Tôi Không Phải Tiểu Nguyệt


Sau khi ba Tiểu Nguyệt trúng số, nợ nhà cũng được trả, mẹ Tiểu Nguyệt mở quán game ba cái máy chơi game mua mới hoàn toàn, game thì do thằng em tuyển lựa, chắc là theo sở thích của nó.

Cái bảng nhựa trắng có những dòng chữ xanh cập nhật game mới hàng tuần, Tiểu Nguyệt mỗi trưa ngồi canh quán cho mẹ đi chợ lại hí hoáy cây bút lông xanh trên đó vẽ vẽ hình máy nhân vật chính của game lên đó, hình đơn giản nhưng chắc nhìn cũng ra.

Tiểu Nguyệt rất đắc ý.
Trên lớp rãnh rỗi Tiểu Nguyệt cũng rất hay vẽ.

Sau vở, sau sách ngứa tay, nghe giảng buồn ngủ là Tiểu Nguyệt lại lén lén vẽ, vẽ bằng bút chì dễ xóa, vẽ trên bảng trắng cũng dễ xóa.
Trưa nay ba về sớm, cả nhà ăn cơm xong ba nói ba mua một mảnh đất trên quê.

Thành phố biển nhỏ nhỏ khách thập phương đến chơi đi một ngày là hết, lên quê nơi đồng ruộng còn bát ngàn chỉ nửa tiếng là đến.

Mẹ cau có, mẹ rất bực vì ba tự ý quyết, ba nói tiền ba ba biết cách dùng không cần mẹ quản.

Hôm đó khách đến chơi đều ra về, vì tiếng ba mẹ cãi nhau to.
Mảnh đất ba mua được bọc lại bằng bốn bức tường kẽm gãi, bên trong là cỏ và hoa dại.
"Con có muốn mình xây nhà ở đây không?"
"Được hả ba?"
"Tất nhiên!"
Ba tiểu Nguyệt rất hài lòng vì sự hào hứng hùa theo của Tiểu Nguyệt.

Ông mua mảnh đất vốn nghe theo lời người bạn, mua đất trữ sau này bán có giá, nhưng bản thân ông lại không thích nhì một mảnh đất hoang tàn.

Căn nhà nhanh chóng được xây lên.

Nhà trệt có gác lửng nằm giữa mảnh đất, phía trước là khuôn viên nhỏ ông đặt bốn chậu mai lớn, phía sau là mảnh đất rộng ông xây một mái chòi nhỏ, bàn đá xinh xinh bên cạnh giàn hoa thiên lý trông rất trữ tình.

Bên hông là chuồng thỏ nhỏ, mấy con thỏ tung tăng gặm cắn.


Có lần nó cắn rách cả lưới rào, một đêm phá sạch hết luống hoa ông trồng.

Hôm sau ba cùng Tiểu Nguyệt lên là một bãi chiến trường, hai cha con sắn ống quần rượt đuổi bắt mấy con thỏ nhỏ.

Thỏ nhỏ bị bắt, tức giận răng nhọn cắn lên tay Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt la lên từ đó không thích thỏ, ba bán ổ thỏ cho cô đồng nghiệp, lại nuôi một đàn gà.

Ngày ngày chiều chiều lại chạy lên quê chăm.
Mùa mưa, trên quê có lụt, ba đi đò sang sông mới đến được nhà.

Một mình ba cả đêm không về thu thu dọn dọn đống đồ lên gác.

Hôm sau nước rút, trút lại một đống bùn và xác gà.
Dì Chín từ chối mua nhà.
Ba mẹ lại cãi nhau.
Tiểu Nguyệt mới biết thì ra xây nhà đã vượt quá mức chi.

Dì Chín, chị mẹ ở bên M quốc có nói đợi khi nào ba xây xong sẽ mua lại cho dì Út ở.

Ba nhẩm tính sẽ có lời, quyết định vay nóng đầu tư trang hoàng nhà để bán cho có giá.

Nhưng nhà xây xong dì Út ngại lụt từ chối ý tốt của dì Chín một mình thuê nhà trọ cùng chồng và con trai.

Nhà không bán được, ba lại ngập trong đống nợ, phải bán tháo cho người quen, là một trong những chủ nợ.

Nhưng vẫn còn nợ.


Lãi mẹ lại đẻ lãi con.

Nhà Tiểu Nguyệt trở lại cuộc sống như trước kia.

Mỗi ngày đều có người đến thu tiền góp, mỗi tuần đều có kẻ đến la hét đòi nợ, mỗi tối ba mẹ lại cãi nhau, Tiểu Nguyệt và em trai mỗi người một phòng, đóng chốt cửa không cách âm lắm, nhưng như người bịt tai không nghe không hỏi.
Lúc còn tiền dư giả mẹ Tiểu Nguyệt học làm chủ hụi, chơi hụi như bao bà nội trợ khác.

Lúc nhà lại nợ, tiền hụi không còn trở thành tiền để dành của mẹ mà thành tiền trả tiền lời tiền góp, tiền đi chợ mỗi trưa.

Nhưng có phải do mẹ mới làm lâu không quen, nên bị quỵt hụi.

Bị quỵt không tìm được người đòi, không có tiền bù lỗ, không có tiền trả tiền lời mẹ lạ phải mượn tiền góp trả nợ.

Nợ chồng thêm nợ.
Mỗi tối mẹ đạp xe đến nhà người ta trả, hôm nay mẹ gọi Tiểu Ngyệt nhét vô tay Tiểu Nguyệt một cuộn tiền tròn được cột dây thun.
"Bé, con ghé nhà bà Tư đưa tiền giùm mẹ, nói mẹ thiếu một ít mai mẹ đưa bù." Ở nhà mẹ vẫn gọi Tiểu Nguyệt là "bé", Tiểu Nguyệt không có tên riêng ở nhà như thằng em mà là "bé ơi", "bé à" như tiếng gọi chung của mấy đứa bé gái mà người ta vẫn gọi.

Tiểu Nguyệt đã quen, sau này cũng thuận miệng hay gọi mấy đứa bạn hay đồng nghiệp nhỏ tuổi hơn là "bé".

Có thằng nhóc đồng nghiệp còn cự lại "Em không bé, em lớn rồi." Tiểu Nguyệt mặc kệ, quen miệng cứ gọi.
Mẹ nhờ Tiểu Nguyệt mang đến nhà người ta giùm mẹ.
Tiểu Nguyệt không muốn đi, mẹ Tiểu Nguyệt năn nỉ.

Hôm nay mẹ không gom đủ tiền qua thế nào bả cũng chửi, con còn nít qua đưa người ta không nói gì.

Tiểu Nguyệt mặc áo thun ba lỗ quần sọt theo bộ, mẹ Tiểu Nguyệt hay mua đồ ba lỗ size lớn tí, mặc ở nhà mát, Tiểu Nguyệt và em trai hay mặc chung cho tiết kiệm.

Tiểu Nguyệt ỷ mình ngực phẳng ngoại trừ đi học ở nhà cũng chẳng mặc áo ngực, gió thổi vào trong áo phồng phồng trước ngực mát mẻ, đạp xe lộc cộc đến nhà chủ nợ theo địa chỉ mẹ cho.

Cái thành phố bé tí teo, đi chừng mười phút, qua vài con đường là đến.

Nhà cửa sắt cao cổng kín tường.

Tiểu Nguyệt nhìn tường sắt cao cao, trong lòng lộp bộp lo sợ, có khi nào người ta sẽ chửi mình thay mẹ không, cái chuông đỏ không cao vẫn im lặng trên vách tường, Tiểu Nguyệt nắm chặt cuộn tiền, dựng xe đạp trước cổng, ngón trỏ ấn mạnh chuông, một tiếng dài chói tai vang lên, chợt nghe tiếng chó sủa.
Chó Becgie tinh tường thấy bóng Tiểu Nguyệt thập thò chắc tưởng kẻ trộm.

Tiểu Nguyệt xoắn quýt định đá chống quay đầu xe thì cửa cổng mở hé ra.
"Cháu tới đưa tiền góp.

Mẹ cháu nói thiếu một..

một ít mai mẹ cháu gửi bù.

Cô thông cảm."
Tiểu Nguyệt nhắm mắt nhắm mũi hai tay nắm chặt cọc tiền đưa về phía cổng, miệng nói một dây không dám ngừng.

Người sau cửa tự dưng được đưa cọc tiền cũng hết hồn, lại nhìn đỉnh đầu tròn tròn, da đầu trắng sạch, tóc buộc chùm sau ót, khi cúi xuống chùm tóc lại dỏng lên trong rất mắc cười.

Cái áo ba lỗ nhìn từ trên xuống lấp ló thấy gì đó.

Người sau cửa giọng hơi khàn khàn có phần lúng túng lại hơi do dự: "Mẹ cháu..

tên gì?"
Khi Tiểu Nguyệt nghe giọng nói tuy cố biến âm nhưng vẫn có phần quen thuộc thì ngẩng phắt đầu lên.

Kinh ngạc có.

Ngỡ ngàng có.

Nhưng cảm giác xấu hổ đã bao trùm tất cả.


Là nam thần.
"Cậu, sao lại ở đây?"
Tiểu Nguyệt mở to tròn mắt, miệng có thể nuốt trọng quả trứng gà.
"Nhà tui ở đây không thì ở đâu?"
Nam thần đứng sau cánh cửa mở hờ, áo thun sát nách, quần sọt thể thao càng khiến cậu ta trông cao hơn bình thường, đứng đối diện Tiểu Nguyệt mặc bộ đồ thun ba lỗ cứ như hai thằng nhóc đang cà khịa nhau.
"A, vậy..

vậy cậu nói mẹ cậu mẹ tui đưa tiền rồi nha."
Tiểu Nguyệt lúng túng vội quay đầu xe phóng như bay để lại sau lưng nam thần vẫn còn trừng to mắt.

Rốt cuộc mẹ cậu ta tên gì? Nam thần nhìn cộc tiền trong tay, ngũ vị tạp trần gãi gãi đầu đóng cửa xùy xùy hai con chó, rồi bước vô nhà.
"Mẹ nãy có con nhỏ lùn lùn đi xe đạp xanh đến đưa tiền.."
Tiểu Nguyệt một mạch chạy về nhà, mặc cho mẹ Tiểu Nguyệt với theo hỏi tiền đã đưa xong chưa, Tiểu Nguyệt đóng cửa cái rầm, chui cả đầu vô chăn, mắt đỏ bừng, răng cắn chặt, rồi tự đập đầu vô gối "A, A" mấy tiếng như lên cơn đúng nghĩa "đập đầu vô gối từ tử" mà mấy đứa thất tình hay chọc nhau.
"Lần sau con không đi đưa nữa đâu! Mẹ tự đi mà đưa! Con không đi nữa đâu!" Tiểu Nguyệt hét lên khi nghe tiếng mẹ gõ cửa.

Mẹ Tiểu Nguyệt giật mình "Ừm" một tiếng xoay xuống lầu.

Chắc mẹ tưởng Tiểu Nguyệt thay mình bị mắng.
Hôm sau em Tiểu Nguyệt đi đưa tiền giúp mẹ, bị chó nhà chủ nợ cắn, người ta hôm đó không thu tiền, lại đền thêm tiền thuốc men cho em trai Tiểu Nguyệt đi chích ngừa.

Em trai bị con chó Becgie cắn vào bắp đùi, mẹ Tiểu Nguyệt lấy dầu xức, rồi lại đi mua mấy viên Ampicillin rắc lên vết cắn, rồi cho nó uống.
"Chó nhà người ta đều tiêm ngừa hết rồi..

chắc không sao đâu.."
Mẹ Tiểu Nguyệt ấp úng nhìn Tiểu Nguyệt chất vấn mà nói.

Dấu răng sâu hoằm, em trai nhăn nhó, bặm môi, mắt đỏ bừng.

Em trai Tiểu Nguyệt được mẹ xin cho nghỉ học hai ngày ở nhà.

Mấy ngày đó hai bữa đều có thịt kho tàu nó thích.
Đọc xong nhớ like để tác giả có động lực viết tiếp nha các bạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận