Đã hai ngày rồi kể từ khi Huỳnh Nam cố ý tránh mặt Vương Hữu Khánh . Cậu thật sự chưa giám nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này? Từ trước đến giờ tình yêu đồng tính luôn kiêng nễ , lo sợ đủ điều vậy mà tình cảm của Vương Hữu Khánh mang cho cậu lại dễ dàng như thế khiến cậu càng thấy lo .
Cậu cố nhớ lại , cố phân tích tại sao Vương Hữu Khánh thích con trai trong khi bộ dạng hắn là quá đổi bình thường ..và tại sao hắn lại thích cậu ..nhưng đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng !
Vương Hữu Khánh thích cậu không phải là không có khả năng , nhưng đối với cậu điều này mơ hồ quá . “Chị” Tiến có qua lớp tìm cậu mấy lần , những lần nào Huỳnh Nam cũng có ý lãng tránh . Có gặp thì cũng chỉ nói qua loa cho xong . Cũng không biết từ lúc nào , tên Tiến từ chức thuộc hạ nhảy lên làm quân sư cố vấn tình cảm cho Vương Hữu Khánh rồi ..
- Huỳnh Nam , có người nhờ tớ đưa cho cậu ! – Nhân gọi , lấy trong cặp ra một tờ giấy được gói ghém cẩn thận . Không kịp để Huỳnh Nam hỏi là ai gửi thì Nhân đã quay mặt đi. Huỳnh Nam nghi hoặc mở tờ giấy ra , thấy hồi hộp vô cùng . Quả thật như cậu đoán , một nét chữ ngoằn nghoèo quen thuộc
“ Ngày x tháng x năm x
Thời tiết : nắng
Tâm trạng : vui
Mỗi ngày của cuộc sống tôi trôi qua thật nhạt nhẽo , cúp học có , gây chuyện với người khác có , phá hoại có , đánh nhau có ..nhưng yêu thì tôi chưa có ! Cho đến một ngày kia tôi gặp thằng cứng đầu so với tôi không kém , nó xích mích tôi , cả gan đối đầu với tôi và lại rất chiều tôi ! Tôi không thể phủ nhận là không có tình cảm với nó , tuy có hơi kì cục như chắc tôi thích nó .
Tôi sẽ kể cho người đang đọc tờ giấy này một chuyện . Một chuyện mà tôi đã từng trải qua : Chuyện kể rằng 2 năm về trước , một chàng trai phát hiện ra rằng mình thiên về đồng tính nam ..và cậu cũng đã yêu một người bạn bằng tuổi . Họ yêu nhau , yêu đến độ cứ hoang tưởng rằng thế giới này sẽ chấp nhận họ . Nhưng họ sai rồi , gia đình họ là người đầu tiên đại diện cho sự phản đối . Gia đình buộc họ phải chấm dứt tình cảm ấu trĩ này . Mẹ chàng trai đã rất tức giận , bà từ luôn cả đứa con trai của mình và bỏ đi , cũng còn chút an ủi khi người cha chấp nhận cậu . Vì vậy , suốt 2 năm trôi qua , cậu thản nhiên trở thành một con người quậy phá đến chán và hơn hết ..cậu cô đơn .
Nhưng bây giờ khác rồi .
Thế giới gọi chúng tôi là gì? – Gay . Mọi người gọi chúng tôi là gì? – Đồng tính . Mặc kệ đi , dù cho có bao nhiêu cách gọi , dù họ gọi chúng tôi như thế nào cũng không quan trọng . Tự chúng tôi biết chúng tôi gọi chúng tôi là gì , đơn giản lắm chúng tôi gọi đó là : Tình yêu ! ”
Chắc hẳn đến đây , kẻ sắt đá nhất cũng phải cảm động , nhưng Huỳnh Nam lại không tỏ ra hề hần gì . Cậu hếch mũi , nói một câu tỉnh bơ
- Lại sến !
Tít ..tít.. Một tin nhắn cùng lúc đến , đã biết rõ là ai gửi
“Đọc được chưa?”
“Vừa xong”
“Phát biểu cảm nghỉ”
“Bình thường”
“Àh mà , sau này đừng nhờ Tiến nữa . Sến quá không hợp với anh đâu . Lần sau làm gì thực tế hơn chút đi”
“Vậy làm tình đi”
“Haha , quá thực tế rồi !”
Ha ha , cả hai bật ra cười . Chưa bao giờ Vương Hữu Khánh hoặc Huỳnh Nam cảm thấy vui như vậy .
___
Chiều , 4 giờ 27 phút
Tiếng đồng hồ nhà cậu vang in ỏi đến loạn tai , nhưng tần số như vậy mới đủ đánh thức một kẻ say ngủ như Huỳnh Nam . Hôm nay cậu có hẹn với Vương Hữu Khánh , một cuộc hẹn chính thức đầu tiên của cả hai . Vì thế không được sơ xuất bất cứ chuyện gì
5 phút . 10 phút . Tận 30 phút Huỳnh Nam mới chuẩn bị xong đồ mặc trên người , thay ra mặc vào , mặc vào thay ra đúng thật rất khổ . Cho đến bây giờ , cậu vẫn chưa mấy hài lòng về mình lúc này . Nhưng đổi nữa thì không kịp rồi , Vương Hữu Khánh gọi điện ầm ĩ lắm .
- Nghe
- Ra đầu hẻm đi – rồi cúp máy cái rụp
“Bảo mày rồi , đừng đập nữa , tao đau !” Huỳnh Nam cố thở đặt tay lên ngực vuốt ve chú “trym” của cậu .
___
Trên chiếc Liberty 2014 Huỳnh Nam cứ hồi hộp , tim cậu lại run . Vương Hữu Khánh thì không mấy để tâm , hắn vẫn bình thản cầm lái . À ! nãy giờ hắn chạy đi đâu vậy? Thật sự hắn muốn đưa cậu đến đâu vậy?
- Nè ! Đi đâu vậy – khó lắm Huỳnh Nam mới can đảm hỏi . Cậu hơi ấp úng – Anh ..chạy chậm thôi
- Không chết đâu mà lo . Nếu có tai nạn thì tụi nó đưa đến bệnh viện là cùng ! – Vương Hữu Khánh nhếch mép , diện cái điệu bộ thư thái . Ahhhh ! Huỳnh Nam khinh miệt cái điệu bộ này .
Huỳnh Nam nghe vậy quay mặt nhìn , cậu hỏi
- Bọn nó đâu?
- Haha . Hẹn hò đem tụi nó theo làm gì – hắn cười – Ngu gì mà ngu dữ vậy !
- Anh ..
- Đến nơi rồi ! – Vương Hữu Khánh thắng gấp làm Huỳnh Nam chúi nhũi vào lưng hắn . Cậu ta rõ là rất bực .
- Sân Patin? Đến đây làm gì?
- Lại ngu ! – Vương Hữu Khánh rất muốn cười nhưng cố nén lại – vào sân patin để bơi nha
Một lần nữa , Huỳnh Nam thấy mình thật nhục nhã ..Trời ơi , đây là tâm trạng gì mà có thể làm cậu cuốn lên đến thế . Bình thường cậu thông minh lắm cơ mà . Huỳnh Nam , Huỳnh Nam đâu rồi , sao lại để “em sinh đôi” Huỳnh Nam đi hẹn hò vậy . Đứa “em sinh đôi” không rõ nguồn gốc này rõ ràng là rất ngu xuẩn rồi !
Vương Hữu Khánh là con người bợm trợn , phá phách . Nhưng hôm nay hắn cũng rất lạ . Hắn ôn hòa , vui vẻ lại rất dịu dàng với cậu . Còn bao nhiêu điều mà Huỳnh Nam chưa biết về hắn nữa đây . Vương Hữu Khánh đúng là một kho tàng lớn mà cậu cần phải khám phá .
Nhất định phải khám phá !
- Này , có chịu mang giầy vào không hã ! – Vương Hữu Khánh hét toáng lên cũng vừa kịp kéo Huỳnh Nam trở lại từ thiên đường . Cậu chỉ kịp “ờ” rồi bước đến mang đôi giày Khánh đưa cho cậu , hơi ngượng .
Bịt !
Bạch !
Bẹt !
- Đau quá ! Thôi không chơi nữa ! – Huỳnh Nam nhăn mặt đứng dậy trong ánh nhìn “hỗ thẹn giùm” của mọi người . Đây là lần thứ 5 cậu té . Quả thật cậu có biết chơi patin đâu , vậy mà còn can đảm bước vào như một tay sành nghề vậy . Vương Hữu Khánh nhìn thấy cậu cũng phát cười . Hắn lướt đến lượn vài vòng quanh cậu , khiêu khích cậu rồi mới làm bộ đồng cảm
- Té đau không? – nén cười – Đứng lên nào
- Không đứng . Tôi ngồi ở đây cho đở mệt thôi . Té gì mà té
- Thôi đừng bướng , lên nào – Vương Hữu Khánh kéo cậu dậy áp vào ngực hắn . Huỳnh Nam thấy khó thở , tim lại loạn lên rồi .
- Đi , tôi dạy cậu chơi
Huỳnh Nam bước chập chững theo sự dìu dắt của Vương Hữu Khánh . Cậu hơi bối rối nên cứ im thin thít , mặc cho Vương Hữu Khánh dìu cái xác khô cằn này đi đến đâu . Huỳnh Nam hoàn toàn trống rỗng , lâu lâu lại lóe lên một ý nghĩ gì đó rồi lại quên như đèn đang sáng rồi cúp điện một cái rụp chỉ còn lại một nơi tối tăm , đầu óc cậu đích thực bây giờ là một nơi tối tăm ..
- Âyyy ! – Huỳnh Nam lo nghĩ suýt nữa thì té , nhưng bên cạnh đã có Vương Hữu Khánh ghì chặt lấy cậu . Nói đúng hơn hắn đang ôm lấy cậu , cái ôm bất ngờ khiến cậu hơi hoảng . Nhưng thật lòng mà nói cậu lại thấy thật dễ chịu , thật ấm áp , thật , thật ..
“Huỳnh Nam ơi xin mày tỉnh lại đi . Em sinh đôi mềm yếu của mày sắp toi rồi !”
- Xin lỗi ..tôi ..tôi
- Không sao đâu , tuy có hơi nặng nhưng vẫn đở nổi đấy thôi – Vương Hữu Khánh thì hoàn toàn ngược lại , hắn vẫn thấy thoải mái , hắn cười
- Anh .. – cậu tặc lưỡi , diện vẻ mặt thù hằn - Ừ , 42kg mà đã coi là nặng thì chắc chỉ những người 24kg mới cảm thấy thôi !
Hữu Khánh im lặng , nhưng rõ ràng là không muốn bật lên cười . Thế mà Huỳnh Nam đã đắc ý , cậu nói tiếp với cái giọng xem thường .
- Chơi đủ rồi đi nơi khác đi . Ở đây chán quá !
- Ừ ..
Năm phút sau thì cả hai rời khỏi sân . Thoát khỏi ánh mắt trầm trồ nhìn vào , mà nạn nhân chính là Huỳnh Nam . Có người ghen tị , có người không tin , có người không hiểu , có người hiểu ..nhưng trên hết đều mơ màng nghỉ ngợi ..họ đang yêu nhau?
Tôi – tác giả Mạch Đinhh – Thấy bọn họ rõ ràng là đang yêu nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...