“Hôm qua tôi đến thành phố J để xử lý một vụ án thì gặp người quen cũ, cậu đoán xem đó là ai?”
Hôm đó, Tạ Ứng Chu hào hứng đến văn phòng của anh sau khi trở về từ một vụ án ở thành phố khác: “Đó là Cố Ninh Du! Chậc chậc, bây giờ cô ta cũng không diễu võ dương oai như trước nữa, nhưng tôi vẫn gây chút rắc rối cho cô ta."
Bùi Tư Viễn không ngờ rằng mình lại nghe được tin tức về cô từ miệng Tạ Ứng Chu, cô rời đi đã được 48 ngày, cái tên này ngày nào anh cũng ghi tạc trong lòng nhưng chưa bao giờ nhắc đến, hôm nay, cuối cùng anh cũng nghe người khác nhắc đến cô.
Bốn mươi tám ngày…
Hóa ra anh vẫn luôn nhớ rõ ràng về sự ra đi của cô.
Bùi Tư Viễn ngơ ngác hỏi: “Cậu gây phiền toái cho cô ấy sao?”
“Ừ...!Tôi chỉ châm biếm vài câu, có lẽ cũng không tính là làm phiền cô ta?” Tạ Ứng Chu sờ sờ mũi: “Tôi vốn định khiến cô ta gặp chướng ngại trong công việc, nhưng sau đó lại cảm thấy không cần thiết.”
“Ồ, ra là vậy.”
Tạ Ứng Chu muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy bạn mình dường như không có hứng thú với việc tiếp tục chủ đề này liền thức thời ngừng lại.
“Tạ Ứng Chu gặp cô ấy ở thành phố J...!Đây cũng là một phần của kịch bản sao?” Trong lòng Bùi Tư Viễn hỏi Đấng Tạo Hóa: “Hình như tôi chưa nghe anh nhắc đến.”
“Đó là một phần của kịch bản, nhưng nó không liên quan gì đến câu chuyện của cậu, vì vậy tất nhiên không cần phải nói ra.”
Nghĩ đến biểu hiện không được tự nhiên của Tạ Ứng Chu khi nhắc tới Cố Ninh Du, Bùi Tư Viễn khẽ cau mày: “Bọn họ...!sau này sẽ còn gặp lại à?”
“Chắc cậu muốn hỏi sau này mối quan hệ của bọn họ sẽ như thế nào hả?” Đấng Tạo Hóa cười: “Nói cho cậu biết cũng không sao, Tạ Ứng Chu là một nửa chính thức của Cố Ninh Du.”
Bùi Tư Viễn căng thẳng, tay giữ chặt lấy cái ghế: “Một nửa chính thức...!Là ý gì?”
“Tương tự như quan hệ của cậu và Giang Dao.”
“Nói cách khác, cuối cùng bọn họ...!sẽ ở bên nhau?” Bùi Tư Viễn đoán được điều đó, nhưng anh không muốn thừa nhận, kịch bản không đề cập đến chuyện này, trong ký ức của anh, Tạ Ứng Chu cũng không ở bên Cố Ninh Du: “Tại sao việc này không có trong trí nhớ của tôi?”
“Bởi vì trong kịch bản của tôi, sau khi cậu và Giang Dao kết hôn họ mới hẹn hò.”
Vẻ mặt của Bùi Tư Viễn hơi sững sờ: “Cũng chính là khoảng thời gian sau khi tôi đưa cô ấy ra nước ngoài?”
“Không sai.
Họ sẽ gặp lại nhau ở nước ngoài rồi âm thầm nảy sinh tình cảm.
Tạ Ứng Chu nguyện ý dành phần đời còn lại của mình để bầu bạn với cô ấy, chữa lành những vết sẹo cậu đã mang lại cho cô ấy.
Cố Ninh Du cũng vậy, cô ấy cũng dần mở lòng.
Tôi đã nói rồi, nếu không có cậu thì cả đời này cô ấy sẽ sống tốt và hạnh phúc, lời này không phải là nói dối cậu đâu, đây không phải là điều cậu mong đợi sao?”
....!Anh mong đợi?
Phải, đây không phải là điều anh mong đợi sao?
Anh đã diễn, đã đau khổ nhiều năm như vậy...!Không phải chỉ để cô được an toàn và hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại sao?
Lẽ ra anh phải hiểu từ lâu, nhưng anh lại không dám nghĩ đến.
Anh phải biết rằng cô sẽ có một mối quan hệ mới...!Không phải Tạ Ứng Chu thì cũng sẽ là những người khác.
Lẽ ra anh phải hiểu từ lâu…
Nhưng tại sao anh vẫn đau khổ?
“Đúng...!đây là điều tôi mong đợi.”
Lúc Tạ Ứng Chu nhắc đến Cố Ninh Du trước mặt Bùi Tư Viễn lần thứ hai, biểu cảm của anh ta rõ ràng khác với lần đầu tiên, ánh mắt anh ta trông rối rắm và phức tạp: “Lão Bùi, hôm nay tôi đến thành phố J, tôi lại gặp...!Cố Ninh Du.”
Nghe đến thành phố J, Bùi Tư Viễn lập tức đoán được kết quả, anh rất muốn biết lần này bọn họ sẽ có chuyện gì, nhưng chỉ có thể giả vờ thờ ơ: “Ừ, rồi sao?”
“Tôi tình cờ gặp cô ấy trên đường, chỉ trò chuyện mấy câu, không có gì khác, nhưng…” Tạ Ứng Chu ngập ngừng: “Chuyện đó, tôi nói lời thật lòng, cậu đừng để ý nhé”
Trái tim của Bùi Tư Viễn chùng xuống: “Nói đi.”
“Ừm, là...!Tôi nghĩ cô ấy vẫn...!Khá dễ thương? Xem ra cũng không tệ như tôi tưởng tượng...”
Thấy vẻ mặt của Bùi Tư Viễn càng lúc càng xấu, Tạ Ứng Chu không nói thêm nữa: “Quên đi, tôi không nói nữa.”
Có lẽ Tạ Ứng Chu nghĩ rằng anh không muốn nghe chuyện có liên quan đến Cố Ninh Du, vì vậy sau này anh ấy cũng không bao giờ nhắc đến cô trước mặt anh nữa.
Nhưng dù vậy, Bùi Tư Viễn vẫn có thể đoán ra được tình hình cơ bản.
Tạ Ứng Chu bây giờ không còn là luật sư riêng của anh, anh ta đã có văn phòng luật của mình ở thành phố A, nhưng anh ta rất hay rời khỏi văn phòng luật, cứ hai ba ngày lại đến thành phố J...
Ở một nơi nhỏ bé như vậy làm gì có nhiều vụ án cần xử lý đến thế?
Gần đây, tâm trạng của Tạ Ứng Chu rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng khi cùng Bùi Tư Viễn ăn tối, anh ta lại bất giác mỉm cười...!Đây rõ ràng là dáng vẻ của một người rơi vào lưới tình.
Anh ta và Cố Ninh Du đã phát triển đến đâu rồi?
Nắm tay? Ôm hôn? Hay cái gì khác?
Anh không biết, cũng không muốn hỏi, chỉ cần nghĩ đến đây, anh cảm thấy trái tim mình đau đớn khủng khiếp…
“Chuyện đó, lão Bùi, tôi hỏi cậu một vấn đề.” Một đêm nọ trong bữa tối, rõ ràng là Tạ Ứng Chu bị mất bình tĩnh, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, lúc nói mấy lời này, ánh mắt anh ta trở nên lấp lánh: “Tôi có một người bạn, gần đây anh ta có vẻ đang thích một cô gái, nhưng cô gái đó từng có quan hệ với anh em tốt của anh ta....!Nếu bây giờ anh ta hẹn hò với cô gái kia, anh - anh em tốt của anh ta có để ý không?”
Quả nhiên.
Giọng điệu của Bùi Tư Viễn rất bình tĩnh: “Cậu thích Cố Ninh Du.”
“Tôi...!à, ừ.
Hình như tôi...!có hơi thích cô ấy.” Tạ Ứng Chu hơi xấu hổ khi tâm tư bị trực tiếp vạch trần: “Cậu...!có để ý không?”
“Không.”
Không, anh để ý, anh để ý, anh sắp phát điên vì ghen tuông.
Anh ghen tị với việc Tạ Ứng Chu có được thân phận là một nửa của cô như vậy, ghen tị với việc Tạ Ứng Chu có thể không kiêng nể gì nói ra chữ thích này, ghen tị với việc Tạ Ứng Chu có thể tùy ý ở bên Cố Ninh Du…
Đây là câu chuyện của Tạ Ứng Chu và Cố Ninh Du, đây là thời gian chỉ thuộc về bọn họ, hoàn toàn không có sự tồn tại của Bùi Tư Viễn.
“Vậy thì tốt quá!”
Vẻ mặt Bùi Tư Viễn vẫn bình tĩnh, vì thế Tạ Ứng Chu tin vào lời anh nói, giọng điệu cũng trở nên nhẹ hơn: “Tôi còn muốn mời cậu uống rượu mừng của tôi nữa.
