Tôi Không Thích Kiếm Tiền!


Mặc dù trước đây Ngô Tuệ luôn muốn Lệ Lâm Lâm tập trung vào sự nghiệp, nhưng bây giờ cô bỗng nhiên nhiệt tình như thế, điều này khiến Ngô Tuệ cảm thấy hơi hoảng sợ: “Cậu có thể nghĩ được như vậy mình rất vui, nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Lệ Lâm Lâm đặt tài liệu trên tay xuống, nhìn Trần Hi vừa đi ra khỏi phòng ngủ, “Hi Hi, cậu đến rất đúng lúc, mình có chuyện muốn nói với hai cậu.”
Trần Hi liếc mắt nhìn sang Ngô Tuệ, thấy cô ấy cũng đang bối rối, “Chuyện gì?”
Lệ Lâm Lâm nói: “Mình chuẩn bị dọn ra khỏi chỗ này, nếu các cậu muốn tiếp tục ở lại đây thì mình sẽ chuyển về nhà, nhưng nếu các cậu muốn đi cùng mình, thì chúng ta sẽ tìm một nơi khác để ở.”
Trần Hi ngẩn người, nói với cô: “Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện chuyển nhà.”
Lệ Lâm Lâm trả lời: “Bởi vì mình đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Trần Nhất Nhiên, mình sẽ không tiếp tục sống trong nhà của anh ấy nữa.”
“…” Trần Hi không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến như thế, “Vì chuyện đi coi mắt hả? Cậu bắt gặp rồi sao?”
Lệ Lâm Lâm xoay xoay tài liệu trên bàn, mở miệng nói, “Ò, vô tình gặp phải anh ấy đang cùng đối tượng coi mắt của mình ăn cơm.”
Ngô Tuệ và Trần Hi nhìn nhau một cái, cẩn thận hỏi cô: “Là chuyện của ngày hôm qua?”
“Ừ.” Lệ Lâm Lâm khẽ gật đầu, “Anh ấy nói bọn họ có thể sẽ kết hôn.”
“… Cái gì?” Trần Hi vô cùng kinh ngạc, khi cô ấy nghe chuyện Trần Nhất Nhiên đi coi mắt, mặc dù cũng hơi bất ngờ, nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ anh ấy chỉ đi cho có lệ, nhất định cuối cùng sẽ không thành đôi, vậy mà bây giờ anh ấy lại suy nghĩ đến chuyện kết hôn?? “Không thể nào, là anh Nhất Nhiên nói như vậy với cậu sao?”
“Ừ, anh ấy nói ở độ tuổi này thì chỉ có gấp rút kết hôn mà thôi.”
“…” Trần Hi ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Lệ Lâm Lâm, “Không được rồi, mình cần thời gian để lấy lại bình tĩnh.”
Ngô Tuệ bên cạnh vẫn đang bình tĩnh, nhìn Lệ Lâm Lâm rồi nói, “Nếu cậu muốn chuyển ra ngoài, thì mình nhất định cũng sẽ đi theo, mình là người đại diện của cậu mà, mình sống ở đây một mình cũng không ý nghĩa.”
Lệ Lâm Lâm hỏi: “Còn Hi Hi thì sao?”
Trần Hi nói: “Nếu hai cậu đều đã chuyển đi thì mình cũng phải đi theo chứ sao, mình ở chỗ này một mình để làm gì?”
“Vậy thì tốt rồi.” Lệ Lâm Lâm mỉm cười nhìn hai người, “Mấy ngày tiếp theo chúng ta sẽ tìm nhà khác để ở, về phía trợ lý Ngô, phiền cậu nói với anh ấy một tiếng nhé Hi Hi.”
“Được thôi.” Trần Hi đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, Lâm Lâm thật sự là muốn “ân đoạn nghĩa tuyệt” với anh Nhất Nhiên? Đến trợ lý Ngô cũng bị phán án tử hình?
“Cái kia…” Ngô Tuệ cắt lời, “Chuyện chuyển nhà thì không có vấn đề, nhưng mình có một chút thắc mắc.”
Lệ Lâm Lâm nhìn về phía Ngô Tuệ: “Cậu nói đi.”
Ngô Tuệ nói với cô: “Cậu vẫn sẽ tham gia chương trình giải trí chứ? Vì《Meal in the Woods》là do Hoa Sang đầu tư, chương trình cũng là để quảng bá cho hạng mục của công ty…”

Lệ Lâm Lâm nhíu mày, nói với Ngô Tuệ: “Mình đã nghĩ qua chuyện này, đương nhiên mình cũng muốn rời khỏi chương trình lắm chứ, nhưng nếu mình rút lui giữa đường, thì nhất định sẽ khiến chương trình bị ảnh hưởng, con người của mình từ trước đến nay, không thích vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến tập thể.”
“Cậu nói như vậy thì mình yên tâm rồi.” Ngô Tuệ thở ra một hơi, mặc dù Lệ Lâm Lâm không có nhiều tham vọng trong công việc, nhưng một khi cậu ấy đã nhận việc gì, thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
“Hơn nữa, tổ chương trình trả tiền cát-xê nhiều như vậy, không cần thì phí quá.

Dù sao, ở trong chương trình mình cũng chỉ toàn lười biếng.”
Ngô Tuệ: “…”
Được rồi, cho cô rút lại câu nói lúc nãy. 
Trần Hi nhìn Lệ Lâm, vẻ mặt lo lắng: “Lâm Lâm, có thật là cậu không có chuyện gì không? Hay là cậu khóc một trận cho đã đi, khóc ra sẽ tốt hơn nhiều.”
Lệ Lâm Lâm: “Không cần đâu, ngày hôm qua mình đã đi tìm mấy anh trai ở KTV, chúng mình đã hát nguyên buổi chiều.”
Trần Hi: “??”
Vậy mà không đưa cô đi chung??
“Hai cậu không cần lo lắng, mình đã suy nghĩ kỹ rồi.” Lệ Lâm Lâm nói, “Từ nhỏ cho tới lớn, mình chăm chỉ học hành, cố gắng đọc thật nhiều sách đều là vì Trần Nhất Nhiên.

Còn bây giờ mình tập trung vào sự nghiệp, chính là vì bản thân mình!”
“Đúng, đàn ông là cái thá gì!”
Trần Hi: “…”
Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ cùng nhau mắng chửi đàn ông một hồi, cuối cũng cũng bắt tay vào việc chuyển nhà.

Lệ Lâm Lâm chưa từng thuê nhà, nên bây giờ phải tải app cho thuê nhà về máy.

Cô nghiên cứu một lúc, cảm thấy chẳng có căn nhà nào nổi bậc, cho nên mới nói, biệt thự lớn nhà cô vẫn là tốt nhất.

“Này, hay là mình vào nhóm chat của mấy vị phu nhân hỏi nha? Mình cảm thấy các dì ấy có nhiều bất động sản lắm.” Lệ Lâm Lâm nhìn nhà trên app đến hoa mắt chóng mặt, liền nghĩ ra một đường tắt.

