Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Quyển II

Chương 11: Bắt đầu vào lớp 11
Tiểu Dương: Từ chương này Kì Kì và Trương Tuấn sẽ gọi nhau là anh – em ^^. Dù thấy không quen lắm, nhưng họ đang yêu nhau mà.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới, buổi sáng tiến hành lễ khai giảng. Đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, sau đó một học sinh đại diện cho khối lớp 10 mới vào lên phát biểu, cuối cùng là trao phần thưởng cho ba học sinh đứng đầu mỗi lớp, những cán bộ lớp ưu tú, tuy thành tích của tôi là đứng thứ hai trong lớp, nhưng không được là một trong ba học sinh được trao thưởng, vì kết quả thể dục của tôi đứng thứ nhất từ dưới lên.
Vì chuyện này, chủ nhiệm lớp còn cố ý giải thích với tôi, tôi thấy không sao cả, tôi không coi trọng cái hư danh ấy, tôi chỉ nhớ thương đến thành tích học tập của mình thôi. Có điều, khi nghe thấy cán bộ ưu tú của lớp 11-4 là Trương Tuấn, lòng tham hư vinh của tôi lại bùng nổ, lúc anh ấy lên đài nhận giải, tôi vỗ tay đặc biệt dùng sức, vỗ mạnh đến nỗi đỏ lòng bàn tay.
Nhiệm vụ buổi chiều chủ yếu là tổng vệ sinh, ngoài lớp của mình ra, nhà trường còn phân những đoạn đường ra ỗi lớp, yêu cầu chúng tôi quét tước sạch sẽ.
Lớp 11-4 thật nhanh nhẹn, dọn dẹp xong rất sớm. Lúc Trương Tuấn tới tìm tôi, tôi đang đấu võ mồm với Mã Lực, không nghe thấy anh ấy gọi, đến lúc nghe được lời anh gọi, thì cả lớp tôi cũng đã nghe thấy, bắt đầu xôn xao ồn ào. Tôi thấy xấu hổ quá, chạy đến trước mặt Trương Tuấn nhanh như chớp: “Chúng em còn chưa về được, anh đi trước đi.” Xoay người định quay vào, Trương Tuấn nói: “Anh chờ em.” Nói xong, anh ngồi ngay trên băng ghế bên cạnh.
Tôi sợ tới mức lập tức nói: “Không cần đâu.” Nhìn thấy biểu tình thất vọng khó hiểu của anh, tôi nghĩ nghĩ, nói thêm: “Vậy anh chờ em ở bồn hoa ngoài cổng trường nhé, em sẽ ra tìm.”
Anh nói: “Vậy cũng được.”
Cầm cái chổi trở về quét tước vệ sinh, Dương Quân nhanh mồm nhanh miệng hỏi tôi: “Chẳng lẽ lời đồn là thật, cậu thật sự đang nói với Trương Tuấn à?”
Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Bình thường nam nữ không thể nói chuyện à?”
Không biết vì sao tôi rất khó thừa nhận mình là bạn gái của Trương Tuấn trước mặt người khác, có lẽ ở sâu trong lòng tôi hiểu được, chỉ là không muốn suy nghĩ sâu thêm. Tôi sợ Trương Tuấn chỉ muốn chơi một thời gian với tôi, tôi không muốn khi người khắc nhắc đến tên tôi lại thêm một cái đuôi mới “là một trong những bạn gái của Trương Tuấn” vào.
Vì tôi không thừa nhận, nên mọi người cho rằng tôi và Trương Tuấn có bắn đại bác cũng không tới, vì thế tuy lời đồn tung bay đầy trời, nhưng họ vẫn coi nó là trò đùa. Đồng Vân Châu yên lặng đánh giá tôi, tôi biết cô ấy cũng có quan hệ rất tốt với Trương Tuấn, đột nhiên còn có chút chột dạ, nhanh chóng cười đùa, thoát khỏi loại cảm giác này. Tôi không thừa nhận, nhưng tôi cũng không phủ nhận nhé!
Chính thức vào học, Trương Tuấn yêu cầu mỗi ngày tan học sẽ đưa tôi về. Tôi không cho anh chờ mình ở hành lang, nên anh chỉ có thể chờ tôi ngoài trường học, vì thế anh không thiếu oán giận, cười nhạo tôi nhìn thì kiêu ngạo lớn mật, mà không ngờ lại sợ giáo viên và bố mẹ như vậy. Mặc kệ anh ấy cười nhạo thế nào, tôi vẫn kiên trì giữ “tình cảm bí mật”.
Tình yêu thời trung học thật ra rất đơn giản, không có chuyện gì to lớn. Cái có chính là từng việc, từng việc nhỏ bé, tất cả cao hứng và sầu bi đều chặt chẽ vây quanh từng việc nhỏ ấy.
Mỗi ngày anh chờ tôi tan học, đưa tôi về nhà trước rồi mới về nhà mình.
Lớp của hai chúng tôi ngay sát nhau, bất cứ khi nào, anh đi qua lớp tôi cũng không quên dùng ánh mắt chào hỏi tôi.
Vào giờ giải lao. Anh sẽ mua đồ ăn vặt cho tôi, biết tôi sợ bị mọi người nhìn thấy, nên nhờ Đồng Vân Châu đưa cho tôi, thường thường, khi tôi vừa định mua đồ uống lạnh, thì Đồng Vân Châu đã cười cười đưa kem và đồ uống lạnh cho tôi.
Giữa buổi trưa hè khô nóng, không có một chút gió nào, các bạn xung quanh đều cầm chiếc quạt tự chế, vừa quạt vừa nghe giảng bài, anh sẽ nhờ Đồng Vân Châu chuyển cho tôi một cái cốc chứa đầy đá lạnh, để khi lên lớp tôi đặt trên bàn át.

Tôi là đại diện về môn ngữ văn của lớp, thường xuyên đưa bài tập cho giáo viên ngữ văn, nếu anh nhìn từ cửa sổ thấy tôi đi qua, sẽ lập tức bảo đại diện lớp mình đi giao bài tập, đi cùng tôi đến văn phòng giáo viên.
Vào buổi hoạt động ngoài giờ Trương Tuấn đều đi đánh bóng rổ, lần nào cũng hy vọng tôi đến xem anh chơi. Tôi ngại công khai nhìn anh đánh bóng rổ, nên đầu tiên kích động tính hiếu thắng của Dương Quân, cổ động cậu nhất định phải đánh bại Trương Tuấn của lớp 11-4, xác lập địa vị bá chủ bóng rổ của khối 11, đến khi thành công kích bác Dương Quân, tôi liền làm băng rôn khẩu hiệu cổ vũ Dương Quân, kéo Lâm Y Nhiên đi nhìn Dương Quân đánh bóng rổ, thuận tiện, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy Trương Tuấn. Dưới sự châm ngòi thổi gió mỗi ngày của tôi, hơn nữa cộng thêm lời đồn mờ ám giữa quan hệ của Trương Tuấn và Đồng Vân Châu, nên cứ mỗi lần Dương Quân nhìn thấy Trương Tuấn đều hăng lên như gà chọi, coi sân bóng rổ là trận chiến với Trương Tuấn, Trương Tuấn dở khóc dở cười với sách lược đường cong cứu quốc của tôi. Tôi xấu hổ nói cái gì mà em thích anh, cũng ngại thường xuyên đi tìm Trương Tuấn, thậm chí, ở trong trường tôi còn cố gắng lảng tránh anh ấy, tôi chỉ thừa dịp anh không chú ý mới nhìn anh, bất kể anh đang làm cái gì, chỉ cần nhìn đến anh, tôi sẽ cảm thấy thật hạnh phúc. Trải qua nhiều năm luyện tập, “kỹ thuật định vị với Trương Tuấn” của tôi đã đạt tới trình độ cao, tầm mắt của tôi có thể đảo qua mà không ai hay biết giữa một đám người, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy anh; khi đi qua hành lang, tôi có thể nhìn thẳng không chớp mắt, nhưng khóe mắt lại có thể thu hết mọi động tác của anh; thậm chí tôi còn cảm nhận được sự tồn tại của anh sau lưng mình, biết anh có đang nhìn mình hay không.
Tôi thích ăn thạch hoa quả, còn thích loại thạch trong cốc thủy tinh hình trái tim, từ khi ở bên anh ấy, đôi khi, tôi cũng ngại ngùng nhờ Đồng Vân Châu đưa một cốc thạch trái tim cho Trương Tuấn, dặn dò anh nhất định phải ăn đúng vào lúc nào, sau đó, nhìn chằm chằm vào đồng hồ, đợi đến thời gian quy định, tôi cũng vụng trộm ăn một cái, cảm giác thật giống như hai trái tim của chúng tôi có sự gắn kết chặt chẽ. Khi Trương Tuấn tan học, cười nói tôi bảo anh ăn vụng thạch hoa quả trên lớp bị giáo viên bắt được, chất vấn tôi mình đắc tội gì với tôi, vì sao tôi lại cố ý làm khó anh ấy.
Giáo viên ngữ văn của hai lớp chúng tôi tổ chức trao đổi bài tập, đôi khi, tôi sẽ lợi dụng chức vụ, thừa dịp mang bài tập trả lại, kẹp một tờ giấy đã viết từ trước vào vở bài tập của anh ấy. Nội dung trên mấy tờ giấy đó đa phần đều rất nhàm chán, nhưng chúng lại cất giấu hạnh phúc và niềm vui sướng của tôi.
Tôi phát hiện kết quả tiếng Anh của anh ấy cũng là tệ nhất, mỗi lần tôi ghi chép bài, đều để một tờ giấy than xuống dưới, in thành hai bài, đưa cho anh bản viết chữ rõ ràng. Vì cổ vũ anh chăm chỉ học tập, tôi bảo anh mỗi ngày dậy sớm nửa tiếng để học tiếng Anh. Mỗi sáng rời giường, nghĩ lúc này anh cũng rời giường rồi, tôi sẽ không nhịn được mỉm cười, đọc tiếng Anh mà vui sướng như đang ca hát.
Tan học, cùng đi về nhà, thỉnh thoảng chúng tôi cũng nói chuyện trong trường, đôi khi anh sẽ hát cho tôi nghe. Anh thích nhất những bài hát của Trương Học Hữu, và cũng hát hay nhất những bài của Trương Học Hữu, giọng anh trầm ấm, giàu tình cảm, không thua gì Trương Học Hữu. Hát từ “Anh đợi đến khi hoa cũng tàn rồi” đến “Trên đường có em” [1], sau này, mỗi khi người khác hỏi “Bạn thích nghe ai hát nhất”, tôi sẽ lập tức trả lời “Trương Học Hữu”, thực ra tôi không mua băng đĩa đang được yêu thích, tất cả những bài của Trương Học Hữu đều là Trương Tuấn hát cho tôi nghe. Trên đường về nhà, anh luôn cầm túi sách giúp tôi, trong tay tôi chỉ cầm một cây kem, anh hát, tôi nghe, làm bạn với chúng tôi là bầu trời đầy sao sáng, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua. (họ tự học ở trường vào buổi tối)
Cuối tuần, đều tự làm bài tập, thỉnh thoảng chúng tôi đi chơi, đôi khi tản bộ ở bờ sông.
Ra ngoài chơi, đi đâu chơi gì đều thuộc quyền quyết định của tôi, mà tôi quyết định thế nào, quyết định tôi cũng muốn chi tiền tiêu vặt ra, bởi vì lòng tự trọng của tôi, tôi vẫn cố gắng duy trì tính toán công bằng về việc chi tiền, ví dụ như, nếu anh mời tôi đi trượt patin, tôi sẽ mời anh ăn quà vặt. Nhưng tôi và anh có chênh lệch quá lớn, đôi khi anh muốn mời tôi đi xem phim, tôi lại từ chối vì không có tiền tiêu vặt, nhưng tôi ngại nói nguyên nhân thực sự với anh, chỉ có thể nói đơn giản là tôi không muốn đi. Đôi lúc anh cũng không vui, nhưng nó tới nhanh và đi cũng nhanh.
Nhiều việc vặt như vậy, nhỏ nhặt đến mức không biết làm thế nào để nhớ, có điều, lúc ấy thật sự rất vui vẻ. Giữa cuộc sống học tập buồn tẻ, hai người dè dặt cẩn trọng hưởng thụ những niềm vui đơn giản, những khoảng thời gian ở chung mỗi ngày đều vô cùng ngọt ngào, nhưng vì rất quý giá, nên dù chỉ một chút thôi cũng đặc biệt ngọt ngào.
Tháng chín của lớp 11 đó, là tháng chín đẹp đẽ hơn tất cả các tháng chín khác. Trong lòng, mỗi ngày đều xanh tươi sáng ngời, mà những bóng tối gặp phải trong màu xanh tươi ấy, hai chúng tôi, tôi là trì độn, anh quả thật nghĩ chỉ cần có đủ tình yêu, là có thể vượt qua.
Một ngày cuối tuần vào tháng mười, Trương Tuấn nói Cổ công tử mời chúng tôi đi hát, bảo tôi nói với bố mẹ tối không về ăn cơm, tôi làm theo.
Đến quán karaoke, phát hiện có rất nhiều bạn học, có bạn tốt Quan Hà, Lâm Y Nhiên của tôi, cũng bạn tốt của Trương Tuấn, Chân công tử, Cổ công tử, Đồng Vân Châu, Hoàng Vi, còn có vài bạn mà tôi không biết nữa.
Tôi cảm thấy lo lắng, cố gắng duy trì khoảng cách với Trương Tuấn, không muốn tuần sau khi đi học, mọi người đều biết tin tức tôi và Trương Tuấn đang yêu đương, nhưng Trương Tuấn không cảm nhận được sự lo lắng của tôi, tôi đi tới đâu, anh cũng đi theo tới đó.
Hát một lúc, Trương Tuấn nói với tôi là muốn đi ra ngoài một lát, một lúc sau, anh vẫn chưa về, tôi cảm thấy kỳ lạ, Cổ công tử đột nhiên đứng lên, tắt đèn, Trương Tuấn đang cầm một chiếc bánh sinh nhật bước vào phòng.
Dưới ánh nến lung linh, Quan Hà và vài người bạn tốt của Trương Tuấn đều vỗ tay bắt đầu hát “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ…” Những người khác lập tức hiểu, cũng hát theo “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.” . Tay chân tôi bắt đầu luống cuống, giật mình nhìn Trương Tuấn. Những người đồng lứa với bố mẹ chúng tôi không chú ý đến lễ tiết kiểu phương Tây, sinh nhật con mình cũng chỉ làm một bàn toàn đồ ăn ngon, cho con một ít tiền tiêu vặt, đây là chiếc bánh ngọt sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời tôi, cũng là lần đầu tiên tôi được chúc mừng sinh nhật long trọng thế này.
Ánh nến lãng mạn, những lời chúc mừng ấm áp, làm cho tôi lần đầu tiên quên để ý người khác biết quan hệ của mình và Trương Tuấn.
Trương Tuấn nói: “Nhắm mắt lại ước một điều ước đi, sau đó thổi hết nến, điều ước sẽ được thực hiện.”

Đám Cổ công tử cũng đều nói: “Điều ước trong ngày sinh nhật, rất linh nghiệm đó.”
Tôi nhắm mắt lại, quét sạch tất cả tạp niệm, dùng mười hai vạn phần thành tâm, yên lặng cầu nguyện, xin cho Trương Tuấn mãi mãi yêu tôi.
Vào lúc đó, điều tôi sợ hãi nhất là anh không yêu tôi, mà lại không biết rằng, anh mãi mãi yêu tôi, cũng không có nghĩa là, chúng tôi mãi mãi ở bên nhau.
Mở to mắt, dùng tất cả sức lực, một hơi thổi tắt nến, mọi người đều cười vỗ tay.
Tất cả các bạn đều có quà tặng tôi, tôi cũng không ngừng nói cảm ơn, cuối cùng là Trương Tuấn, mọi người đều rất kích động, nhất là con gái, tất cả đều chờ xem quà của anh, vì những cô gái đều luôn cho rằng từ món quà của con trai có thể thấy được tình cảm của họ.
Trương Tuấn đưa cho tôi một cái hộp bọc vải nhung, tôi mở ra xem, thấy đó là một sợi dây chuyền vàng rất đẹp, có một trái tim nhỏ xinh làm mặt dây chuyền.
“Ở trên có khắc chữ viết tắt của họ chúng ta.” Trương Tuấn vui vẻ rạo rực chỉ cho tôi xem, Zh&L.
Tên Trương Tuấn đọc là: zhāng jùn, tên La Kì Kì đọc là luō qí qí, nên viết tắt họ của hai bạn là Zh&L.
Các nữ sinh sợ hãi than “Đẹp quá”, Hoàng Vi ôm hai tay trước ngực, khinh thường nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đóng nắp hộp lại, trả lại dây chuyền vàng cho Trương Tuấn: “Xin lỗi, em không thể nhận.”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, bạn bè của Trương Tuấn không thể hiểu hành động lúc này của tôi, chỉ có Quan Hà mới hiểu được, chúng tôi đều rất tự trọng, rất kiêu ngạo, hay nói là rất tự ti, rất nhạy cảm. Trương Tuấn bình tĩnh mỉm cười nói: “Cho dù nó không đẹp, em cũng nhận lấy làm kỷ niệm, trên mặt dây chuyền có tên của chúng ta mà.”
“Em không thể nhận được.”
Chân công tử giận trừng mắt với tôi, định chửi ầm lên, Cổ công tử kéo cậu ta lại, giảng hòa: “Quà đã tặng rồi, chúng ta cũng nên giải tán thôi.”
Mọi người đều xấu hổ phụ họa: “Đi thôi, đi thôi, chúng tớ về đây.”
Trương Tuấn nhìn tôi chằm chằm, miễn cưỡng mỉm cười: “Hỏi em một lần cuối cùng, em có nhận không?”
Tôi lắc đầu.
Ầm một tiếng, Trương Tuấn ném cái hộp vào thùng rác, nói với Chân công tử như không có chuyện gì: “Chúng ta đi đánh bi-a.”

Chân công tử trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, lập tức phụ họa gọi to: “Đi, đi, cùng đi chơi bóng.”
Những người bạn của họ đều nói cười rời đi, chỉ còn lại Lâm Y Nhiên và Quan Hà.
Tôi cười cười với họ: “Xin lỗi, tớ về nhà trước đây.”
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, tôi từ thiên đường ngã vào địa ngục.
Sau khi về nhà, tâm trí vẫn hoảng loạn, nằm trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, trong đầu toàn là những ấm ức với Trương Tuấn.
Mỗi ngày tan học đều lén lút, hy sinh thời gian học tập để ở bên anh ấy, lưu lạc thành một trong đám bạn gái của anh, bị người ta châm biếm bàn luận, biết rõ tôi không thích người khác biết quan hệ giữa chúng tôi, mà anh lại mời nhiều người như vậy, mỗi khi ở cạnh nhau, đều đau đầu về việc chi tiền, anh lại không thông cảm chút nào…
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, tôi hoảng sợ, giác quan thứ sáu làm tôi lập tức nhận điện thoại, tốc độ nhanh đến mức điện thoại còn chưa kêu xong một tiếng.
“A lô?”
“Là anh.” Trong lòng run sợ mở hé cửa, khẳng định bố mẹ còn chưa có động tĩnh gì mới ôm điện thoại trốn vào trong chăn.
Hai người đều không nói lời nào, một lúc lâu sau, anh hỏi: “Em còn nghe máy không?”
“Sao anh gọi muộn như vậy? Bố mẹ em mà nghe điện thoại thì sao?”
“Anh nghĩ rồi, nếu là bố mẹ em nghe, anh sẽ lập tức tắt máy, họ sẽ tưởng là điện thoại quấy rầy, nhưng anh có cảm giác người nghe điện thoại sẽ là em.”
Tôi không nói gì, anh hỏi: “Em có giận không?”
“Không.”
“Vậy ngày mai đi chơi với anh nhé?”
“Ngày mai em muốn đọc sách.”
“Ngày kia, ngày kìa, em đều phải đọc sách, em vốn không muốn gặp anh, đúng không?”
Tôi không trả lời.
“Hôm nay là sinh nhật của em, dù thế nào, anh cũng không nên tức giận với em, huống chi đây là ngày sinh nhật đầu tiên từ khi chúng mình ở bên nhau, anh thật sự rất muốn làm em vui. Anh tặng em một món quà khác, đừng giận anh nữa, được không?”
Còn tặng nữa sao? Tôi bị anh làm hờn dỗi tí nữa thì ngắt điện thoại: “Anh đừng tặng quà cho em, tình cảm của con người không phải dùng quà cáp mà biểu hiện được.”

“Vừa rồi qua nhà em, anh đã đặt nó ở cửa nhà rồi, em xuống lấy đi.”
“Em không cần.”
“Cho dù không cần, em cũng phải lấy mà ném đi! Chẳng lẽ ngày mai em muốn bố mẹ nhìn thấy?”
Tôi sửng sốt một chút, lập tức ngắt điện thoại, rón ra rón rén đến phòng khách, mở cửa, nhìn thấy góc cửa có một lọ nhựa nhỏ nhắn, ở trên có buộc một dây ruy băng màu xanh, tôi vội cầm nó lên, đóng cửa lại rồi vào phòng ngủ.
Vào phòng mình tôi mới dám nhìn kỹ, trong lọ nhựa chứa đầy những hòn đá. Cái lọ, tuy rằng đẹp, nhưng chỉ là lọ đựng sô cô la viên ăn xong rồi bỏ; hòn đá, tuy rằng xinh xắn, nhưng cũng chỉ là những hòn đá bình thường, không cần tốn kém gì, có thể nhặt nó ở bờ sông.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được ý của Trương Tuấn, chỉ có thể lại ôm điện thoại vào trong chăn, mang một lòng khó hiểu gọi cho anh, điện thoại vừa vang nửa tiếng, anh liền nhận điện thoại.
Tôi nhỏ giọng nói: “Là em.”
Anh nói: “Anh biết.”
“Anh có ý gì vậy?”
“Em còn nhớ nghỉ hè năm chúng ta học lớp 5 không?”
Trong đầu tôi ào ào hiện lên những hình ảnh cực kỳ rõ ràng, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng: “Không nhớ rõ.”
“Cô giáo Cao dạy thêm cho chúng ta để tham gia kỳ thi toán, khi đó, mỗi ngày chúng ta đều về nhà cùng nhau, thường ra bờ sông chơi, em rất thích tìm những hòn đá đẹp. Khi đó tính em rất hướng nội, luôn cúi đầu, không hay cười, cũng không nói chuyện nhiều, nhưng khi anh giúp em tìm những hòn đá đẹp, em sẽ rất vui vẻ, sẽ nói chuyện với anh, còn kể những gì em đọc được trong sách cho anh nghe, em còn nhớ không?”
Tôi đương nhiên nhớ rõ, làm sao tôi có thể quên chứ? Chỉ là, trí nhớ của chúng tôi có điểm lệch lạc, tôi nhớ mình luôn phải vắt óc suy nghĩ để tìm lời nói chuyện với anh, cũng nhớ rõ là khi đó dù anh có tìm hòn đá giúp tôi không, tôi cũng rất vui vẻ.
Anh nói: “Mỗi lần tản bộ ở bờ sông, đều vô thức tìm kiếm những hòn đá, nếu có hòn nào đẹp sẽ nhặt lên, một hòn đá đại diện ột năm, sau này, sinh nhật hàng năm của em, anh đều sẽ chọn hòn đá đẹp nhất để tặng em, anh hy vọng sau này em sẽ có một trăm hòn đá anh tặng.”
Tôi nghĩ một lúc, mới hiểu được ý của anh ấy, trong phút chốc, tôi lại bay từ địa ngục lên thiên đường, trong lòng tràn đầy cảm động, ngoài miệng lại tránh nặng tìm nhẹ nói: “Em làm sao có thể sống đến hơn một trăm tuổi?”
Anh cười nói: “Chúng ta cùng nhau sống, có thể sống được.”
“Anh cứ mơ tưởng hão huyền đi!”
“Đây cũng không phải là mơ tưởng hão huyền, mà có căn cứ khoa học, họ nói bí quyết của người sống lâu chính là duy trì tâm tình tốt, chỉ cần hai ta ở bên nhau, nhất định mỗi ngày đều có thể vô cùng vui vẻ, chúng mình nhất định có thể sống hơn một trăm tuổi.”
Anh nói có mũi có mắt, tôi không nhịn được che miệng cười không ngừng, những gì không vui của buổi tối đã bị ngọt ngào bao phủ không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Có phải mỗi câu chuyện tình yêu đều đã đi tới đường cong nhấp nhô cao hứng và mất hứng? Tôi không biết, tôi chỉ biết trái tim nhạy cảm của tôi, sẽ vì một câu nói của anh, mà ngã vào đáy hang trong khoảnh khắc, cũng sẽ vì một hành động của anh, mà nháy mắt đã bay tới thiên đường, nhìn thì thấy như là thay đổi thất thường, nhưng thật ra, tất cả đều có tiêu chuẩn đánh giá: anh có quan tâm đến tôi hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui