Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Quyển II

Không cầu mong gì, không kiếm tìm gì
Muốn đột phá thiên địa cầu đêm dài
Sau khi bôn ba có thể nhìn thấy em
Em có biết không?
Bình thường cũng phải bình thản cũng đúng
Thiên địa tự do nhưng lại cầu mong mặt trời mọc
Để có thể nhìn thấy em vào mỗi sáng sớm
Vậy đã là rất tốt rồi
Khi tất cả những gì quanh anh chỉ thoảng qua như làn gió, là lúc em cho anh tìm được bến bờ
Không muốn rời đi chỉ nguyện giữ cho tình cảm mãi không héo rũ
Mỗi một ngày, mỗi một ngày trôi qua tựa như người say
Luôn muốn yêu em nhiều thêm chút nữa
Anh phát hiện mình thích nhất khi được viết cùng em
Những đêm sau này
Mỗi ngày trôi qua tình cảm lại càng thêm sâu đậm

Yêu em nhiều hơn
Anh thích mình sinh cùng ngày với em
Sao phải e ngại ngày mai gió to đường gập ghềnh
Danh là gì tài là gì
Là hương vị của cuộc sống
Nhưng hàng ngày có thể nhìn thấy em
Như vậy mới là tốt đẹp nhất
Khi tất cả những gì quanh anh chỉ thoảng qua như làn gió, là lúc em cho anh tìm được bến bờ
Không muốn rời đi chỉ nguyện giữ cho tình cảm mãi không héo rũ
Mỗi một ngày, mỗi một ngày trôi qua tựa như người say
Luôn muốn yêu em nhiều thêm một chút
Bài hát trên: Mỗi ngày yêu em thêm một chút Nói là tôi và Trương Tuấn hợp xướng, nhưng thật ra, Trương Tuấn gần như hát đơn ca. Lúc đầu tôi còn hát vài câu theo anh, sau đó, thấy anh hát rất hay, tôi hoàn toàn là dư thừa, nên không hát nữa, chỉ nghe anh hát.
Anh đứng bên TV, không xem lời bài hát, mà chỉ nhìn tôi. Tôi càng không ngừng nháy mắt ra dấu, hy vọng anh có thể hiểu được một chút, dời tầm mắt đi, anh lại vẫn nhìn tôi, làm tôi vừa thẹn vừa giận.
Các bạn khác thấy vậy bắt đầu ồn ào vỗ tay, tôi chỉ có thể không để ý tới anh, quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, làm bộ như đang nghiên cứu ca từ.

Khi tiếng hát chấm dứt, rất nhiều nam sinh huýt sáo, giễu cợt Trương Tuấn: “Không thể được, bài này là Trương Tuấn hát, La Kì Kì phải hát một bài khác.”
Trương Tuấn nhìn họ cười, không để ý đến họ, đưa micro cho người khác, kéo tôi trở lại chỗ ngồi.
Các bạn tiểu học đều làm bộ run run, như là bị chúng tôi làm cho ghê tởm lắm, bạn gái Cao Phi răn dạy: “Anh thấy không ? Đây là tấm gương để anh học tập đó.”
Cao Phi giơ tay ra cho cô ấy xem: “Em thấy không? Toàn thân đều nổi da gà.”
Quan Hà liếc nhìn tôi và Trương Tuấn một cái, rồi lại chuyển đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, làm như đang chuyên chú nghe người khác hát.
Gần mười giờ, mọi người hát bài “Chúc mừng sinh nhật” cho Trương Tuấn rồi cùng giải tán. Chắc vì còn bị ảnh hưởng bởi buổi tiệc lần trước, nên đám Chân công tử không yêu cầu tôi tặng quà cho Trương Tuấn, những người khác ồn ào, cũng bị họ trấn áp.
Tôi và đám Chân công tử giúp Trương Tuấn đem quà về nhà anh, chờ họ rời đi, tôi mới lấy quà sinh nhật chuẩn bị cho anh từ ba lô ra.
Trương Tuấn nhìn bình thủy tinh, bên trong chứa những ngôi sao may mắn đủ màu sắc, cao hứng hỏi: “Tất cả đều là chính tay em gấp?”
“Ừm.”
“Cảm ơn em.” Trương Tuấn đi vòng quanh phòng một lượt, mở cánh cửa kính của tủ sách ra, đặt bình thủy tinh vào trong đó, như vậy lúc anh nằm trên giường, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy. Tôi vui sướng vụng trộm cười. Tôi không nói với anh, mấy tháng trước, tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật rồi, mỗi ngày chỉ gấp một ngôi sao, mỗi một ngôi sao đều làm cẩn thận, hoàn mỹ nhất. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi đều ngồi trước bàn, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi, viết xuống tờ giấy rực rỡ màu sắc một câu muốn nói với anh, để mặt có chữ vào trong, gấp thành ngôi sao may mắn. Chỉ cần mở những ngôi sao ấy ra, là có thể nhìn thấy lời nói bên trong. Trong cái bình kia, cất giấu chín mươi chín lời tôi muốn nói với anh.
Bây giờ tôi chưa muốn nói với anh, tôi muốn chờ đến một ngày nào đó, cho anh một điều thật bất ngờ. Nghĩ đến biểu tình ngạc nhiên vui mừng của anh khi đó, tôi vừa chờ mong vừa hồi hộp.
Trương Tuấn đưa tôi về nhà, đi đến bờ sông, tôi nói: “Ngồi một lúc trên cầu, được không?”
Trương Tuấn luôn im lặng xuất thần, đột nhiên sửng sốt, mới nói: “Được.”
Ngoài những ngôi sao may mắn, tôi còn chuẩn bị cho anh ấy món quà sinh nhật thứ hai, tôi muốn ở đây, tại nơi mà chúng tôi từng cùng chơi đùa năm xưa, nói với anh rằng, khi ấy tôi đã thích anh rồi, mãi đến bây giờ và cả sau này nữa.

Trương Tuấn ngồi bên cạnh tôi, nhưng tâm tư lại không đặt lên người tôi. Anh chăm chú nhìn ánh sáng lấp lánh trên dòng sông, tựa như đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì đó. Tối nay anh vẫn luôn có tâm sự, trực giác nói cho tôi biết, nó có liên quan đến những bạn hồi tiểu học.
Chẳng lẽ anh muốn thú nhận với tôi tình cảm của mình với Quan Hà?
Tôi nghĩ nghĩ, quyết định chờ anh nói trước đã, tôi sẽ nói sau.
Anh không nói lời nào, tôi cũng không hé răng. Anh kiếm vài hòn đá, quăng xuống dòng sông, chỉ nghe một tiếng lại một tiếng “Bùm”.
Một lúc lâu sau, anh mới hạ quyết tâm nói: “Kì Kì, anh muốn nói với em một chuyện.”
“Anh nói đi.”
“Em… em còn nhớ cô Triệu hồi tiểu học không?”
Tôi im lặng, không biết nên trả lời rằng mình vẫn nhớ rõ, hay đã quên rồi. Vào lúc ấy, tôi còn chưa thích anh, nếu nói nhớ rõ, vậy có nghĩa là tất cả sỉ nhục năm đó đều bày ra trước mặt người mình thích, chẳng phải là sỉ nhục càng thêm sỉ nhục sao.
Không biết nên trả lời thế nào, tôi liền quyết định đánh trống lảng: “Sao vậy? Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?” Dưới tác dụng của thuốc anh cũng dần ngủ say, còn tôi vẫn đang tính toán thời gian, không thể nào ngủ ngon được.
Hơn năm giờ sáng, tôi rón ra rón rén đứng lên, làm một ít đồ ăn sáng đơn giản cho anh, để lại tờ giấy nhắc anh uống thuốc, làm xong mọi việc, vội vàng chạy về nhà mình.
Đến cửa nhà, đầu tiên dán lỗ tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh, khẳng định tất cả đều an toàn, dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, rón ra rón rén nhanh chóng đi về phòng mình, chui vào ổ chăn.
Gần tám giờ, bố mẹ mới lục tục rời giường, tôi nghe thấy tiếng họ nói chuyện, vụng trộm làm một cái mặt quỷ với mình, sau đó mới yên lòng nhắm mắt ngủ.
Tỉnh ngủ, tôi gọi điện thoại cho Trương Tuấn, anh báo cáo với tôi đã ăn cơm rồi, cũng đã uống thuốc đúng giờ, chị gái và anh rể có đến thăm, cho anh một đống đồ ăn ngon, bố cũng có gọi điện thoại, dặn anh nghỉ ngơi nhiều. Trong điện thoại, giọng anh rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn nghe lời làm người ta thấy đau lòng.
Buổi tối, cũng như ngày hôm qua, chờ bố mẹ ngủ say, tôi mặc quần áo thể thao, đội mũ, vụng trộm chuồn ra khỏi nhà.
Đến dưới tầng, Trương Tuấn đột nhiên nhảy ra từ bóng đêm, cúi người, nhẹ nhàng hành lễ: “Công chúa điện hạ, hiệp sĩ của ngài đang ở đây, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?”
“Anh… anh…” Tôi vừa vui mừng vừa đau lòng, “Rốt cuộc anh có bị ốm không vậy? Em thấy anh khỏe lắm, em về nhà đây.”
Anh vội ho khan vài tiếng: “Ốm rất nặng, ốm rất nặng đó!”

Chúng tôi tay trong tay, bước chậm trên đầu đường mờ sáng, nói những câu chuyện không đầu không cuối, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Buổi tối đi ngủ, vẫn là một người trên giường, một người dưới giường, trò chuyện vui vẻ mãi đến ba giờ sáng, tán gẫu nhiều đến mức cổ họng tôi bắt đầu thấy đau rát, rõ ràng tôi không phải người nói nhiều, anh cũng không phải người nói nhiều, nhưng khi hai người chúng tôi ở bên nhau, luôn có rất nhiều chuyện để nói, cũng không biết chúng tôi lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Tôi thấy muộn quá rồi, bảo Trương Tuấn nhanh đi ngủ. Trương Tuấn nghiêng người, lăn đến bên giường, công bố muốn nắm tay tôi, như vậy anh ngủ càng ngon, mà ngủ ngon, bệnh mới mau khỏi.
Tôi vùng khỏi tay anh trả lời yêu cầu vô lại đó, anh nhìn tôi, cao hứng cười, đột nhiên đứng dậy, dùng động tác nhanh như sét đánh hôn chụp một cái lên mặt tôi, sau đó nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt lại, làm bộ như đã ngủ say, càng nắm chặt tay tôi hơn, tựa như sợ tôi chuồn mất. Tôi ngẩn người, chậm rãi bật cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Tôi không phải nữ sinh như Lâm Y Nhiên, đã sớm biết buổi tối nữ sinh không về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, cũng biết nam sinh vào tuổi này có thể làn càn lớn mật, chuyện vô liêm sỉ nào cũng có thể làm được, Trương Tuấn không phải nam sinh thuần khiết, anh nhất định biết nhiều cách để có được cái mình muốn, tuyệt đối không biết ít hơn mấy cách tôi chuồn ra khỏi nhà, nhưng anh chưa từng làm gì, chỉ thích tôi đơn thuần ngốc nghếch.
Tôi mỉm cười nhắm hai mắt lại, Trương Tuấn nhẹ buông lỏng tay tôi, cảm thấy anh động đậy một chút, đôi môi mềm mại dán lên tay tôi, dịu dàng hôn rất nhiều lần.
Tôi lo lắng không dám cử động, trái tim kinh hãi nhảy loạn trong lồng ngực, vừa cảm thấy vui mừng dậy lên từ trong cơ thể, vừa cảm thấy nỗi sợ hãi không rõ tên, nhưng anh chỉ hôn tay tôi, cũng không tiến thêm bước nào, tôi dần yên tâm, cũng không dám mở to mắt, vẫn ngọt ngào giả bộ ngủ.
Hơn sáu giờ sáng, tôi vội vàng chạy về từ nhà Trương Tuấn, rón rén đi vào nhà mình, bố tôi lại nhíu nhíu hai mắt, mơ mơ màng màng đi ra từ phòng vệ sinh.
Tôi sợ tới mức máu trong người như muốn chảy ngược, lại rất bình tĩnh gọi: “Bố ạ.” Sau đó bình thản mở tủ lạnh lấy nước uống, giống như vừa chạy bộ về.
Bố còn buồn ngủ liếc nhìn tôi một cái, thấy tôi mặc quần áo thể thao, trái đổ đầy mồ hôi, tự nhiên hỏi: “Chạy thể dục sớm thế?”
“Vâng, chúng con sắp kiểm tra chạy thể dục, con học thể dục kém, sợ không chạy nổi tám trăm mét, nên mới luyện tập trước một chút.”
Tôi vừa uống nước, vừa đi vào phòng ngủ, đóng cửa, lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm hô may mắn. May là chị Xinh Đẹp có kinh nghiệm phong phú, đã từng gặp chuyện bố mẹ tỉnh dậy vào sáng sớm, coi như tôi cũng có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Trương Tuấn có thể chất rất tốt, chỉ một tuần bệnh cũng xem như khỏi hẳn.
Thứ hai đến trường, hai người gặp nhau ở hành lang, khi tầm mắt chạm vào nhau, đều thấy hơi ngượng ngùng, nhưng rất ngọt ngào. Hai buổi tối ở bên nhau, ngủ cùng một phòng, những nụ hôn nhẹ nhàng, thân mật tiếp xúc, làm cho chúng tôi có được chút bí mật nho nhỏ mà những bạn khác không có.
Anh khỏi bệnh, tôi lại có tâm bệnh. Tuy nhiên, tôi không muốn nói với anh, bởi những hành động phản nghịch, vô tình ấy của anh đã qua rồi, nó đã không còn nữa, tôi cũng không nói với anh những tâm trạng trong lòng mình hai tuần này.
Tất cả quá khứ, nên để cho nó chôn vùi trong quá khứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận