Vậy là mọi chuyện đã xong . Cuối năm lại được khen thưởng xem như một năm trôi qua thật không uổng . Cậu về lớp , khuôn mặt rạng rỡ vô cùng
- Này , trả quà đây ! – Vương Hữu Khánh chạy lại níu vai cậu làm cậu giật cả mình . Khuôn mặt rạng rỡ đột nhiên biến thành sầu thảm , nhưng tay vẫn ôm chặt lấy hộp quà được bao bằng giấy gói quà đỏ chét .
- Quà gì? - cậu quay người lại , chớp mắt với hắn .
- Quà này ! – Vương Hữu Khánh vừa nói đã đưa tay ngang nhiên chộp lấy cái hộp trên tay cậu , vì tốc độ nhanh quá nên Huỳnh Nam không kịp níu lại . Hắn nâng nâng hộp quà lên bằng một tay vài lần , rồi cười thật gian ác - Nặng đấy ! Chắc là bộn tập và viết . Hmm… đúng lúc cần xếp máy bay !
- Ê , trả đây ! - cậu ra sức cướp lại , Vương Hữu Khánh né như múa làm cậu không tài nào lấy được - Trả coi trời . Chưa chia tay mà đòi quà rồi ! Trả coi !
- Ha ha ! Nhưng đây là quà của anh đấy ngốc !
- Của anh? - cậu nhăn mặt , xừ một cái - Của cái đầu anh ý ! Đây là khen thưởng giành cho học sinh giỏi như tôi . OK?
Bí kiếp 2 : Phủ nhận tất cả - chỉ cần không ai biết rõ sự tình như thế nào . Bạn có quyền bãi bỏ mọi khiếu nại .
- Ngốc !
Vương Hữu Khánh lại cười , chỉ vào trán Huỳnh Nam đẩy một cái rõ đau . Xong quăng cái hộp quà vào tay cậu rồi bỏ đi không một lời chào . Chỉ để lại một nụ cười hình bán nguyệt phía sau lưng cậu
___
Rèèèèèèèeeeeeeeeeeeee
~Cái điện thoại run liên tục trên đầu giường làm Huỳnh Nam choàng tỉnh giấc , ai lại gọi cậu giờ này cơ chứ? Đã hai giờ khuya rồi còn gì . Cậu sẽ kiện , nhất định phải kiện ai đã phá rối giấc ngủ tươi đẹp của cậu . Huỳnh Nam nhăn mặt quơ hờ lấy cái điện thoại , trượt một đường trên màn hình rồi áp thẳng vào tai , mắng liền một câu thật cay độc
- Ai vậy , có biết điều không hã . Biết mấy giờ rồi không mà gọi hã ! Ồn ào chết đi được , phiền chết đi được . Gọi , gọi cái *beepppppp !
- Còn thức à? - đầu dây bên kia hỏi , hỏi thật tỉnh như mới hai giờ trưa
Nghe được giọng quen thuộc , cậu đột nhiên nhẹ giọng . Cũng quên mất là đã hai-giờ-khuya !
- Hữu Khánh à? Gọi tôi có gì không?
- Định kiểm tra cậu ngủ chưa . Ngủ ngoan không thôi
“!!!”
Câu trả lời của hắn làm Huỳnh Nam suýt đập mặt vào gối , hiện tại đang rủa thầm cái tên thần kinh bên kia . Nếu bây giờ có ai đó bắn chết Vương Hữu Khánh , chắc chắn cậu sẽ rất vui lòng , thậm chí còn thành tâm cảm tạ . Nhưng đó chỉ là một điều ước nhỏ nhoi thoáng qua , còn việc cậu làm bây giờ thật trái ngược , cậu trả lời hắn với cái giọng nhỏ nhẹ và hình như có pha một chút “nai” .
- Ngủ ngoan lắm , cảm ơn đã quan tâm . Anh cũng ngủ ngoan ha !
- Tôi không ngủ !
- Sao vậy?
- Nhớ cậu ! - trời ơi !…có phải cái điện thoại của cậu đang tỏ ra mùi chocolate không? Hay do cái ốp lưng màu nâu mới tinh nên còn mùi mới? Không biết nữa , Huỳnh Nam cảm thấy có vị ngọt thoang thoảng bên tai cậu , bất chợt cậu thấy dễ chịu .
- Thôi đi...khùng quá...xàm quá... ngủ đi
- Không ngủ !
- Sao nữa...
- Đã nói nhớ ! Thằng này...
- Vậy giờ anh tính sao? Tôi còn phải ngủ nữa – Huỳnh Nam bấm bụng , nói lấp bấp – Anh cứ ôm…ôm…cái n…nhớ mà thức một mình đi ha . Tôi ngủ đây !
Dứt lời cậu cúp máy ngay . Không đợi cho Vương Hữu Khánh cà kê thêm gì , hắn vừa làm cho cậu… tim cậu bị hụt một nấc , không còn đập đúng nhịp nữa . Con tim nhỏ bé cứ chạy loạn xạ lên như con chuột vừa bị mắc lồng , căn bản là rất khó chịu ..
Nói là cúp máy chứ trong lòng cậu vẫn muốn ai đó từ bên kia bướng bỉnh gọi lại trêu cậu cũng được , phá cậu cũng được . Chỉ cần nghe tiếng hắn cậu…cậu mất ngủ cũng được . Rồi tự nhiên cậu đâm ra nghĩ ngẫn ngơ , vẫn ôm khư lấy chiếc điện thoại vào bụng mà chờ . Nếu nó run lên một lần nữa , bằng mọi giá cậu sẽ bắt máy !
___
Sáng ra đã nghe thấy tiếng hét in ỏi của Huỳnh Nam . Đã không biết từ lúc nào cái điện thoại cậu ôm trong bụng tự nhiên mọc chân mà di chuyển xuống dưới lưng , bị cậu đè bẹp không thương tiếc . Tóm lại là nát bét ! Cậu nhăn nhó , đè nút nguồn làm nó cũng muốn thụt vào tận bên trong vậy mà màn hình vẫn chẳng có tí phản ứng .
Dòng chữ Samsung ơi , lên nào…lên nào !
Cộc ! Cộc !
Đang mang cục tức trong người không biết làm cách nào để xã hết thì cậu nghe thấy tiếng ai đó gõ vào cửa sổ phòng cậu , cứ gõ một cách liên tục . Chắc mấy đứa nhỏ hàng xóm phá phách thôi . Rồi rồi , có cái để giải tỏa căng thẳng rồi … Huỳnh Nam như bay phóng đến cạnh cửa sổ , chỉ chờ một tiếng gõ nhẹ nữa thì cậu sẽ mở ra ngay .
Cộc !
- Mấy cái…cái.. - Huỳnh Nam mở tung cửa , định rủa một hơi nhưng đột nhiên bị sựng lại như tượng
- Cái gì? - Từ bên ngoài , Vương Hữu Khánh hỏi với vẻ mặt ngây thơ . Hắn ta làm gì biết cái dự định “rủa xã” level max của Huỳnh Nam đâu . Trong mắt Vương Hữu Khánh , cậu vẫn còn là một thiên thần cánh trắng đấy thôi . Chỉ có điều thiên thần này đã bị hắn chiếm hữu , vấy bẩn con-mèo-nó-rồi , cũng đồng nghĩa với việc không còn “cánh” để tự do nữa . Ha Ha !
- Cái tay đau quá , hic… - Huỳnh Nam vờ mếu máo xong trở mặt cái rẹt , cậu hỏi - Anh đến đây làm gì?
- Sáng gọi cậu mà không có tính hiệu , tưởng cậu ..
Vương Hữu Khánh nhìn cậu , là ánh mắt gì đây? Con ngươi đột ngột co lại rồi giãn ra bất chợt như vừa trút bỏ đi cái gì đấy . Về Huỳnh Hiễn hay gia đình chẳng hạn ..
- Tưởng?
- Nhưng chắc không có gì rồi . Cậu từ nãy giờ la khỏe thế cơ mà - hắn chồm dậy , tì sát vào thành cửa - Bộ bị ai hiếp?
- Đâu có …Điện thoại tôi hư rồi !
- Sao hư? - Vừa hỏi , Hữu Khánh vừa đảo mắt xung quanh phòng cậu .
- Tại …tại tôi làm rơi
- Hmm …Không thấy móp mó hay vỡ chỗ nào? Hay cậu đè lên nó đấy !
Huỳnh Nam trợn mắt , những lời nói của Vương Hữu Khánh rõ ràng là bắn thẳng vào tim đen của cậu , khiến cậu chỉ biết gục mặt ăn năn , thật đáng thương …
- Thôi hư thì thôi . Thay đồ đi . Đi chơi !
- Đi chơi? Anh điên chắc , hôm nay còn đi học mà !
- Lại đây - Hữu Khánh ngoắc ngoắc ngón tay , cậu cũng ngoan ngoãn bước đến . Kết quả là bị hắn binh ngay vào trán , đau đớn giật lùi về sau - Ngốc ! Hôm qua lúc cãi nhau đã có thông báo nghỉ tết , hôm nay chỉ lên trường lao động thôi . Nhưng bỏ luôn cũng được !
- Thật chứ? Sao tôi không nghe nhỉ?
- Vậy lại đây cho coi ! - Hữu Khánh lại ngoắc ngoắc ngón tay , cậu cũng ngoan ngoãn bước đến và kết quả y như ban nãy ..
- Ha ha ! Ngốc ! - hắn móc trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho cậu – Đây , đọc đi . Chắc hôm qua lo ôm quà nên không để ý à? Thôi nhanh đi nào !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...