Ngô Tuệ nghe cô nói xong, cảm thấy cách này cũng ổn: “Hỏi thì hỏi được đó, nhưng người ta có bằng lòng cho mình thuê không thì là chuyện khác.”
“Cũng đâu có sao, mình chỉ hỏi một chút thôi, cũng không phải mình kề dao vô cổ bắt họ cho mình thuê đúng không?” Lệ Lâm Lâm vừa nói vừa nhấn vào nhóm chat, “Nếu như bọn họ không cho mình thuê, thì chắc hẳn cũng biết một vài chỗ chất lượng cho thuê, mối quan hệ của mấy vị phu nhân nhất định sẽ rộng hơn chúng ta.”
“Rất có lý, vậy cậu mau hỏi đi, mình sẽ lên mạng tìm tiếp.”
Trần Hi ngồi bên cạnh im lặng nhìn hai người các cô, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Ngô.
Gần đây, trợ lý Ngô đã giúp Trần Nhất Nhiên tìm được một tòa nhà mới mở bán, lần trước anh ta cũng có thu thập một số tòa nhà khác, nhưng Trần Nhất Nhiên lại không mấy quan tâm, lần này danh sách bất động sản có vẻ ổn, dựa theo sự hiểu biết của anh ta với Trần Nhất Nhiên, thì nó rất phù hợp với sở thích của anh, anh chắc chắn sẽ thích.
Nhưng ngoài những thông tin bất động sản này ra, anh ta còn có một chuyện khó nói khác, anh ta suy nghĩ nữa ngày vẫn không biết nói như thế nào với anh.
“Cậu có chuyện gì?” Trần Nhất Nhiên đặt tài liệu bất động sản mà trợ lý Ngô vừa tổng hợp sang một bên, định để lát nữa mới xem xét, nhưng thấy trợ lý Ngô cứ đứng một chỗ do dự, “Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng dài dòng.”
“Vâng… Là chuyện liên quan đến cô Lệ Lâm Lâm, không biết tổng giám đốc Trần đã…”
“Nói.”
Trợ lý Ngô do dự đặt một tấm ảnh được zoom to lên bàn tổng giám đốc: “Đây là ảnh do người của chúng ta ở KTV chụp được ngày hôm qua!”
Trợ lý Ngô nói với tốc độ cực nhanh, hận không thể từ văn phòng làm việc của Trần Nhất Nhiên bay ra ngoài.
Quả nhiên, sau khi Trần Nhất Nhiên nhìn thấy ảnh chụp, thì sắc mặt liền thay đổi: “Là chuyện của ngày hôm qua? Tại sao hôm qua không nói?”
“Hôm nay tôi mới nhận được ảnh, những đồng nghiệp đó đã đến KTV để tiếp khách, vì vậy mới có bức ảnh này…”
Trần Nhất Nhiên mím môi không nói gì, tất nhiên là không hài lòng với lời giải thích của trợ lý Ngô.
“Cậu có hỏi bọn họ đưa Lâm Lâm đi đâu không?”
Giọng nói của anh so với vừa rồi thấp hơn rất nhiều, trái tim nhỏ bé của trợ lý Ngô chịu không nổi bắt đầu đập loạn: “Có hỏi! Nói là chủ tịch Khưu của công ty Khoa học kỹ thuật Kim Khải đưa đi!”
“Lại là bà ta.” Trần Nhất Nhiên nhíu chặt lông mày, ánh mắt liếc nhìn tấm ảnh trên bàn.


Bức ảnh được chụp khi Ann bế Lệ Lâm Lâm ra khỏi KTV, trên tay Lệ Lâm Lâm còn cầm theo micro, đầu dựa vào vai Ann, xem ra là đã say mèm.
Trần Nhất Nhiên híp mắt, cầm lấy tấm ảnh vò thành một cục, ném nó xuống đất.
Trợ lý Ngô: “…”
Căn phòng nhất thời chìm vào yên tĩnh, trợ lý Ngô muốn khuyên anh gọi điện thoại cho em gái Lâm Lâm, nhưng anh ta hoàn toàn không dám mở miệng nói chuyện.

Đúng lúc này, điện thoại di động của trợ lý Ngô vang lên, suy nghĩ đầu tiên là sẽ tắt máy, nhưng khi lấy điện thoại ra, lại phát hiện người gọi tới là Trần Hi, anh ta nhấn nút nhận.
“Chào anh, trợ lý Ngô, tôi là Trần Hi.” Trần Hi bên kia điện thoại chào hỏi anh ta, sau đó bắt đầu sắp xếp từ ngữ của mình, “À, tôi có chuyện muốn nói với anh, tôi cùng với Lâm Lâm và Ngô Tuệ dự định sẽ chuyển ra khỏi Ngân Loan.

Chúng tôi sẽ tự mình thu dọn đồ đạc nên không cần phiền đến anh, sắp tới chúng tôi cũng sẽ tự tìm nhà, vì vậy làm phiền anh nói với anh Nhất Nhiên một tiếng giúp tôi.”
“… À, được.” Trợ lý Ngô cúp máy, khó khăn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.
Trần Nhất Nhiên nhíu mày, hỏi anh ta: “Sao vậy?”
“Là Trần Hi gọi điện tới.” Trợ lý Ngô cảm thấy nếu ngày hôm nay anh ta trả lời không cẩn thận, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.
“Hi Hi? Em ấy tìm cậu làm gì?”
“Cô ấy nói bọn họ sẽ chuyển ra khỏi Ngân Loan, sau này cũng sẽ tự tìm nhà.”
Trong nháy mắt, lông mày của Trần Nhất Nhiên càng nhíu chặt: “Làm càn.

Có nói tìm nhà ở đâu không?”
“Không có nói.”
Trần Nhất Nhiên mím môi, liếc nhìn tấm ảnh bị anh ném dưới đất, đứng dậy đi ra ngoài: “Tới Ngân Loan.”
“Nhưng, tổng giám đốc Trần, nửa tiếng sau anh còn có một cuộc họp.”
“Dời xuống.”
“Vâng.” Trợ lý Ngô một bên giúp anh sắp xếp xe, một bên thông báo với trợ lý rằng cuộc họp sẽ hoãn lại, sau đó vội vàng chạy vào thang máy theo Trần Nhất Nhiên.
Nhà ở Ngân Loan, Trần Nhất Nhiên chỉ đến hai lần, một là lúc mới mua, hai là lúc sửa sang lại nhà cửa.


Về sau cũng không thấy anh lên đó lần nào, ngay cả lần trước đưa Lệ Lâm Lâm về, ảnh chỉ đứng dưới lầu tiễn cô.
Thậm chí, trợ lý Ngô còn nghi ngờ anh không thể nhớ nổi nhà mình ở tầng nào.
Trần Nhất Nhiên có rất nhiều bất động sản, việc không nhớ được số nhà hay số tầng cũng là chuyện bình thường, nhưng với Ngân Loan thì anh lại nhớ rất rõ, có lẽ là do ở đó có đám người của Lệ Lâm Lâm ở đó.
Sau khi đến Ngân Loan, anh đi thang máy lên thẳng tầng 23.

Thang máy di chuyển rất nhanh, trợ lý Ngô nhìn những con số hiện lên trên màn hình, cảm thấy trái tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài.
Một tiếng “Đing” vang lên, thang máy đã lên đến tầng 23.

Thang máy vừa mở ra, Trần Nhất Nhiên lập tức bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi thang máy, anh liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà mình. 
Thật là trùng hợp, đó là người đã bế Lệ Lâm Lâm ra khỏi KTV.
Mặc dù, anh ta mặc quần áo đơn giản hơn so với khi ở KTV, nhưng Trần Nhất Nhiên vẫn nhận ra, anh chợt dừng bước, lông mày cũng nhíu lại thành chữ xuyên (川).

Ngay sau đó, Lệ Lâm Lâm từ trong nhà đi ra, đưa cho người đàn ông đó chiếc thùng carton: “Còn cái này nữa, cảm ơn anh nha.”
Lục Duệ Châu nghe cô nói thì mỉm cười.
Anh ta vừa quay đầu thì nhìn thấy Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm phát hiện sắc mặt của anh ta có hơi kỳ quái, nên bước lên phía trước nhìn một chút, sau đó liền nhìn thấy Trần Nhất Nhiên đang đứng ở cửa thang máy.
Nụ cười trên mặt Lệ Lâm Lâm cứng lại, cô xoay người vào nhà lấy hành lý của mình.

Trần Nhất Nhiên sải bước đi tới, ở phía sau gọi giật cô lại: “Lệ Lâm Lâm, em đứng lại cho anh!”
Lục Duệ Châu vô thức bước sang bên cạnh một bước, đứng trước mặt Lệ Lâm Lâm, hành động này càng khiến Trần Nhất Nhiên không vui.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Anh nhìn Lục Duệ Châu, ánh mắt lạnh như băng, “Đừng nói với tôi là cậu đã ở chỗ này cả đêm hôm qua.”
Trợ lý Ngô đi sau lưng anh, trái tim cũng sắp trụ không nổi, không thể nào, không thể nào, em gái Lâm Lâm sẽ không để người đàn ông này ở lại qua đêm đâu!
Lệ Lâm Lâm kéo vali của mình, từ sau lưng Lục Duệ Châu ló đầu ra, cười “ha ha” với Trần Nhất Nhiên: “Không dám giấu anh, anh ấy đã ở chỗ này hơn hai tháng rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận