11 giờ tối , Huỳnh Nam cố gắng mãi mà vẫn không chợp mắt được dù chỉ 1 tí . Thật sự khó mà diễn tả được cái cảm xúc của cậu lúc này , rất hoang mang , rất mơ hồ khiến cậu vô cùng khó chịu . Huỳnh Nam trở sang trái , rồi lại sang phải , cứ trở qua lại như con cá sắp chết trên chiếc giường màu lam của mình . Trung bình phải đến 7 lần trên 1 phút . Cậu nhắm mắt rồi chợt mở toang ra vì cái suy nghĩ trong không bao giờ chịu ngừng lại ..
“ Một tên như thế ..không đâu ..! ”
Huỳnh Nam suy nghĩ nhiều , nhiều đến nổi cậu cảm thấy thật hồ đồ . Cậu quơ vội cái điện thoại trên đầu nằm , ngón tay đột nhiên không ngừng gõ những dòng chữ khó hiểu trên google . Nội dung cũng mơ hồ không kém : Trai thẳng nói muốn quen con trai là có ý gì? , rồi lại xóa , lại gõ tiếp : Trai thẳng nói yêu con trai thì có phải gay không? .. Rốt cuộc hầu hết các kết quả đều báo lại tương tự nhau dưới dạng những title quen thuộc “Trai thẳng yêu con trai . Có thể không?” hay đại loại là “Các dấu hiệu nhận biết một chàng trai yêu mình” nhưng nó lại áp dụng cho ..nữ .
“ Vương Hữu Khánh , rốt cuộc là hắn dở trò gì? ”
“ Vương Hữu Khánh , một tên du đãng như hắn lại có thể đùa giỡn đến mức này sao ”
“ Vương Hữu Khánh đồng tính sao? ”
“ Vương Hữu Khánh muốn trả đũa mình bằng cách này sao? ”
“ Không ! Vương Hữu Khánh …nói yêu mình sao !? ”
___
Hôm nay không khí bắt đầu có chút ôn hòa . Trời dịu làm lòng người cũng dịu theo . Nhưng có 1 người mãi đứng ngồi không yên thì ai cũng biết – Huỳnh Nam. Hai tiết vừa rồi trôi qua thật nặng nề quá . Cậu không dơ tay , cũng không thèm nói chuyện , diện vẽ mặt biểu tình thật khó hiểu .
- Mời em Huỳnh Nam học sinh lớp 11A7 lên văn phòng đoàn có việc cần . Xin nhắc lại mời em Huỳnh Nam học sinh lớp 11A7 lên văn phòng đoàn có việc cần ! – tiếng chè bè của thầy phó hiệu trưởng vang lên , cũng là lúc đập tan mọi suy nghĩ của Nam . Cậu giật mình . Vốn dĩ không định di chuyển cho đến khi ra về vậy mà gặp phải kiếp nạn này ! Thầy gọi xuống có chuyện gì nhỉ? Cậu kéo lại bâu áo , hít lấy một hơi bình yên rồi đi xuống lầu .
Thấy cậu xuống , thầy Dương cười , xong lôi trong bàn ra một xấp giấy A4 được nẹp lại thành 1 đống rõ dầy , rõ mồn một chi chít chữ như mặt trận . Thầy nói
- Trường quyết định chọn em vào đội tiễn đào tạo học sinh giỏi văn để chuẩn bị cho kì thi học sinh giỏi cấp thành phố - thầy cười – Huỳnh Nam , thầy biết em có khiếu trong nhiều môn , cũng từng đoạt nhiều giải thưởng nên thầy tín nhiệm em lần này . Có được không?
- Dạ … - Huỳnh Nam cười trừ , được 1 phen nỡ đỏ cả mũi . Với những việc như này , cậu sẵn sàng ứng phó .
- Vậy em cầm lấy xấp tài liệu này về đọc trước . Tuần sau cô Mai sẽ nói cụ thể cho em về lịch học .
- Dạ , em cám ơn thầy !
- Không còn việc gì nữa em có thể về lớp . Mong là em sẽ được kết quả tốt !
- Em biết rồi thầy ạ ! – lễ phép cuối đầu chào – Thưa thầy em về !
Phù ! Vậy là gạt đi được hai nổi lo . Cứ tưởng Vương Hữu Khánh sẽ bày trò gì để vu oan ình . Hai là từ bây giờ có việc phải cố gắng làm rồi , tất nhiên không còn thời gian đâu để suy nghĩ vẫn vơ nữa . Huỳnh Nam thở phì một cách nhẹ nhàng . Mang đống giấy cao như núi này trên tay , cậu không cảm nhận được tay mình ở đâu cả .. nó nặng quá ! Nặng quá mức quy định của 1 đống giấy rồi !
“ Lại còn phải bê nó về đến tận nhà , ôi trời , tôi không thể tưởng tượng được nó cực đến mức độ nào .. Đành phải cố gắng chứ biết sao giờ . Vì mình là học sinh giỏi mà ! ” – Huỳnh Nam rưng rưng .
30 phút sau
Đã về tới nhà rồi sao , Huỳnh Nam lim dim . Cậu đã mệt phừ từ khi bước ra khỏi cổng . Vẫn còn may là còn sống sót mà đi tiếp . Haiz … học sinh giỏi là như thế đấy . Một chữ được xem như một cục vàng , tính ra 1 tờ tài liệu như vầy bằng cả 1 căn nhà rồi còn gì ! Vậy mà đối với họ - chắc đại diện là Vương Hữu Khánh – thì 1 đống này chưa đến 10 nghìn . Độ 3kg giấy này chưa đến 10 nghìn ! Nhưng thôi . Việc của cậu bây giờ không phải chỉ ngồi trách người khác . Huỳnh Nam cố lết về đến phòng , hí hứng tung đống thành quả mình mang về ra xem . Tựa đề ghi rõ “ Đề cương ôn thi môn Ngữ Văn giành cho học sinh giỏi ” mà cậu thấy khoan khoái trong lòng . Cậu chắt lưỡi , tự hào biết mấy .
Từng trang … từng trang …
“ !!! ”
Quái ! Chỉ khoảng 20 trang là có chữ ! Cả đống nặng trịch này chỉ 20 trang là có chữ ! Nam cứng đờ tay , không giám lật nữa đống giấy trắng còn lại . Cậu như sắp khóc , cục tức trong bụng lân lân như muốn nhãy ra khỏi cơ thể mà phá tan tành đi mọi thứ xung quanh
- A1aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !
- Quí sì ma ..à không ..tại sao vậy Tại sao thầy lại đối xử với em như vậy .. Em là học trò cưng của thầy mà !
- Không phải ! Tài liệu là do bên tổ văn soạn ra . Làm sao thầy biết nội dung bên trong này là gì chứ ! – Nam dần lấy lại lí trí trong mớ hỗn độn của cái tức – Cũng không phải ! Tổ ngữ văn sao lại phải hại học sinh đi thi môn của mình chứ . Chắc chắn .. A ..chắc chắn ai đó đã thêm giấy vào trước khi đưa tới tay thầy hiệu phó chăng? – cậu hoang mang – Là ai?
Đột nhiên tầm một phút sau đó thì điện thoại cậu vang lên báo có tin nhắn đến . Từ đầu số 0188828*** có gữi : “ Vác được hết đống này về nhà rồi , chắc chắn não cũng trắng như những tờ giấy hã? Ngu quá =)) ”
“ !!! ”
- Vương Hữu Khánh !!! – tiếng la vang dậy từ căn phòng nhỏ . Phẫn nộ ..uẩn ức . Báo hiệu 1 cuộc chiến tranh … Sắp bắt đầu .
___
Ở một nơi khác , Vương Hữu Khánh đang cười cái bộ dạng tức điên lên của Huỳnh Nam lúc này .
“ Thằng này kể ra cũng rất thú vị ! ” – hắn nghĩ .
Cùng lúc , chắc TV đang chiếu bộ phim Bên lề tội ác thì phải ..
Vương Hữu Khánh cầm lấy điện thoại bật lên một đoạn video nào đó . Hắn kéo hờ cái phoéc-mơ-tuya xuống đủ để đưa “Vương Hữu Khánh baby” ra ngoài . Rồi nghĩ đến một chuyện mà ai cũng biết trong trường hợp này . Vương Hữu Khánh cũng như bao người thôi , cái của Nhà giàu , quậy phá thì khác gì với người thường chứ ! Nó nhỏ , rồi dần đều đặn trong tay hắn . Của Vương Hữu Khánh rất to và 1 vùng lúm nhúm lông đen rịn . Hắn thở hỗn hễn khi tay không ngừng lên xuống baby của mình , để lộ ra phần đầu khấc đỏ ửng , to như 1 cái nấm . Điệu nghệ của hắn trông thích thú . Vẫn thở hỗn hễn , vẫn tiếp tục …
- Ahhh .. – hắn nhắm tịt mắt , đê mê với dòng tinh trắng đụng trào phúng ra khắp sàn . Cho đến khi không còn giọt nào nữa , Vương Hữu Khánh mới thôi .
Một cơn bất chợt đã ngừng lại !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...