Tôi không hy vọng người anh em tốt và cô dâu của tôi lại nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù trong lễ cưới.”
Rượu mừng của anh ta? Cô dâu của anh ta?
“Cậu đã...!hẹn hò với cô ấy rồi à?”
Theo kịch bản thì chắc là chưa đến lúc đó?
“Còn chưa đâu, hẳn là bây giờ cô ấy vẫn chưa biết tâm tư của tôi.
Tôi cảm thấy người phụ nữ này có vẻ thiếu nhạy bén trong chuyện tình cảm, tôi đã biểu hiện quá rõ ràng như vậy rồi mà cô ấy vẫn không nhìn ra...” Tạ Ứng Chu nhắc đến người trong lòng mình thì chìm trong vui sướng, nói mãi không thôi, hoàn toàn không nhận ra rằng sắc mắt của Bùi Tư Viễn đã xấu đến cực điểm: “Dù sao thì cũng không vội, thêm một thời gian nữa rồi bày tỏ cũng được.”
“Thế còn Giang Dao?” Bùi Tư Viễn không muốn nghe nữa, vì vậy anh cố ý nhắc đến người khác: “Cậu không thích cô ấy nữa sao?”
"Dao Dao à? Ừm...!Cô ấy rất xinh đẹp và tốt bụng, nhưng cảm giác cô ấy mang lại cho tôi khác với cảm giác mà Cố Ninh Du mang lại...!Tôi không biết nói sao nữa, có lẽ là tôi chưa bao giờ thích Dao Dao thì phải? ít nhất hiện tại tôi khẳng định không có cảm giác với cô ấy! trong lòng một người làm sao có thể cùng chứa hai người được!” Tạ Ứng Chu dừng lại và nhìn Bùi Tư Viễn: “À mà khi nào thì cậu mới tìm Dao Dao về? Hiện tại cũng không có gì ngăn cản được cậu nữa.”
“Tôi tự có cân nhắc, bây giờ vẫn chưa phải là lúc.” Bùi Tư Viễn không có ý định theo đuổi Giang Dao, vả lại trong kịch bản đây cũng là chuyện của hai năm sau.
Tạ Ứng Chu gật đầu: “Thôi, được rồi.
Đây là chuyện tình cảm của hai người, tôi không can thiệp… Chưa biết chừng lúc đó tôi đã ở bên Cố Ninh Du rồi, chúng ta vẫn có thể trao đổi kinh nghiệm đám cưới hay gì đó...!Cậu thấy thế nào...”
Ai muốn trao đổi với anh ta?!
Nếu có ngày này, anh thậm chí sẽ không tham dự lễ cưới của họ.
Cô đẹp như vậy, lúc mặc váy cưới chắc chắn là cực kỳ chói mắt, nhưng vẻ đẹp đó không thuộc về anh...!anh thật sự có thể cam tâm sao?
Nhìn thấy cô như vậy, anh thật sự có thể giữ được sự tỉnh táo của mình sao?
Anh không thể…
Chỉ mới tưởng tượng ra cảnh đó, anh đã cảm thấy ngọn lửa ghen tị hừng hực cháy trong lòng, không còn tâm trạng ăn cơm: “Tôi no rồi, cậu ăn từ từ nhé.”
“No rồi? Nhưng thức ăn mới đem ra được một nửa chứ mấy!”
“Hôm nay tôi không muốn ăn.”
“Này...!Bùi Tư Viễn, chẳng lẽ ngoài miệng cậu nói không quan tâm nhưng trong lòng vẫn còn để ý sao? Nếu thực sự để ý thì cứ nói thẳng, không sau đâu, cùng lắm thì sau này tôi không nhắc tới cô ấy trước mặt cậu là được.”
“Tôi thực sự không quan tâm.
Tôi đi trước đây.”
“Vậy thì tốt.”
Bùi Tư Viễn dứt khoát rời đi, nhưng Tạ Ứng Chu cũng không nghĩ nhiều.
Sau cuộc nói chuyện với Bùi Tư Viễn, anh ta lại nhớ cô.
Anh ta đã không gặp cô mấy ngày rồi…
Khi nào lại đi tìm cô ấy đây? Ngày mai đi!
Nghĩ đến đây, Tạ Ứng Chu khẽ mím môi, cảm giác không vui bị bạn mình bỏ rơi hoàn toàn tiêu tan.
Đến lúc đó lại phải nghĩ ra một cái cớ, giả bộ tình cờ gặp gỡ, cũng không biết khi nào người phụ nữ ngốc nghếch kia mới có thể sáng tỏ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...