Bên trong câu lạc bộ của hội viên cao cấp, có ba cô gái đang ngồi ở bàn tròn cạnh cửa sổ, hình như đang bàn luận về chuyện gì đấy.
“Vì để tránh mất thời gian của nhau, mình đã đặc biệt lên mạng tìm hiểu giúp cậu cách để nhận biết đối phương có thích hợp, hoặc có thể tiếp tục tiến triển xa hơn hay không.” Một cô gái trẻ đeo đôi bông tai hình nơ cơn bướm, nói với người đối diện với vẻ mặt nghiêm túc, “Cậu có thể bắt chuyện với anh ta về các chủ đề chính trị, hoặc các vấn đề xã hội gây tranh cãi trên Internet.”
“Mình cảm thấy không cần phức tạp như vậy.” Một cô gái khác có mái tóc vàng đẩy đồ uống sang một bên, nhướng người về phía trước, “Cậu cứ trực tiếp trò chuyện về nữ quyền với anh ta, chín mươi chín phần trăm tên đàn ông nào sau khi nghe hai chữ này cũng đều bỏ của chạy lấy người.”
“Cách này cũng ổn đó.” Cô gái đeo đôi bông tai hình nơ con bướm gật đầu đồng ý, “Hoặc cậu có thể trực tiếp hỏi anh ta nghĩ như thế nào về việc đặt họ cho con.”
Cô gái trẻ ngồi đối phía diện lắng nghe những lời đề nghị của hai người, sau đó nói: “Trần Nhất Nhiên theo họ mẹ, không phải theo họ chú Triển.
Anh ấy có lẽ sẽ không để ý chuyện này đâu?”
“Cái này không nói trước được.” Cô gái tóc vàng nói, “Tóm lại, khi chúng ta tìm bạn trai, thì nhất định phải xem tư tưởng của cả hai có hợp nhau hay không.”
“Không sai, mình đã xem qua tư liệu của Trần Nhất Nhiên, anh ta thật sự rất ưu tú, nhưng cậu cũng không thiếu tiền và cũng không cần để ý tiền của anh ta.” Cô gái đeo đôi bông tai hình nơ con bướm nói tiếp, “Vì vậy, điều quan trọng nhất vẫn là tam quan hợp nhau, nếu không về sau ở chung một chỗ rất dễ dẫn đến tranh cãi!”
Mấy người bọn họ đang nói chuyện, thì phát hiện phía trước có người đi tới, thấy sắp đến giờ, hai cô gái trẻ lập tức bưng đồ ăn nước uống của mình ngồi vào bàn bên cạnh, trước khi đi còn nói với người ở lại một câu “Cố lên”.
Rất nhanh sau đó, Trần Nhất Nhiên từ bên ngoài đi vào.
Anh có chút ngẩn người, bọn họ hẹn gặp mặt ở bàn số 9, nhưng anh vừa vào đã nhìn thấy một người con gái ngồi sẵn ở đó.
“Chào cô, cô là Thích Lôi phải không?” Trần Nhất Nhiên đi lại bàn số 9, anh không ngồi xuống ngay, mà lịch sự chào hỏi cô gái đối diện.
Thích Lôi đã xem qua ảnh của Trần Nhất Nhiên, cũng đã đọc bài phỏng vấn của anh trên tập chí, diện mạo thật sự không tầm thường.
Nhưng khi nhìn thấy người thật đứng trước mặt mình, cô có hơi khuẩn trương.
Bởi vì so với trên ảnh, thì Trần Nhất Nhiên bằng xương bằng thịt vẫn đẹp trai và có khí chất hơn nhiều.
“Chào tổng giám đốc Trần, tôi là Thích Lôi.” Thích Lôi đứng dậy, mỉm cười nhìn anh.
Sau khi xác nhận danh tính của nhau, Trần Nhất Nhiên mới tiếp tục chủ đề: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
“Không, không, là tôi đến sớm.”
Sau khi hai người ngồi xuống, một nhân viên phụ vụ bước tới hỏi hai người muốn order gì.
Trước mặt Thích Lôi đã có một ly cà phê, Trần Nhất Nhiên hỏi cô ấy có cần thêm gì nữa không, sau đó cũng gọi cho mình một ly cà phê.
Thích Lôi âm thầm đánh giá Trần Nhất Nhiên, nói thật, tướng mạo và khí chất của Trần Nhất Nhiên vô cùng xuất chúng, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này thôi, cũng đủ để khiến nhiều người phụ nữ động lòng.
Cô ấy không phải là người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, nhưng một gương mặt đẹp như vậy thật sự rất khó để từ chối.
Hai cô bạn thân ngồi bàn bên cạnh cũng lén lút nhìn Trần Nhất Nhiên, đồng thời hạ giọng bàn luận.
“Tiêu rồi, cậu nhìn bộ dạng của Lôi Lôi đi, cậu ấy đã bị sắc đẹp mê hoặc!”
“Quá vô dụng, mặc dù bề ngoài của Trần Nhất Nhiên thật sự không chê vào đâu được, nhưng chúng ta vừa mới rút ra trọng điểm.
Chủ yếu là tư tưởng, là tư tưởng!”
Đây là lần đầu tiên Thích Lôi và Trần Nhất Nhiên gặp nhau, vì thế chủ đề nói chuyện của bọn họ tương đối nhạt, kiểu như là bình thường thích làm những gì, hoặc có sở thích gì.
Hai người trò chuyện trong ba mươi phút, cảm thấy không còn gì để nói, Thích Lôi liền hỏi thông tin liên lạc của Trần Nhất Nhiên, nói rằng nếu sau này có cơ hội sẽ gặp lại anh.
Trong trường hợp này, ý nghĩa của câu nói trên là “Tôi thấy anh cũng không tệ lắm, muốn cùng anh tiến xa hơn nữa”.
Trần Nhất Nhiên trao đổi Wechat với Thích Lôi, nhưng lại nói thêm một câu, bình thường rất ít xài Wechat, vì thế sẽ không trả lời tin nhắn kịp thời.
Thích Lôi mỉm cười như đã hiểu, sau đó cũng nói rằng cô ấy không thường sử dụng Wechat để nói chuyện.
Sau khi Trần Nhất Nhiên thêm Thích Lôi vào Wechat, anh lại nhìn thấy tin nhắn của Lệ Lâm Lâm ở trên cùng.
Trần Nhất Nhiên vô thức bấm vào xem, tin nhắn cuối cùng là link game mà cô đã chia sẻ với anh vài ngày trước.
Anh kiên quyết không giúp cô chẻ củi, cũng không biết có người nào giúp cô chưa.
Trần Nhất Nhiên vừa nghĩ đến đây, liền vô thức nhấn vào link game, sau đó hệ thống nhắc nhở anh rằng việc chẻ củi đã kết thúc.
Trần Nhất Nhiên có chút giật mình, à, đã qua mấy ngày rồi, em ấy có tự chẻ củi thì cũng đã chẻ xong từ lâu.
Thích Lôi đứng bên cạnh vô tình nhìn thấy đường link game mà người khác chia sẻ cho anh.
Cô ấy hơi nhíu mày, chẳng phải nói ít dùng Wechat hay sao? Tại sao lại có thời gian giúp người ta chơi game?
“Vậy tôi về trước, cô muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi.” Trần Nhất Nhiên lịch sự hỏi thăm một câu.
Thích Lôi đáp: “Tôi có hẹn bạn thân đi ăn tối, anh không cần để ý đến tôi, anh đi trước đi.”
“Được, có dịp sẽ gặp lại.” Trần Nhất Nhiên nói xong liền đi khỏi, đợi anh hoàn toàn đi khỏi câu lạc bộ thì hai cô gái trẻ mới cầm đồ ăn và nước uống trở lại bàn của Thích Lôi.
“Thích Lôi, cậu có được không vậy? Tụi mình vừa rồi chỉ cậu nhiều như vậy mà cậu lại để phí là sao?”
“Đúng đó, xã hội ngày nay thời gian của ai mà không quý giá? Đâu phải chỉ có thời gian của Trần Nhất Nhiên là vàng, cậu nên dùng những chủ đề đã chuẩn bị sẵn để trò chuyện với anh ta.”
Hai người bọn họ mỗi người một câu thay phiên nhau nói, Thích Lôi đợi bọn họ nói đủ rồi mới mở miệng trả lời: “Mình cảm thấy coi mắt với anh ấy cũng không thể tính là phí thời gian, ít ra anh ấy vẫn là cảnh đẹp ý vui.”
*Cảnh đẹp ý vui: một thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ niềm vui khi nhìn thấy những điều tốt đẹp.
“… Cậu đã bị sắc đẹp mê hoặc!”
“Đúng vậy, coi mắt là hướng tới kết hôn, cậu đừng đầu tư thời gian và tình cảm nhiều quá, đến lúc đó lại không thành!”
“Cậu nghĩ kĩ lại đi.” Thích Lôi ăn một miếng bánh trên bàn, “Không ai đảm bảo rằng buổi coi mắt sẽ thành công một trăm phần trăm, ấn tượng của anh ấy về mình cũng không tệ lắm, nếu bọn mình thật sự không thành đôi thì mình cũng đâu có lỗ.”
“…”
Cái này gọi là mặt cẩu* phải không!
*Mặt cẩu: một từ thông dụng trên Internet, là kiểu người không có sức phản kháng với cái đẹp.
Trên núi Du Tiên, Lệ Lâm Lâm vẫn đang ghi hình cho chương trình giải trí.
Lần trước đội các cô đã giành chiến thắng nên được chọn nguyên liệu nấu ăn, còn lần này chương trình sẽ để bọn họ tự nghiên cứu thực đơn và tạo ra thành phẩm, sau đó sẽ đi thu hút nhà đầu tư.
“Nhà đầu tư” ở đây là chỉ những khán giả mà tổ chương trình mời tới, những người đó sẽ chọn ra món mà mình muốn ăn nhất để đầu tư.
Đội được nhiều người đầu tư nhất sẽ nhận được số tiền thật từ tổ chương trình để kinh doanh nhà hàng của mình sau này.
Để thu hút khán giả đầu tư, khách mời hai bên đã phải dùng hết vốn liếng của mình, chỉ thiếu điều nằm ra sân khóc lóc lăn lộn.
Lệ Lâm Lâm chỉ tới làm “cá mặn”, nên tất nhiên sẽ không liều mạng như vậy, cô tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng ăn thành phẩm do đội mình làm ra.
Sau đó, một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra, tất cả khán giả đều xếp hàng bên bàn của cô, nói rằng muốn ăn thử món cô đang ăn.
MC vội vàng chạy tới phỏng vấn khán giả, khán giả liền nói: “Tôi cũng không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy em gái Lâm Lâm ăn rất ngon miệng, cho nên tôi cũng muốn ăn thử.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Sao mọi người có thể đánh bài một cách vô lý* như vậy??
*Đánh bài một cách vô lý: có nghĩa là trong hoàn cảnh bình thường, một người lại có suy nghĩ rất khác với hầu hết mọi người.
Vd: Trong nhà có muỗi, người bình thường sẽ đuổi muỗi hoặc giết chúng, còn người có suy nghĩ khác lại bỏ nhà đi hoặc mua nhà mới.
Bởi vì “Mukbang” của Lệ Lâm Lâm, mà đội Trắng đã chiếm ưu thế một cách tuyệt đối, thu hút rất nhiều khán giả và áp đảo luôn số “phiếu đầu tư”, chiến thắng lần này lại thuộc về đội trắng!
“Hôm nay vẫn là khoảnh khắc tỏa sáng của Lệ Lâm Lâm! Chúc mừng Lệ Lâm Lâm lại một lần nữa giúp đội Trắng giành chiến thắng!”
“Đúng vậy! Vẻ mặt Lâm Lâm khi ăn món gì đó đều trông rất hạnh phúc và hưởng thụ, tôi cũng muốn ăn thử!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Rốt cuộc là phải làm sao mới có thể làm được “cá mặn” một cách đúng nghĩa? Chẳng lẽ do cô chưa đủ thành tâm??
Đợi Lệ Lâm Lâm ghi hình xong, thì bầu trời cũng sắp chuyển thành màu đen.
Hai người trợ lý cùng cô xuống núi, sau đó đưa cô về lại Ngân Loan —— Trước khi trở về thì Lệ Lâm Lâm đã ăn cơm tối.
Khi cô về đến nhà, Trần Hi và Ngô Tuệ cũng ở đó.
Ngô Tuệ đang ở trong phòng nói chuyện điện thoại với mẹ, Trần Hi ngồi trên ghế sô pha chơi game, trông có chút lơ đễnh.
Lệ Lâm Lâm rót cho mình một ly nước, nhìn Trần Hi trên ghế sô pha: “Hi Hi, cậu sao vậy? Chẳng lẽ gặp phải đồng đội ngu ngốc trong liên quân hả?”
Lệ Lâm Lâm vừa gọi tên Trần Hi, thì Trần Hi lập tức sợ hãi, như thể đã làm ra chuyện trái với lương tâm.
Lệ Lâm Lâm cũng nhận ra Trần Hi có gì đó không ổn, liền ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Cậu làm sao? Hay là có người tỏ tình với cậu rồi?”
“Làm gì có!” Trần Hi lớn tiếng phủ nhận câu nói vừa rồi của Lệ Lâm Lâm, nhưng khí thế sau đó lại yếu dần, “Mình chỉ là… gặp một đồng đội ngu ngốc.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
“Sao gần đây cậu với Ngô Tuệ kỳ lạ quá vậy?” Lệ Lâm Lâm lẩm bẩm một câu, đứng dậy trở về phòng.
Trần Hi nhìn bóng lưng của cô, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng không gọi cô lại.
Hôm nay Trần Hi nghe mẹ mình nói anh Nhất Nhiên đi coi mắt! Cô không bao giờ nghĩ rằng Trần Nhất Nhiên sẽ đi coi mắt, mặc dù anh ấy đã ba mươi tuổi.
Trước đó gia đình cũng đã thúc giục anh tìm bạn đời, nhưng trong suy nghĩ của Trần Hi, anh Nhất Nhiên sẽ không phải là người cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.
Nếu anh ấy kết hôn, thì nhất định là vì anh ấy muốn kết hôn, chứ không phải là vì lý do “Tuổi lớn rồi nên trưởng bối đều hối cưới”.
Nhưng anh Nhất Nhiên lại thật sự đồng ý đi coi mắt! Người giới thiệu còn là ba của anh ấy, người mà anh ấy rất ít khi gặp!
Trần Hi suy nghĩ nguyên một ngày cũng không hiểu tại sao, mẹ cô cho cô xem hình, đối phương là người rất xinh đẹp, nhưng… anh Nhất Nhiên cũng đâu giống người nông cạn như vậy!
Cô gửi tin nhắn nói bóng gió về chuyện coi mắt cho Trần Nhất Nhiên, hỏi anh đi coi mắt như thế nào, Trần Nhất Nhiên không trả lời thẳng, chỉ nói cô đừng quản chuyện người lớn.
Lúc đó Trần Hi ở trong lòng cười “ha ha” hai tiếng, làm như cô muốn quản lắm chắc, cô chỉ vì Lâm Lâm thôi đấy!
Rốt cuộc có nên nói chuyện này cho Lâm Lâm biết không đây!
Nội tâm của Trần Hi rối như tơ vò.
Bởi vì chuyện này mà Trần Hi mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau cô liền chạy qua phòng Ngô Tuệ, kể hết cho Ngô Tuệ nghe chuyện Trần Nhất Nhiên đi coi mắt, sau đó hỏi cô ấy có nên nói cho Lệ Lâm Lâm hay không.
Ngô Tuệ: “…”
Tại sao lại nói cho mình biết!
Hai cô gái nhỏ thảo luận nửa ngày, vẫn quyết định tìm cơ hội để nói cho Lệ Lâm Lâm biết sự thật.
Ngay lúc bọn họ chọn giờ hoàng đạo để nói, thì Trần Nhất Nhiên và Thích Lôi lại hẹn gặp nhau.
Lần gặp mặt này là Thích Lôi chủ động hẹn Trần Nhất Nhiên, nói muốn mời anh đi xem triển lãm tranh.
Trần Nhất Nhiên vốn dĩ muốn từ chối, nhưng dường như nhớ tới chuyện gì đó, cuối cùng vẫn đồng ý.
Khi trợ lý Ngô biết anh vẫn muốn tiếp tục gặp mặt đối tượng xem mắt của mình thì vô cùng kinh ngạc.
Theo tính cách của tổng giám đốc Trần, cái nào không có giá trị đầu tư thì anh sẽ không nhìn lại lần hai, bây giờ anh muốn gặp lại đối tượng xem mắt, điều này có nghĩa là mối quan hệ này sẽ có khả năng tiếp tục.
Chẳng lẽ anh ta sắp có thêm một bà chủ?
Nơi triển lãm tranh mà Thích Lôi hẹn là ở công viên Tinh Quang, là tranh của một họa sĩ người Bắc Âu.
Thích Lôi có follow người họa sĩ này và biết rất nhiều về anh ta, nhưng điều khiến cô ấy ngạc nhiên là Trần Nhất Nhiên cũng biết vị họa sĩ này.
“Anh cũng thích anh ta?” Thích Lôi ngạc nhiên hỏi.
Trần Nhất Nhiên thành thật: “Tôi đã xem qua tư liệu của anh ta, nếu đã đến xem triển lãm, thì ít nhất cũng phải biết họa sĩ và các tác phẩm trưng bày của họa sĩ đó.”
Đây là phong cách làm việc thường ngày của Trần Nhất Nhiên, anh luôn làm đúng theo thói quen thường ngày của mình.
Mặc dù Trần Nhất Nhiên không phải cố ý, nhưng Thích Lôi vẫn nghe ra được trong câu nói của anh có hàm ý khác.
Cô ấy nhẹ nhàng chớp mắt, không nói gì thêm, vui vẻ cùng Trần Nhất Nhiên xem xong triển lãm.
Mặc kệ Trần Nhất Nhiên tới đây vì lý do gì, thì Thích Lôi vẫn đánh giá cao những nhận xét của anh về tác phẩm.
Ở hành lang bên ngoài sân vận động, có vài máy bán hàng tự động đặt cạnh nhau, bên cạnh còn có một cái máy gắp thú.
Sau khi Trần Nhất Nhiên nhìn thấy, ánh mắt khẽ động, nói với Thích Lôi bên cạnh: “Chờ tôi một chút”
Thích Lôi tò mò đi sau lưng anh, cứ tưởng anh muốn mua nước, nhưng không ngờ anh lại đi tới cái máy gắp thú.
Nếu thời gian quay lại vài phút trước, thì cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ rằng Trần Nhất Nhiên còn biết chơi cái này, bởi vì nhìn anh và máy gắp thú rất không hợp nhau.
Điều khiến cô ấy ngạc nhiên hơn nữa là Trần Nhất Nhiên không chỉ biết chơi mà còn chơi rất giỏi.
Thích Lôi thấy anh dễ dàng gắp lên con thỏ bông màu hồng, kinh ngạc nói: “Thật không nhìn ra anh lợi hại như vậy?”
Trần Nhất Nhiên hơi cong môi, đưa thỏ bông cho Thích Lôi: “Giúp tôi cầm một chút, cảm ơn.”
Thích Lôi cầm lấy gấu bông mà anh đưa, siết nhẹ con gấu bông, khóe môi hơi cong lên.
Rất nhanh sau đó, Trần Nhất Nhiên lại gắp lên được một con thỏ bông màu khác, anh vẫn đưa cho Thích Lôi.
Thích Lôi ôm trong tay hai con gấu bông, tâm tình vô cùng tốt, đứng bên cạnh nhìn Trần Nhất Nhiên gắp thêm một con mèo đen.
Vị trí này có hơi khó khăn, động tác của Trần Nhất Nhiên cũng chậm hơi trước rất nhiều, nhưng anh vẫn không thất thủ, lập tức tóm lấy con mèo đen nhỏ trong góc.
“Anh thật sự rất giỏi đó!” Thích Lôi không nhịn được cảm thán một câu.
Trần Nhất Nhiên lấy con mèo đen ra khỏi thùng, sau đó lấy lại hai con thỏ bông trên tay Thích Lôi: “Cảm ơn.”
Thích Lôi: “…?”
Vậy là, Trần Nhất Nhiên thật sự chỉ để cô ấy cầm giúp mà thôi??.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...