Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Quyển II

Chương 8: Ngày cuối cùng ở Thanh Đảo

Những ngày ở Thanh Đảo trôi qua quá nhanh, tựa như chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày cuối cùng.
Ngày cuối cùng ấy, buổi sáng tiến hành một cuộc thi đơn giản về kiến thức hải dương học, buổi chiều đi tham quan tàu chiến, sau khi trở về tiến hành nghi lễ bế mạc, ban phát giấy khen cho thành viên ưu tú, sau đó, chính thức kết thúc trại hè này.
Ngày hôm sau sẽ phải rời khỏi Thanh Đảo, đại khái là Cổ công tử nghĩ mình sắp phải trở lại dưới sự quản giáo nghiêm khắc của bố, nên mãnh liệt yêu cầu buổi tối phải phóng túng một phen. Trương Tuấn và Chân công tử đi mua ba bình rượu trắng, một két bia, cộng thêm một đống đồ ăn vặt, vụng trộm khuân vác lên sân thượng của khu trọ.
Bạn bè của Trương Tuấn là mấy cậu Chân công tử, Cổ công tử, tôi muốn mời thêm Lâm Y Nhiên và Thẩm Viễn Triết, không ngờ Trương Tuấn lại không đồng ý. Tôi bảo cậu ình một lý do, cậu nói vì Lâm Y Nhiên là cô gái ngoan, khẳng định không thể thích ứng. Tôi bảo, nhưng tôi và cô Hình ở cùng một phòng, nếu chỉ có mình tôi trở về muộn, cô ấy sẽ nghi ngờ, nhưng nếu đi cùng bạn đứng thứ nhất trong lớp tôi, cô ấy sẽ không nghĩ nhiều. Cậu cân nhắc một chút, chỉ có thể đồng ý.
Chúng tôi mở mấy thùng giấy các-tông ra, xếp tất cả lên mặt đất, bật hai cái đèn pin, bắt đầu một buổi tiệc chia tay ngay trên sân thượng.
Trương Tuấn, Chân công tử đều hút thuốc rất thạo, Cổ công tử mới hút thuốc lần đầu, khi cậu ấy vụng về học Trương Tuấn nhả khói thuốc thành vòng tròn, bị Chân công tử trêu chọc.
Trương Tuấn đưa cho tôi một lon bia, tôi lắc đầu: “Tớ không uống bia rượu.”
“Từ trước vẫn không uống, hay bây giờ mới không uống?”
“Từ trước vẫn không uống.”
Cậu sửng sốt một chút, không ngờ tôi đi theo đám Tiểu Ba nhiều năm như vậy mà lại không đụng đến bia rượu, lại hỏi: “Còn thuốc lá?”
“Thỉnh thoảng cũng hút.”
Trương Tuấn cầm một điếu thuốc đưa cho tôi, tôi nhận lấy, cúi đầu, châm thuốc từ điếu thuốc của cậu, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên giật mình nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn họ cười cười.
Lâm Y Nhiên không hút thuốc lá, cũng không uống rượu bia, ôm một túi cá nướng khô đặc sản của Thanh Đảo, vừa lo lắng vừa tò mò nhìn chúng tôi. Trương Tuấn dạy Cổ công tử vung quyền, Cổ công tử bị thua, lập tức phạt uống rượu, có thể nhìn thấy được, cậu ấy rất hưởng thụ cảm giác làm những chuyện bị phụ huynh và giáo viên cấm này.
Chân công tử thấy chỉ uống rượu thì không có ý nghĩa, rủ mọi người cùng chơi trò Chuyến Tàu Hỏa, danh từ do cậu ấy quyết định.
Cậu ấy hỏi: “Ai làm Thanh Đảo?”
Tôi và Trương Tuấn đều vội vàng nói: “Tớ làm.”

Mọi người đều nhìn chúng tôi trêu chọc, sau đó Trương Tuấn làm Bắc Kinh, tôi làm Thanh Đảo, Lâm Y Nhiên làm Nam Kinh, Thẩm Viễn Triết làm Thượng Hải. . .
Nếu tôi thua, Trương Tuấn sẽ uống rượu thay tôi; nếu Lâm Y Nhiên thua, Thẩm Viễn Triết sẽ uống rượu giúp cô ấy. Sau khi quyết định quy tắc, bắt đầu chơi.
“Chuẩn bị chuẩn bị, chuyến tàu từ Bắc Kinh xuất phát.”
“Đến đâu?”
“Nam Kinh.”
Lúc đầu còn chơi có khuôn có dạng, dần dần trở nên hỗn loạn. Cổ công tử tửu lượng kém, say vào là bắt đầu làm loạn, kéo tay Lâm Y Nhiên, nói là có chuyện muốn tâm sự với cô ấy, Lâm Y Nhiên sợ tới mức liều mạng trốn; Chân công tử ngồi bên cạnh Lâm Y Nhiên, giơ tay mình ra cho Cô công tử cầm, Cổ công tử liền siết chặt tay cậu ấy, sờ sờ vuốt vuốt, vừa sờ vừa khóc vừa nói: “Y Nhiên à…”
Lâm Y Nhiên nghẹn cười đến đỏ mặt, nhìn Chân công tử và Cổ công tử, Chân công tử nén nhịn, nhăn mặt nhìn cô ấy.
Thẩm Viễn Triết tửu lượng tốt hơn Chân công tử, nhưng một người phải uống phần của hai người nên cũng bị say, dán vào góc tường, hai tay chống xuống đất, chồng cây chuối cho chúng tôi xem, chứng minh mình không hề say, vừa chổng ngược lên vừa không ngừng gọi chúng tôi, muốn chúng tôi phải nhìn cậu ấy. Chúng tôi làm bộ đồng ý, nhưng thực tế chẳng ai để ý đến cậu ấy cả.
Trương Tuấn uống phần rượu của hai người, nhưng chỉ say năm sáu phần. Tôi và cậu cùng dựa vào rào chắn, ngắm nhìn về phía thành phố rực rỡ ánh đèn, tiếng ồn ào đằng sau truyền đến hết lần này đến lần khác, chúng tôi lại im lặng kỳ lạ.
Cậu kẹp điếu thuốc trong tay, gần như không hút, để mặc điếu thuốc cháy hết. Thấy tôi đang nhìn mình, cậu giải thích: “Từ sau chuyện hồi lớp 9, tớ liền bỏ hết mấy thứ này, bây giờ vui đùa cùng bạn bè nên mới dùng.”
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
Cậu cảm thán nói: “Hứa Tiểu Ba thật lòng đối tốt với cậu.”
“Trước đây đúng là vậy, bây giờ tớ và anh ấy đã cắt đứt quan hệ rồi.”
“Tớ cũng không gặp lại những người bạn cũ nữa.”
Chúng tôi đều im lặng nhìn về phía xa xa, trong những năm tháng phản nghịch ấy, cậu đã gặp được may mắn, còn tôi có được như vậy không?
Cậu đột nhiên nói: “Tớ thật là cao hứng.”
Tôi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cậu, cậu còn lặp lại lần nữa: “Tớ thật là cao hứng.”

Tôi dần hiểu được ý của cậu, thấp giọng nói: “Tớ cũng vậy.” Cậu mạnh mẽ nắm chặt tay tôi, nhìn lên trời cao hét thật to: “Sau này khi chúng ta kết hôn, đến Thanh Đảo hưởng tuần trăng mật.”
Tôi cứng người, mặt đỏ bừng bừng, may là mấy người đằng sau kia cũng say đến choáng váng rồi, nếu không say thì cũng cho rằng chúng tôi đã say. Rất lâu sau, tôi mới nói một tiếng vô cùng nhỏ “Ừ”, nhưng cậu lại nghe được ngay, quay sang nhìn tôi cười ngốc nghếch.
Bất kể người khác nghĩ về thành phố này như thế nào, ở trong lòng chúng tôi, nó vẫn là một giấc mộng đẹp đẽ nhất. Chúng tôi mỉm cười hứa hẹn, nhất định sẽ trở về. Chúng tôi đều nghĩ rằng, chỉ cần có hứa hẹn, là chúng tôi có thể vĩnh viễn giữ lại hạnh phúc ấy.
Chúng tôi trở về nhà bằng đường qua Bắc Kinh, vì đang là nghỉ hè, nên vé tàu hỏa không dễ mua, nhất là vé giường nằm, cô Hình nhờ Chân công tử mua vé giường nằm ọi người. Khi mua được vé giường nằm, có rất nhiều bạn đăng ký. Thực ra, tôi vẫn còn dư rất nhiều tiền, nhưng tôi đã sớm có dự định mua một bộ Lỗ Tấn toàn tập, nên nhất định phải để dành tiền.
Lúc ở nhà ga, Trương Tuấn một tay kéo hành của mình, một tay kéo hành lý của tôi, tôi hơi lo, sợ giáo viên nhìn ra điều khác thường, sau đó lại thấy cũng có con trai cầm hành lý giúp con gái, nên mới yên lòng.
Nhà ga có rất nhiều người, cô Hình vừa lo lắng đếm đầu người, vừa nói to: “Đi sát nhau nhé, đừng đi rời ra, ai đến toa giường nằm hãy theo cô, Trương Tuấn đi sau; ai đến toa ghế ngồi cứng đi theo thầy Vương, Thẩm Viễn Triết đi sau.”
Tôi muốn cầm lại hành lý của mình, Trương Tuấn nói: “Cậu cứ đi theo tớ là được.”
Tôi khó hiểu nhìn cậu, Chân công tử đi trước quay đầu cười nói: “Trương Tuấn đã bảo tớ mua vé giường nằm cho cậu rồi.”
Xung quanh có vài bạn nghe thấy vậy, tầm mắt đều lướt về phía tôi, trong mắt Hoàng Vi lại không thèm che giấu ý hèn mọn khinh thường. Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, là tôi không có tiền, nhưng tôi lại rất thích ngồi ghế ngồi cứng, tôi cầm lấy hành lý của mình: “Buông tay!”
Trương Tuấn nhìn thấy sắc mặt tôi, do dự một chút, buông ra, tôi kéo hành lý, chạy bước nhỏ đuổi theo Lâm Y Nhiên và Thẩm Viễn Triết.
Cho đến khi ngồi lên tàu hỏa, tôi vẫn cảm thấy hai má mình đang nóng ran, bàn tay run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, Trương Tuấn đã vội vàng đến, chào một tiếng với Lâm Y Nhiên rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nghiêng đầu bất động nhìn ra ngoài tàu hỏa, không nói lời nào.
Trương Tuấn hoàn toàn không thể hiểu được sự xấu hổ trong nháy mắt này của tôi, cậu mua vé giường nằm, muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, là vì muốn tôi nghỉ ngơi thoải mái, như vậy hai chúng tôi cũng có thêm càng nhiều không gian riêng tư, vậy mà tôi lại tức giận.
Cậu dè dặt ngồi bên cạnh tôi rất lâu, nói toàn lời hay, nói nhẹ nói nhàng, thấp giọng năn nỉ tôi đến toa giường nằm, tôi vẫn đang nhắm chặt miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện cùng cậu. Sự lạnh lùng của tôi, sự dè dặt của cậu, khiến cho các bạn xung quanh chú ý, rất nhiều bạn nhìn cậu, cậu không nhịn được, rốt cuộc cũng tức giận, không khuyên tôi nữa, một mình đi về toa giường nằm.
Lâm Y Nhiên im lặng ngồi lại bên cạnh tôi, không dám nói lời nào, chỉ pha cho tôi một cốc trà, đặt lên bàn.
Tôi nhìn hàng cây lướt qua vun vút ngoài cửa sổ, bắt đầu hoang mang, trại hè lần này chính là một ngăn cách giữa cuộc sống thực tại và giấc mộng, có phải khi tàu hỏa đến trạm, sẽ là lúc giấc mộng của tôi bị thức tỉnh? Có phải thật sự giống như lời của Shelley [1] “Đóa hoa cười hôm nay, ngày mai sẽ tàn úa, điều ta muốn hôm nay, dụ mê rồi tan vỡ, lạc thú là chi đây, nó giống tia chớp cười trong đêm tối, mặc dù sáng ngời, lại ngắn ngủi?”
[1] Percy Bysshe Shelley (1792–1822) là nhà thơ, nhà triết học Anh, sinh tại Horsham, Sussex. Ông được xem là một trong những nhà thơ Anh xuất sắc của giai đoạn lãng mạn.

Đoạn thơ trên trong bài Mutability (Đổi thay) của nhà thơ.
Các bạn xung quanh đều đang đánh bài, lúc hò hét chói tai, lúc cười mắng, vì đều đã quen nhau, nên chơi vừa điên cuồng vừa náo nhiệt, tôi có cảm giác như đang đặt mình trong một không gian khác, tràn đầy cảm giác bi thương sau một buổi thịnh yến.
Chân công tử, Cổ công tử đều chơi bài bên cạnh, cậu lại… nhất định sẽ không cô đơn, Hoàng Vi cũng không đến đây.
Hoàng hôn dần dần thổi quét trái đất, cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu mờ đi, tôi vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngẩn người, bên cạnh vang lên giọng nói của Trương Tuấn: “Cậu đừng giận nữa, lần này là tớ làm sai.”
Trán tôi dính sát vào cửa sổ kính, không chịu để ý đến cậu.
Cậu đáng thương nói: “Tớ đã đổi vé giường nằm với bạn khác rồi, tớ ngồi ghế ngồi cứng với cậu.”
Cậu dè dặt cẩn trọng túm túm áo tôi, lại tiếp tục dè dặt cẩn trọng túm túm áo tôi: “Này, cậu thật sự định từ nay về sau sẽ không nói chuyện với tớ nữa à? Nhưng tớ vẫn cứ dán lấy cậu đấy.”
Ban đầu lòng tôi còn bi quan tuyệt vọng đến cực điểm, trong khoảnh khắc lại thấy vui sướng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Thật ra cậu không cần ngồi cùng tớ, buổi tối cậu đến toa giường nằm nghỉ ngơi đi, ban ngày lại đây chơi là được.”
“Không cần, cậu thích ngồi ghế ngồi cứng, tớ cũng cùng ngồi với cậu.”
Tôi còn nói rất nhiều lần, cậu lại cười hì hì mắt điếc tai ngơ, bên kia có bạn rủ chúng tôi đi đánh bài, cậu hỏi tôi muốn đi không, tôi lại thích hai người ngồi cùng một chỗ như thế này, lắc lắc đầu.
Trương Tuấn nói: “Cậu nằm xuống ngủ một lúc đi.” Vì các bạn đều tụm lại một chỗ để chơi, nên chỗ ba người ngồi này chỉ có hai đứa chúng tôi. Theo kinh nghiệm mấy ngày ngồi tàu hỏa, nếu một người nằm nghiêng ngủ, thì phần ghế còn thừa cũng đủ để một người ngồi.
Tôi dùng mấy quyển sách làm gối đầu, tháo kính ra rồi nằm xuống, cố gắng để chân mình nép sát vào lưng ghế, để cậu có nhiều chỗ ngồi.
Tuy rằng cho tới nay, các bạn đều nghỉ ngơi thay phiên nhau như vậy, nhưng ngồi cạnh Trương Tuấn lại có cảm giác hoàn toàn khác, trong lòng vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.
Cậu ngồi rất nghiêm chỉnh, vừa đeo tai nghe nghe nhạc, vừa cầm sách của tôi lật xem, lòng tôi dần dần an ổn, mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Vì mới hơn mười giờ, nên trong xe còn rất ầm ĩ, tôi buồn ngủ mà lại khó đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên cảm thấy Trương Tuấn cẩn thận đẩy nhẹ tóc tôi ra, đặt tai nghe vào lỗ tai tôi, tôi không dám cử động, dù chỉ là rất nhỏ, làm bộ như đã ngủ.
Chắc Trương Tuấn đã để chế độ lặp lại, nên vẫn chỉ nghe được một bài hát.
Tôi rất ít nghe các ca khúc đang thịnh hành, nhất là tiếng Quảng Đông, không hiểu ca sĩ đang hát cái gì nữa, chỉ cảm thấy nó rất nhẹ nhàng dễ nghe, thật thích hợp dùng để thôi miên. (để ru ngủ ^^)
Tiếng Quảng Đông còn được gọi là Việt ngữ.
Lúc mơ màng tỉnh lại, bên tai vẫn là tiếng ca tình ý kéo dài ấy.
Rất nhiều năm sau, tôi đã có thể nói lưu loát tiếng Quảng Đông, ngồi trên xe của bạn, nghe được một giai điệu quen thuộc từ đài phát thanh, mới biết đó là bài “Cố tình thích em” của Trần Bách Cường.

Cố tình thích em: MV
Trong khoảnh khắc đó, cúi đầu yên lặng nghe hát, thời gian dần bị rút ngắn chỉ còn lại tiếng ca, nhưng khi bỗng ngẩng đầu lên, chỉ thấy đèn đuốc mờ ảo của Victoria Harbour. Hóa ra đã cách xa một thế hệ.
Chỉ có, tiếng hát “Cố tình thích em” là vẫn như năm đó.
Tỉnh lại, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, còn có rất nhiều bạn đang đánh bài, thỉnh thoảng lại cười lớn, Trương Tuấn nằm úp sấp ở trên bàn ngủ gật.
Tôi muốn ngồi dậy, vừa cử động, cậu lập tức tỉnh: “Làm sao vậy?”
“Tớ ngủ đủ rồi, cậu cũng nằm xuống ngủ đi.”
“Tớ không sao, cậu cứ ngủ tiếp đi.”
“Tớ thật sự đã ngủ đủ rồi, có cố cũng không ngủ được nữa, ban ngày mà mệt sẽ ngủ tiếp.”
Tôi cầm dụng cụ rửa mặt, đi đánh răng rửa mặt, chải lại tóc. Từ khi ở bên Trương Tuấn, tôi đã không còn tùy tiện như trước nữa, bắt đầu để ý đến vẻ bề ngoài của mình.
Sau khi trở về, Trương Tuấn đã nằm xuống, cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi ngồi cạnh cậu, cầm sách lên, lẳng lặng đọc, vì sợ quấy rầy cậu, nên tôi không dám cử động, lâu lâu cũng thấy đau lưng, vô cùng khó chịu, nhưng lại có thêm vài phần ngọt ngào.
Tôi buông sách xuống, cúi đầu yên lặng nhìn cậu. Thật khó tin, cậu thiếu niên này đang nằm ngủ ngay gần tôi, mỗi ngày ở bên cậu tôi đều có cảm giác không chân thật, không nhịn được mỉm cười, tôi tựa như một địa chủ giàu có, vụng trộm nhìn tài phú của mình, một mình cười ngây ngô.
Lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Viễn Triết đang nhìn tôi, tôi rất ngượng ngùng, tìm lời nói: “Cậu dậy rồi à?”
Cậu ấy gật gật đầu, nhìn đồng hồ, thấy đã là sáu giờ sáng nên quyết định đi rửa mặt, đỡ phải đợi lúc mọi người đều tỉnh, có thể sẽ hết nước. Vào năm đó ngồi ghế ngồi cứng luôn không có đủ nước để dùng, chậm chân là sẽ không rửa mặt được.
Chờ cậu rửa mặt trở về, hai chúng tôi nhỏ giọng nói chuyện. Cậu nói về em gái Thẩm Viễn Tư của mình, Thẩm Viễn Tư học cùng một trường với Lâm Lam, vì hai người sống cùng một thành phố đi ra ngoài học, nên đã trở thành bạn tốt. Thẩm Viễn Triết hiển nhiên không phải người giỏi truyền bá tin tức về người khác, dưới sự tra hỏi của tôi, cũng chỉ đơn giản nói được một ít chuyện về Lâm Lam.
Hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, thì Trương Tuấn tỉnh, cậu ngồi dậy, mơ mơ màng màng nói: “Tớ khát quá.”
Tôi vội đưa cho cậu một cốc nước, cậu cũng lười đưa tay ra cầm lấy, mắt nửa nhắm nửa mở, cứ thế mà uống mấy ngụm nước trên tay tôi, còn làm ra bộ dáng mệt mỏi rã rời.
“Nếu còn buồn ngủ thì cậu cứ ngủ thêm lúc nữa.”
Cậu lại lắc đầu.
“Vậy đi đánh răng rửa mặt, nếu không sẽ hết nước đấy.”
“Cậu đi với tớ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui