Lệ, người đối diện, không nhìn thấy những giọt nước mắt nơi khóe mắt anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...