Một giờ sau, tại studio của Lệ Lâm Lâm.
“Lại là Trần Nhất Nhiên, lại là Trần Nhất Nhiên.” Ngô Tuệ đi qua đi lại trong studio, mặt mũi u ám quở trách Lệ Lâm Lâm: “Nói cho mình nghe, cậu vì Trần Nhất Nhiên đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc rồi hả?”
“…” Lệ Lâm Lâm không phục nhìn cô ấy: “Chuyện ngu ngốc mà mình làm? Ngô Tuệ, mình nói cho cậu biết, chuyện ngu ngốc duy nhất Lệ Lâm Lâm này từng làm trong đời chính là thuê cậu làm đại diện!”
Ngô Tuệ là người đại diện của Lệ Lâm Lâm, ngoài ra cũng là bạn học kiêm bạn cùng phòng với cô.
Thật lòng mà nói, Lệ Lâm Lâm cũng không phải minh tinh, chẳng qua do ba cô là một ca sĩ có thực lực trong giới âm nhạc.
Vì vậy, ngay khi từ nhỏ cô đã chịu sự chú ý của giới bên ngoài.
Lệ Lâm Lâm cũng chưa từng đóng phim hay hát bất kì bài hát nào.
Tác phẩm duy nhất chính là bức ảnh bị người khác chụp trộm trong lớp khi cô mười lăm tuổi.
Bức ảnh ngay sau đó được lan truyền rộng rãi trên mạng và nhận được vô số lời khen.
Thậm chí truyền thông còn nâng cô lên với những cái tên “Cô gái có góc nghiêng đẹp nhất” hay “Mỹ nữ ngàn năm có một”.
Studio hiện tại là Ngô Tuệ kêu cô thành lập.
Sau khi thành lập, studio chỉ đảm nhận một công việc duy nhất chính là quay những đoạn phim ngắn quảng cáo cho công viên giải trí Tinh Quang.
Công viên giải trí này do tập đoàn Hoa Sang xuất vốn thi công.
Lệ Lâm Lâm vừa nghe tin Trần Nhất Nhiên mở công viên giải trí thì lập tức nói rằng mình không cần tiền, bọn họ muốn quay bao nhiêu cũng được.
Ặc, đây có thể là một trong những điều ngu ngốc mà Ngô Tuệ nghĩ Lệ Lâm Lâm đã làm.
Nhưng cuối cùng, nhóm hạng mục đã trực tiếp chuyển tiền vào thẻ cô, con số này nhiều gấp đôi số tiền mà Ngô Tuệ muốn trước đó.
Lệ Lâm Lâm cảm thấy Ngô Tuệ mới là đồ ngốc.
“Cậu còn không thừa nhận?” Ngô Tuệ khoanh tay trước ngực, cười lạnh nhìn Lệ Lâm Lâm: “Mình thật sự không hiểu, đối với một đứa tâm trí chỉ toàn tình yêu như cậu, sao lại thi đậu vào trường đại học Đế Đô!
Lệ Lâm Lâm biện minh: “Chính vì “tâm trí có tình yêu” nên mình mới đậu!”
Trần Nhất Nhiên từ nhỏ đã là học sinh giỏi, anh còn theo học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài.
Để bắt kịp Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm đã học hành rất chăm chỉ, thậm chí thời trung học cô còn học nhảy lớp.
Sau khi Trần Nhất Nhiên trở về nước để phát triển sự nghiệp, cô đã từ bỏ ý định ra nước ngoài du học và nộp đơn vào trường đại học hàng đầu trong nước – Đại học Đế Đô.
Trần Hi yếu ớt lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của hai người: “Thôi, mỗi người nói ít một câu, Lâm Lâm không bị thương là được.
Hai cậu mau lên xem Weibo đi, chuyện này lên hot search rồi.”
Ngô Tuệ và Lệ Lâm Lâm trầm mặc vài giây, sau đó lấy điện thoại ra.
Đề tài “Công chúa Bạch Tuyết – Lệ Lâm Lâm”, quả nhiên vững vàng nằm ở vị trí cao nhất trên bảng hot search.
Sau khi truy cập vào thì có rất nhiều bức ảnh được chụp trực tiếp bởi các hành khách tại sân bay, chủ yếu đều là cảm xúc phấn khích cùng khen ngợi.
Chất lượng ảnh chụp không được đồng đều, có ảnh chưa thêm bộ lọc, có ảnh đã qua chỉnh sửa.
Nhưng phải nói rằng gương mặt của Lệ Lâm Lâm thật sự quá tuyệt, có thể sống sót qua các góc chết do trai thẳng chụp, thậm chí còn mang chút hơi thở ngọt ngào của giấc mơ cổ tích.
Trần Hi không nhịn được cảm thán: “Nhưng mà gương mặt của Lâm Lâm vẫn rất đẹp.”
Ngô Tuệ bên cạnh cười nhạo một tiếng: “Đẹp? Đổi mặt thì đẹp.”
Trần Hi: “…”
“Chuyện này lên cả hot search rồi, cậu tốt nhất nên lên Weibo xin lỗi một tiếng.
Dù sao cũng do cậu chạy ra ngoài với bộ dạng này.” Vì Ngô Tuệ luôn nhớ kĩ mình là người đại diện của Lệ Lâm Lâm, nên ngay lập tức sắp xếp cho cô cách giải quyết với truyền thông.
Tuy Lệ Lâm Lâm trong lòng khịt mũi coi thường, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn soạn thông báo đăng Weibo.
Lệ Lâm Lâm V*: Thật xin lỗi, khiến các anh chị tiếp viên gặp nhiều phiền toái QAQ.
Hôm nay tôi có việc riêng phải đến sân bay, bởi vì đi vội nên chưa kịp thay trang phục công chúa, tôi thật sự không cố ý QAQ.
Một lần nữa xin lỗi các anh chị tiếp viên và cũng mong các hành khách có mặt tại sân bay có thể chủ động giữ trật tự.
Cảm ơn sự quan tâm của mọi người.
(^ _-)
*Trên Weibo thì Biểu tượng V giống như tích xanh vậy á, cho biết đây là trang chính chủ của nghệ sĩ.
Sau khi Weibo vừa gửi đi, fan hâm mộ nhanh chóng để lại bình luận, mọi người thả like rất nhiều, còn không quên hỏi thăm cô về buổi kịch.
Tuy đại học Đế Đô không phải là trường đại học về kịch, nhưng câu lạc bộ kịch của trường rất nổi tiếng và đào tạo ra một số diễn viên.
Những người đậu vào Đế Đô đều là thủ khoa, có hào quang riêng nên khi bước chân vào showbiz luôn được mọi người ủng hộ.
Bởi vì, Lệ Lâm Lâm thích diễn xuất nên năm nhất đã tham gia phỏng vấn vào câu lạc bộ, mấy năm nay cô diễn không ít vở kịch.
Nhiều fan muốn đi xem cô diễn nên giá vé tăng lên gấp đôi.
Lần này bọn họ diễn tân biên* công chúa Bạch Tuyết, sẽ nhanh chóng trình diễn trong thời gian tới, Lệ Lâm Lâm vốn muốn Trần Nhất Nhiên đến xem nhưng không nghĩ tới hôm nay đến mặt cũng chưa được nhìn.
*Tân biên: Diễn theo kịch bản cũ nhưng được làm mới một vài chi tiết.
“Đừng ngồi bên kia than ngắn thở dài, không phải chỉ là một người đàn ông thôi à?” Ngô Tuệ rất khó chịu khi thấy bộ dạng bây giờ của Lệ Lâm Lâm: “Trần Nhất Nhiên ngoại trừ đẹp trai thì có gì tốt? Tại sao cậu cứ nhất quyết đâm đầu vào anh ta vậy hả?”
Lời vừa thốt ra, Lệ Lâm Lâm liền không vui: “Anh ấy chỗ nào cũng tốt, mình kể sáng đêm cũng chưa xong đâu!”
“Ồ, vậy hả?”
Lệ Lâm Lâm tức giận lấy cuốn tạp chí Kinh tế và tài chính trong phòng làm việc, mở ngay trang phỏng vấn của Trần Nhất Nhiên rồi đưa cho Ngô Tuệ xem: “Anh ấy học tại trường danh tiếng ở nước ngoài, đó là một ngôi trường rất khó thi vào, hơn hết thành tích từ lúc vào trường vẫn luôn xuất sắc.”
“Trường chúng ta cũng không thua kém.”
“Còn nữa! Ba năm trước anh ấy quay về nước với khối tài sản kếch xù cùng đội ngũ đầy tài năng, một tay mở rộng tập đoàn, đưa Hoa Sang phát triển cho đến ngày hôm nay.
Anh ấy có một vị trí không thể lay chuyển trong giới kinh doanh của thành phố A, như vậy còn chưa đủ ưu tú sao?”
Trước đây, tập đoàn Hoa Sang do ba Trần Nhất Nhiên cùng vài người bạn nước ngoài thành lập.
Sau hàng chục năm kinh doanh, công ty đã từng bước phát triển thành một doanh nghiệp có quy mô lớn, nhưng chi nhánh trong nước của tập đoàn Hoa Sang từ khi thành lập đều trong trạng thái nửa sống nửa chết.
Trần Nhất Nhiên và đội ngũ của anh chỉ mất ba năm để giúp công ty thoát khỏi khó khăn, cho nó một diện mạo mới.
Trong những năm gần đây, kinh tế trong nước phát triển mạnh mẽ, tập đoàn Hoa Sang cũng đặt trọng tâm vào hoạt động trong nước, mà Trần Nhất Nhiên là người tiên phong đưa tập đoàn phát triển.
Sau khi đọc bài phỏng vấn của Trần Nhất Nhiên, Ngô Tuệ rơi vào trầm mặc: “… Cho nên, cậu vì cái gì đặt mục tiêu cao như vậy? Chúng ta đổi mục tiêu dễ thực hiện hơn được không!”
Người đàn ông như Trần Nhất Nhiên, thật sự sẽ thích phụ nữa ư?
“Không được.” Lệ Lâm Lâm từ chối không chút suy nghĩ.
Ngô Tuệ cười lạnh một tiếng, ném lại quyển tập chí cho Lệ Lâm Lâm: “Mình cũng lười quản, trong buổi tiệc từ thiện tối ngày mai, nếu cậu còn làm loạn thì mình sẽ róc thịt cậu đi kho tàu!”
Lệ Lâm Lâm làm tổ trên sô pha, không thèm nhìn cô ấy: “Mình không muốn đi, dù sao tâm trí cũng toàn tình yêu nên không có ý định làm việc.”
“…” Cậu tưởng mình đang khen cậu hả? “Không muốn đi cũng phải đi!”
*Câu gốc: Nói bạn béo bạn còn “ho”.
Nghĩa là người ta nể mặt, lịch sự với mình, mình lại mượn đó để khoe khoang, lên mặt (Được nước lấn tới).
Ở đây có thể hiểu đơn giản là khi Ngô Tuệ nói đểu Lâm Lâm “tâm trí chỉ toàn tình yêu”, thì Lâm Lâm không hề ngại mà còn lấy đó làm lý do trốn việc.
“Mình không đi!”
Trần Hi khẽ đảo mắt, nói với Lệ Lâm Lâm bên cạnh: “Buổi tiệc từ thiện tối mai do tạp chí《TOMATO》tổ chức đúng không? Anh trai mình có lẽ sẽ tham dự.”
Hai mắt Lệ Lâm Lâm lập tức sáng lên, cô từ trên sô pha bật dậy: “Lễ phục mình đâu? Lễ phục mình đâu?”
Trần Hi: “…”
Theo một hướng nào đó, “tâm trí chỉ toàn tình yêu” thật sự khiến Lệ Lâm Lâm trở nên tốt hơn.
Lệ Lâm Lâm thử xong lễ phục liền cùng Trần Hi trở về trường.
Cô kéo vali đi vào câu lạc bộ, chiếc váy công chúa Bạch Tuyết cô vẫn đang giữ.
Lúc này, không ít người còn ở lại tập luyện cho vở kịch, Lệ Lâm Lâm đi thẳng đến khu trang phục, treo chiếc váy lên vị trí ban đầu, cô còn đang suy nghĩ không biết có nên ủi lại nó bằng bài ủi hơi nước hay không.
Lệ Lâm Lâm định đi tìm bàn ủi thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô theo bản năng quay đầu thì lập tức nhìn thấy Thẩm Khiết đang hùng hùng hổ hổ lao đến.
Trên tay còn cầm một con dao.
Lệ Lâm Lâm sửng sốt, vội vàng lùi về sau hai bước: “Thẩm Khiết, cậu bình tĩnh một chút, giết người là phạm pháp.”
Bên này, mọi người cũng vội vàng đuổi theo Thẩm Khiết, khuyên cô ta giữ bình tĩnh.
Thẩm Khiết không thèm để ý bọn họ, cô ta liếc nhìn những bộ trang phục được treo trên giá, không nói hai lời bước lên rạch nát.
Bộ trang phục vừa nãy còn tốt, trong nháy mắt đã rách đến thảm thương, từng mảnh vải thi nhau rơi xuống.
Những người có mặt trong phòng đều ngẩn ra, Lệ Lâm Lâm cũng ngốc một lúc mới định thần lại: “Thẩm Khiết, cậu có bệnh hả! Phá nát trang phục biểu diễn là có ý gì?”
Thẩm Khiết cầm quần áo phát tiết một lúc, tay cầm con dao có chút run.
Lệ Lâm Lâm thoáng thấy cô ta thả dao xuống thì vội vàng chạy đến dùng chân giẫm lên.
Thẩm Khiết không chú ý đến điều này, cô ta thở hổn hển, sau đó quát thẳng mặt Lệ Lâm Lâm: “Các người còn muốn diễn? Hại tôi thành ra như vậy, bây giờ cả trường đều biết chuyện của tôi và Quý Tử Phong! Các người vẫn còn muốn diễn?”
Lệ Lâm Lâm khẽ nhướng mày, loài người cũng thật đa dạng, suy nghĩ của Thẩm Khiết cô không tài nào hiểu nổi: “Cậu dựa vào đâu nói chúng tôi hại cậu? Cậu không đi tìm tên tra nam Quý Tử Phong, không đi tìm bà cô nhà giàu kia mà chạy tới đây tìm chúng tôi trút giận?”
“Đúng vậy.” Mọi người trong câu lạc bộ đứng lên phụ họa: “Cũng không phải bọn tôi gọi người đến, hay là cậu cho rằng bọn tôi dễ bắt nạt hơn mấy người kia!”
“Nói không sai, có bản lĩnh thì gây sự với Quý Tử Phong và phu nhân nhà giàu kia đi, đừng có ở đây trút giận lên người chúng tôi.”
“Hơn nữa, cậu cũng đóng vai công chúa Bạch Tuyết, trang phục bị cậu phá hỏng như vậy thì cậu cũng không cần mặc nó nữa.”
Thẩm Khiết là diễn viên Bạch Tuyết của nhóm B, trang phục chỉ có một bộ, cô ta cùng Lệ Lâm Lâm thay phiên nhau mặc.
Từng người thay nhau nói khiến Thẩm Khiết càng nghe càng kích động: “Chẳng phải các người nói cho bà ấy biết tôi qua lại với Quý Tử Phong hay sao? Lúc tôi cùng Quý Tử Phong xuất hiện, chính cậu là người chỉ cho bà ấy, Lệ Lâm Lâm!”
Hôm nay, Lệ Lâm Lâm vì đám quạ đen này mà không gặp được Trần Nhất Nhiên, cô chưa tìm bọn họ tính sổ vậy mà bọn họ còn trút giận ngược lại cô.
“Cậu không cần ở đây điên cuồng phẫn nộ một cách thiểu năng như vậy, bọn tôi không nói thì người khác không biết à? Ngày thường không phải chính cậu tự mãn, khoe khoang những chuyện ân ái giữa cậu với Quý Tử Phong hay sao? Thẩm Khiết, tôi nói cho cậu biết, hôm nay vì cậu mà tôi bị mắng không ra gì, có phải cậu nên bồi thường cho tôi chút tiền tổn thất tinh thần không!”
“Cậu, cậu không biết xấu hổ còn đòi tiền bồi thường với tôi?!” Thẩm Khiết vừa tức vừa kinh ngạc, trừng mắt nhìn Lệ Lâm Lâm, lần đầu cô ta nhìn thấy người mặt dày vô liêm sỉ như vậy: “Cậu biết mọi người trong trường đồn tôi thành cái gì rồi không? Cậu còn muốn bồi thường? Vậy ai sẽ bồi thường danh dự cho tôi!”
“Ai bảo cậu không chịu tìm người mà lại chạy đến câu lạc bộ cãi nhau? Lấy trang phục cắt thành như vậy, có phải cậu cảm thấy mình không còn mặt mũi lên sân khấu, nên cũng không muốn người khác được diễn đúng không?”
“Cậu, cậu…” Thẩm Khiết tức giận không nói nên lời, trừng mắt nhìn Lệ Lâm Lâm, như muốn cùng cô đồng quy vu tận*.
Chủ tịch câu lạc bộ cùng hội viên kịp thời đi đến, kiên quyết khống chế Thẩm Khiết đứng yên.
*Đồng quy vu tận: Cùng nhau chết chung một chỗ.
“Thẩm Khiết, cô làm loạn cái gì? Đây là trường học, còn muốn tốt nghiệp nữa không?”
Thẩm Khiết đột nhiên bị quát, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, “Hức” một tiếng rồi khóc nấc lên.
Cô ta khóc đến kinh thiên động địa, hình ảnh vô cùng đau lòng, khiến một số anh trai chân tay nhất thời có chút lúng túng.
Cuối cùng, giám thị đích thân đến mang người đi.
Sau khi Thẩm Khiết rời đi, mọi người đồng thanh thở dài, đứng xung quanh nhìn chiếc đầm tội nghiệp, tự hỏi không biết có giải pháp nào không.
Hi Hi: Đây có phải bộ cậu mặc ở sân bay không?
Lâm Lâm: Đúng vậy.
Hi Hi: Tại sao lại thành như vậy?
Lâm Lâm: Haizz, một lời khó nói hết [ Mỹ nữ thở dài ]
Hi Hi: Mình có một cách, hay cậu diễn《Cinderella 》đi, khâu lại vài đường là có thể mặc.
Lâm Lâm: “…”
Hi Hi cũng thật hài hước.
Cô đặt lại chiếc váy công chúa vào vali, ngày hôm sau trực tiếp kéo nó tới văn phòng của Trần Hi.
Văn phòng làm việc của Trần Hi thành lập cùng lúc với Lệ lâm Lâm, hai người từ nhỏ đến lớn đều thích làm mọi thứ cùng nhau.
Hai văn phòng cách nhau không xa, nhưng về phong cách trang trí thì hoàn toàn khác nhau.
Phòng làm việc của Trần Hi theo phong cách truyền thống, nội thất hầu hết đều làm bằng gỗ, ngoài ra cô ấy còn xây một khuôn viên nhỏ kiểu Trung Quốc trồng rất nhiều loại hoa.
Trần Hi thuê nhân viên giúp chăm sóc hoa, vì ngày thường cô ấy phải tới trường học.
Lệ Lâm Lâm và Trần Hi đều là sinh viên đại học, tiền các cô mở studio đều do gia đình tài trợ.
Mỗi lần Ngô Tuệ nhìn thấy hai người bọn họ, đều không nhịn được cảm thán một câu “Thật sự có một cuộc sống quá may mắn!”.
“Thẩm Khiết xuống tay quá tàn nhẫn, trang phục đều bị cắt đến thảm thương.” Lệ Lâm Lâm đang ngồi trước bàn trang điểm làm tóc, Ngô Tuệ thì đứng bên cạnh nhìn những mảnh vải còn sót lại.
Trần Hi nghe xong cũng rất đau đầu: “Mình sẽ cố gắng giúp cậu sửa, có thể sẽ thêm một số chi tiết.”
“Không sao, miễn có thể bắt kịp tiến độ để tuần sau diễn kịch là được.” Lệ Lâm Lâm sờ chiếc vòng pha lê xanh trên cổ, nói: “Thẩm Khiết thật sự khá thảm, chuyện của Quý Tử Phong cậu ta cũng không biết, suy cho cùng mọi tội lỗi do tên tra nam Quý Tử Phong gây ra.”
“Cậu nói đúng.” Trần Hi vừa nói, vừa ghim chiếc kẹp pha lê lên tóc Lệ Lâm Lâm, vỗ tay hai cái: “Xong rồi! Cậu đứng lên nhìn thử đi.”
Lệ Lâm Lâm di chuyển ra sau ghế, xách nhẹ làn váy đứng lên.
Lễ phục hôm nay của cô lấy cảm hứng từ nàng tiên cá.
Chiếc váy từ trên xuống dưới đều là màu xanh thanh mát của biển, mọi thứ đều do Trần Hi thiết kế thủ công.
Dây áo và cổ áo đính thêm những viên ngọc trai, chất liệu mô phỏng vảy cá được làm từ những mảnh phiến phát sáng, toàn bộ đều được lựa chọn kĩ lưỡng và thêu từng cái một lên đuôi váy, Trần Hi phải mất hơn một tháng để hoàn thành.
Ngoài những chi tiết trang trí lấp lánh, chiếc váy còn đặt biệt mô phỏng đuôi cá với thiết kế hình thoi, phần làn váy phía sau thắt lưng tuy hoa lệ nhưng không rườm rà, những chất liệu mỏng manh được xếp chồng lên nhau một cách tinh tế, đuôi váy nhẹ nhàng uyển chuyển lướt trên mặt đất.
“Đẹp quá!” Trần Hi rất hài lòng với tác phẩm của mình, cô ấy chọn màu xanh biển nhằm muốn tôn lên làn da trắng sáng của cô, thiết kế thắt lưng càng lộ rõ vòng eo vốn mảnh mai của Lệ Lâm Lâm.
Mái tóc suôn mượt thả qua vai, chiếc kẹp tóc pha lê trên đầu kết hợp với váy đuôi váy khiến Lệ Lâm Lâm như phát ra ánh sáng.
“Lâm Lâm, mình khẳng định tối nay cậu sẽ hạ không ít hoa thơm cả lạ.” Trần Hi tràn đầy tự tin nói với cô.
“Hoa thơm cỏ lạ?” Lâm Lâm nhìn cô ấy: “Mình không hứng thú với hoa thơm cỏ lạ, mình chỉ muốn đè anh ~ Nhất ~ Nhiên ~ mà ~ thôi ~ ”
“…” Ngô Tuệ ở bên cạnh khinh thường nhìn cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...