-Mẹ! Con muốn chị ta trở thành ôsin chuyên dùng của con! Bây giờ phải đến trường cùng con_“Em trai cô” chỉ tay về phía cô khi cô vừa mới bước chân xuống cầu thang.
-Còn xem người ta có đồng ý không đã chứ!_“Bà chủ nhà” đưa tay định xoa đầu con trai thì bị cậu ta từ chối bằng cách nghiêng đầu sang bên. Bà ta thở dài bất lực với thằng con bướng bỉnh rồi quay sang phía Na ngỏ lời_Cô thấy thế nào? Tôi sẽ trả thêm tiền lương cho cô, học phí để tôi lo.
Vốn cô định về bang hội giết thời gian với các anh em để nói dối là đi học vì nếu họ mà biết cô đã tốt nghiệp đại học bên Anh rồi thì kiểu gì cô cũng bị nghi ngờ. Bây giờ bà ta đã nói thế, cô mà từ chối thì đúng là có vấn đề. Với những người không có tiền, phải đi làm gia sư thì cơ hội đi học không mất tiền như thế kiếm đâu ra chứ. Thế là cô “đành” nhận lời bằng cách ra sức gật đầu cộng thêm luôn miệng cảm ơn.
-Được rồi! Cô nói nhiều như thế làm gì?! Theo tôi đến trường nhanh lên!_Cậu ta ra lệnh xong thì xỏ tay vào túi quần đi thẳng, bỏ mặc cô cuống quýt chạy theo sau chỉ bởi vì chân cô không dài bằng chân cậu ta. “Được lắm cậu dám cậy chân dài hơn tôi mà bắt tôi chạy theo à! Rồi sẽ có ngày cậu phải chạy theo tôi đấy!”
---------------------
-Các em trật tự đi! Hôm nay lớp ta có thành viên mới._Một bà cô vừa nói vừa hét với đám học sinh mà chúng chẳng chịu nghe lời gì cả, người thì nói chuyện, người thì oánh nhau, người thì soi gương…và một người nằm úp trên bàn…ngủ_Trật tự nào các em!...Các em…Các em…
-IM LẶNG!_Chỉ sau một câu nói, ai ai cũng đều không dám hé răng dù chỉ là nửa lời. Và người vừa lên tiếng không ai khác là cái người mới nằm úp trên bàn đó_Cô muốn nói gì thì nói nhanh lên!_Hắn nói với cô giáo mà không thèm nhìn lên, vẫn nằm nhắm mắt trên bàn, chỉ có cái miệng là hé ra một chút.
-Cảm ơn em La Phong!_Bà cô rối rít sau đó mới quay lại chủ đề chính, hướng ngoài cửa ngoắc tay gọi_Em vào đi!
Sau câu nói đó, cô bước vào, cả lớp lại được thể bàn tán, đánh giá:
-Tưởng thế nào, ai ngờ chỉ có thế này!_Cô A bĩu môi.
-Trông quê mùa, ngơ ngác không chịu nổi!_Cô B kéo dài giọng châm biếm.
-Thật là bôi nhọ thời trang. Cái kính như thế mà cũng để trên mặt được_Cô C cũng hùa theo.
………………
Bỏ mặc ngoài tai tất cả những lời ấy, cô nhẹ giọng hỏi giáo viên vị trí ngồi của mình rồi tự nhiên đi về chỗ. Lúc đi gần đến nơi thì có một cái chân thò ra lối đi. Định ngáng chân cô sao? Không dễ thế đâu! Cô làm ra vẻ không biết, cứ thế mà đi và…dẫm một cái thật mạnh lên cái chân ấy.
-A.a.a…! Đồ quê mùa kia!_Cô nàng bật dạy la lối_Đi đứng kiểu gì vậy hả? Không có mắt à?
-Xin lỗi! Tôi không biết lại có người để chân giữa lối đi thế này. Lần sau tôi sẽ chú ý!_Cô nói bằng thái độ rất thờ ơ, thản nhiên như mọi thứ vốn thế rồi tiếp tục đi về phía cuối lớp. Còn cô nàng kia tức nổ đom đóm mắt, chỉ có thể á khẩu chỉ tay về phía cô không nói nên lời.
Cô đặt cặp lên bàn và ngồi xuống, không quan tâm đến những ánh mắt đang nhìn mình đầy căm ghét mà lôi cuốn sách mới mua ra đọc. Không phải là cô coi thường việc học này mà là cô không biết thời khoá biểu, cái lớp này lại ồn ào như thế. Vả lại cô đến đây đâu phải để học, vì thế bỏ ngoài tai tất cả và đọc sách là tốt nhất.
Cô chăm chú vào quyển sách khiến cho người ngồi bên tức tối vô cùng. Những người con gái khác cứ khi nào nhìn thấy hắn là ra sức nịnh nọt, tươi cười lấy lòng còn cô thì tại thờ ơ, xem hắn như những người bình thường, mà có khi còn chẳng bằng nữa. Nếu cô xinh đẹp thì còn nghe được, đằng này lại…Tóc cắt mái bằng ngố không chịu được, chẳng hợp với khuôn mặt gì cả; (là cô cố ý như thế chứ không phải mắt thẩm mỹ kém đâu) kính cận thì vừa không thời trang, lại to đùng che kín cả khuôn nửa mặt (kính 0o chứ không phải kính cận thật đâu) làm xấu cả khuôn mặt (là cô muốn thế mà) “Thật không hiểu cô ta có biết làm đẹp không nữa? Xấu xí như thế được ngồi cạnh người đẹp trai như mình còn không biết hưởng. (ừ thì anh đẹp trai thật đấy, nhưng cũng không cần đề ình như thế chứ) Đúng là không biết tốt xấu! Bao nhiêu người muốn còn chẳng được, cô lại làm ra thái độ như thế là có ý gì hả? Dám coi thường tôi à?” Hắn cứ vừa đánh giá cô vừa nói thầm trong đầu thế đấy. Nếu có ai biết thì có phải là mất hết cả hình tượng “Cold boy” của hắn rồi không. Nghĩ đến đây hắn liền khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo, bất cần đời vối có:
-Ê!_Hắn lạnh lùng gọi cô_Từ đâu đến?
Cô nghe tiếng gọi ngước mắt lên đảo một chút rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc sách. Tưởng ai? Cái tên kiêu căng, chẳng coi ai ra gì ấy cô không thèm đáp lại. Nói chuyện với người ta mà không nhìn họ thì cứ coi như hắn đang nói với không khí đi, mà không khí thì đâu biết trả lời.
-Tôi đang hỏi cô đấy!_Hắn tức giận trừng mắt nói lớn. Cô ta là ai mà dám phớt lờ hắn chứ? Lại còn là người đầu tiên đối sử với hắn như thế nữa.
-Cậu nói chuyện với tôi sao? Thế mà tôi còn tưởng cậu nói chuyện một mình chứ. (ý cô là hắn tự kỷ ấy mà)_Cô đưa mắt nhìn lên, nói như không có chuyện gì.
-Cô…_Hắn chỉ tay vào mặt cô, khuôn mặt bốc hoả vì nổi giận_Được lắm!
-Cảm ơn vì đã khen._Cô cố ý làm ra vẻ khiêm tốn, không hiểu lời hắn nói; ngây thơ hỏi lại_Nhưng mà tôi không biết cậu khen tôi vì lý do gì?
Mọi người đang dòm ngó…choáng. Hắn…tức, không còn gì để nói! Không biết nên nói cô ta ngây thơ hay ngu ngốc nữa. (ai như thế còn không biết đâu nhá) Cô thấy thế lại cúi xuống cuốn sách của mình, chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi rung lên báo có tin nhắn. Cô từ tốn mở ra xem: “Ra chơi đến cănteen mua nước rồi mang lên lớp cho tôi!” Thì ra là “em trai yêu quý của cô” dặn dò. Cô cất điện thoại vào túi cũng là lúc chuông báo ra chơi. Cô nhanh chóng rời khỏi lớp đến cănteen. Dù sao đây cũng là công việc của một “ôsin chuyên dùng”, cô đã đồng ý rồi thì đành hạ thấp mình làm thôi. Những gì cô phải chịu thì sớm muộn gì cô cũng sẽ trả lại. Không đi đâu mà thiệt cả!
Khi cô mang nước đến lớp học cho “em trai”, ai ai cũng nhìn cô như sinh vật lạ vì họ không hiểu sao một handsome như Phan Vũ (đây là tên của “em trai cô”) lại có thể quen một đứa xấu xí như cô. Nhưng mà cô không quan tâm, đi thẳng vào lớp cậu ta, để nước lên bàn trước mặt cậu ta rồi xoay người đi, không nói một câu.
-Lát về chờ tôi!_Lúc cô sắp đi khỏi thì nghe tiếng cậu ta nói vọng từ phía sau, cô không dừng chân vẫn bước đi thật đều. “Tôi đến cùng cậu, không về cùng cậu thì về với ai? Tôi đâu có ngu mà đi taxi, (như thế sẽ bị nghi ngờ) càng không dại mà đi bộ về đâu. (mỏi chân lắm)”
Cô trở về lớp thì thấy La Phong hằm hằm nhìn mình, mặt mũi nhăm nhó biểu thị tâm trạng tức giận. Tên này lạ lên cơn điên rồi sao? Một ngày mà như thế có phải quá nhiều rồi hay không?
-Đi mua nước uống cho tôi!_Hắn đập mạnh tờ tiền xuống bàn trước mặt cô, gằn giọng ra lệnh.
Cô nhìn hắn, chớp mắt vờ như không hiểu hỏi lại:
-Cậu lại đang nói chuyện với ai thế?
-Cô đi mua nước cho tôi nhanh!_Hắn nghiến răng nghiến lợi rít khẽ qua kẽ răng.
-Xin lỗi! Đó không phải việc của tôi._Cô không nhìn hắn, thản nhiên ngồi xuống, đấy tiền của hắn về cho hắn rồi mở sách đọc tiếp.
Hắn tức giận. Tức giận thật sự! Từ lúc hắn nói lời chia tay bạ gái cũ, nhìn thấy cô vào lớp tên kia, hắn đã muốn điên lên rồi. Cô có thể tình nguyện đi mua nước mang đến tận nơi cho tên con trai khác mà lại không mua cho hắn trong khi tên kia chẳng có gì hơn hắn cả. Lại còn hẹn về cùng nhau nữa, thân mật gớm! Hừ…Hắn đạp mạnh chân bàn một cái khiến nó suýt đổ rồi đi thẳng ra ngoài.
Cô đưa mắt nhìn theo hắn, nhếch môi chế giễu, trong đầu thầm đánh giá: Tầm thường! Những kẻ luôn có tất cả như các người vẫn là giống nhau, đâu có biết thế nào là mất mát, thiếu thốn một thứ gì.
------------------
Cơm tối xong xuôi, Lê Na bắt đầu công việc chính của mình: làm gia sư cho Phan Vũ.
-Cậu muốn học cái gì?_Cô ngồi xuống đối diện Vũ qua cái bàn và hỏi.
-Cô thích dạy cái gì thì dạy!_Cậu ta không có vẻ gì là hợp tác, dáng vẻ bất cần đáp.
-Được rồi!_Cô hít một hơi rồi cầm bút viết một đề bài ra giấy đưa cho cậu ta_Nếu cậu làm được cái này coi như cậu thông minh.
Cậu ta nhận lấy, chán ghét liếc một cái nhếch môi khinh thường:
-Đơn giản!
-Đừng nói xuông, chứng minh đi!_Cô nhìn cậu ta buông lời thánh thức. Với những kẻ như thế này thì phản chịu đả kích họ mới chịu học hành.
Bị chạm vào lòng tự tôn, Vũ giật phăng cây bút trên tay Na bắt đầu cắm cút giải bài tập kia. Mẹ cậu ta đã không nói sai. Cậu ta rất thông minh, cô cố tình ra đề bài khó hơn so với chương trình học của cậu ta nhưng cậu ta vẫn làm được, lại còn rất nhanh nữa. Cô hài lòng gật đầu, đưa đến trước mặt cậu ta một quyển sách:
-Rất tốt! Bây giờ cậu làm hết chỗ này cho tôi!
-Được thôi!_Cậu ta đáp lại một câu và bắt tay “học tập”. Phải cho cô biết Phan Vũ tài giỏi đến cỡ nào để sau này cô không còn coi thường mình nữa. Cậu ta vừa nghĩ vừa nhìn đề bài, tay liên tục viết.
Cô ngồi vắt chân nhìn cậu ta: “Con người, ai mà chẳng không muốn bị người khác coi thường. Cậu cũng thế thôi nhóc con ạ!”
Trong lúc Vũ làm bài, cô mang sách ra đọc, thỉnh thoảng ra ngoài lấy nước cho cậu ta. Nhìn bộ dáng chăm chỉ của cậu ta cũng đáng yêu đấy chứ! Nhưng rất tiếc cậu ta lại là con trai của ông ta và người đàn bà ấy.
-Xong!_Vũ đặt bút xuống bàn, nhìn thành quả lao động miệt mài của mình xuốt hai tiếng đồng hồ qua rồi đưa đến trước mặt Na, tâm tình rất vui vẻ: “Xem cô ta còn dám coi thường mình nữa không!”_Xem đi!
Cô đón lấy, đọc qua một lượt những gì cậu ta viết. Cũng không tồi! Xem như cô không đánh giá sai về cậu ta. Cô đặt cuốn vở xuống bàn, định nói với cậu ta điều gì đó thì phát hiên cậu ta đã ngủ gục trên bàn từ lúc nào rồi. Chắc có lẽ hôm nay làm bài lâu nên cậu ta mệt quá ngủ thiếp đi! Nghe những người giúp việc lâu năm ở đây nói: Chẳng bao giờ cậu ta chịu học hành tử tế cả, cùng lắm là ngồi một chỗ cho gia sư độc tấu, được một lát là bỏ đi chơi đến tận 12h đêm mới về. Hôm nay cậu ta chịu học đến 10h tối, lại ngoan ngoãn đi ngủ sớm nữa, thật là một kỳ tích! Nhìn bộ dáng cậu ta ngủ có vẻ rất ngon, mới hiền lành, đáng yêu làm sao! Nhưng cũng không thể để cậu ta ở lại được! Cô còn có việc phải làm nữa.
-Này!_Cô vỗ vào vai Vũ, cố lay cậu ta giậy_Mau về phòng cậu ngủ đi!
-Yên nào!_Cậu ta gạt tay cô ra trong tình trạng mơ mơ màng màng, mắt vẫn nhắm, nói giọng ngái ngủ_Người ta đang ngủ ngon mà!
-Ngon cái gì mà ngon? Cậu có tỉnh giậy không hả?_Cô nắm vai khéo cậu ta lên. Nhưng cậu ta như người không xương, vừa thẳng người lên một chút lại đổ ngay xuống bàn, miệng làu bà làu bàu nói như mê sản:
-Phá giấc ngủ của người khác là vô đạo đức! Phá giấc ngủ ngon hiếm hoi lắm mới có được của người ta càng vô đạo đức hơn! Đạo đức thì ai cũng cần phải có, không có không phải là người!
Cô bật cười khi nghe cậu ta nói. Nói mê mà cũng lý lẽ như vậy được, chắc cậu ta học văn cũng không tồi đâu nhỉ? Nhưng dù sao cô cũng cần làm việc, mất nhiều thời gian với cậu ta quá rồi! Thế là không lằng nhằng nhiều, cô sách cậu ta sang phòng đối diện, quẳng lên giường, vơ đại cái chăn chùm lên người cậu ta rồi trở về phòng mình, khoá trái cửa, thay quần áo sau đó qua lối cửa sổ ra ngoài mà không một ai hay biết.
-Em đang ở đâu thế? Sắp đến giờ chụp hình rồi đó!_Giọng một người con trai truyền qua điện thoại, có vẻ gấp gáp và lo lắng.
-Mọi người chờ em lát. Em đến ngay đây!_Cô gái nhẹ nhàng đáp lại.
-Nhanh lên đấy! Chỉ còn vài tấm nữa là đến lượt em rồi._Anh ta thở phào nhưng vẫn không quên dặn dò thêm.
-Em biết rồi mà! Anh đừng cuống lên như thế, em sắp đến nơi rồi. Gặp anh sau nhé!_Cô gái nói xong liền cúp máy không để anh ta kịp thêm câu nào sau đó hướng người lái xe thối thúc_Chú làm ơn chạy nhanh hơn giúp cháu với!
-Tôi đã chạy hết tốc độ tối đa cho phép rồi!_Người lái xe vẫn chuyên tâm nhìn về phia trước, thuận miệng đáp lại một câu.
-Vâng! Vậy chú chạy tiếp đi!_Cô thở dài bất lực, muộn một chút cũng không chết ai được; chạy quá tốc độ rồi xảy ra tai nạn, mình thì không sao, liên luỵ đến người khác thì khổ.
Một lúc sau cô cũng có mặt ở Studio “Tóc Mây”, vừa bước chân vào tới cửa đã bị người ta lôi sềnh sệch vào phòng hoá trang, trang điểm, làm tóc, thay trang phục, sau đó bị đẩy ra trước ống kính, tạo dáng chụp hình lia lịa. Trải qua vài giờ hết thay rồi lại chụp, cuối cùng phần chụp hình của cô cũng xong, cô mệt mỏi lết thân ra khỏi Studio, đị bắt taxi về thì có người gọi giật lại.
-Cần anh đưa về không?
-Thôi khỏi! Anh bận rộn như thế em không dám làm phiền đâu._Cô mỉm cười đáp lại, nhưng người ta không thấy mắt cô có chứa tia cười nào, ngược lại chỉ thấy lạnh lẽo cùng u ám.
-Anh với em còn phải khách sáo thế sao? Hay bây giờ anh em mình đi ăn đêm rồi lát anh đưa em về. Em thấy sao?_Anh ta cười hì hì khoác vai cô khéo đi.
-Nếu anh muốn nhập viện thì cứ để tay ở đó đi!_Cô lạnh lùng nói làm sống lừng anh ta ớn lạnh. Học với cô suốt bốn năm bên Anh, cứ lần nào anh tỏ ra thân mật với cô là y như rằng thân thể anh phải chịu trấn thương. Đến tận hôm nay cô vẫn thế. Anh vẫn còn yêu đời lắm, vì thế bàn tay đặt trên vai cô của anh lập tức thu hồi lại không dám động thủ nữa. Người con gái này, tốt nhất không nên đắc tội!_Thế anh định đãi em món gì đây?_Cô lên tiếng, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
-Ưm…_Anh ta đưa tay vuốt cằm ra chiều suy nghĩ_Lẩu cay Tứ Xuyên?
-Ok! Đi nhanh lên, mai em còn phải đến trường nữa!
-Em đến trường làm gì?_Anh ta nghe cô nói vậy nổi hứng tò mò. Cô đã tốt nghiệp đại học rồi mà, còn đến nơi đó làm gì nữa.
-Anh không cần biết!_Cô lúc nào cũng biết cách làm anh mất hứng! Anh ta bĩu môi một cái rồi nhanh chóng vào gara lấy xe trở cô đi ăn, sau đó đưa cô về.
----------------
-Em không hôn tạm biệt anh à?_Trước lúc cô xuống xe, anh ta nhìn cô tươi cười đề nghị.
-Nếu anh muốn thì đưa mặt lại đây!_Cô thò đầu lại hướng anh ta mỉm cười.
-Ấy thôi thôi!_Nhìn thấy nụ cười trên môi cô, anh không tự chủ mà rùng mình, vội vàng xua tay, hướng cô vẫy vẫy_Anh nói đùa thế thôi. Em nhanh vào nhà đi! Anh về nhé!_Nói xong, anh nhanh chóng đưa tay đóng cửa xe rồi phóng vụt đi. Nếu còn ở bên cô lâu hơn, chắc chắn anh sẽ bị doạ cho đến chết mất thôi. Vì thế điều tốt nhất anh nên làm hiện tại là tránh xa cô một chút.
Ở trong mắt anh, cô rất đặc biệt! Trong khi những người khác luôn vây quanh anh thì cô lại chẳng thèm để ý đến anh dù chỉ là một cái liếc mắt. Trước đây, khi hai người còn học ở Anh, anh đã từng theo đuổi cô, ngày ngày đến trước cửa nhà cô trờ để được đưa cô đi học, hay sau khi tan học cố ý nán lại cùng cô bắt chuyện…thế nhưng cô lại coi anh như không khí, không đáp lại anh. Đến lúc anh mất hết kiên nhẫn, trực tiếp nắm tay cô bộc lộ tình cảm, tưởng rằng cô sẽ động lòng, ai ngờ đâu cô lại nhấc bổng anh lên quật ngã xuống đất, buông một câu thật là tàn nhẫn: “Nếu muốn làm bạn thì tôi đồng ý! Không thì đừng đến gần tôi. Lần sau không chắc tôi có thể nhẹ tay được như thế này đâu.” Và thế là từ sau chuyện đó anh không tình nguyện trở thành bạn của cô, thỉnh thoảng có muốn thân mật một chút với ước mong tình cảm ngày thêm bồi đắt liền bị cô “hạ thủ không lưu tình”. Có lẽ cả đời này anh cũng không thể đi vào trái tim cô được!
Từ ngoài cửa sổ, một cô gái đi vào bên trong, cả cơ thể mệt mỏi đổ ập xuống giương không còn chút sức lực nào. Cô bỏ mặc mọi thứ xung quang, nhắm mắt mà kéo chăn chùm kím đầu. Hôm nay cô mất nhiều sức qua rồi, phải nhanh đi ngủ để lấy lại tinh thần, nếu không ngày mai chắc chắn không ai có thể gọi cô giậy nổi đâu.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng hôm nay thật là đẹp! Từng tia nắng ấm áp dịu dàng chiếu xuống trần gian, mơn man trên những ngọn cậy, len lỏi qua từng khe tối, toả sáng muôn nơi. Ngoài vườn chim đang cất tiếng ca ríu rít, trên trời mây lững lờ trôi, mọi vật đều căng tràn sức sống. Thế nhưng trong ngôi biệt thự nhà họ Phan, trước cửa một gian phòng, Phan Vũ lại đang đứng đập cửa ầm ầm mà người trong phòng hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi thứ, vẫn cứ say giấc nồng.
-Cô có giậy không? Sáng bảnh mắt ra rồi còn ngủ cái gì nữa! Mau giậy đến trường cùng tôi nhanh lên!
“Cậu chủ hôm nay thật kỳ lạ! Mọi ngày toàn là người ta gọi cậu ấy giậy, hôm nay không biết bị sao lại đi gọi người khác như thế?” Hành động của cậu làm ấy người giúp việc chú ý, chúm đầu vào nhau mà bàn tán không thôi.
-Này! Cô không phải chết trong đó rồi chứ? Làm cái gì mà không nghe thấy tôi gọi hả? Điếc rồi à?_Cậu ta vẫn cứ đứng đập cửa như thế cho đến khi đội nhiên cánh cửa xê dịch, người từ bên trong bước ra, trang phục đi học chỉnh tề, mái tóc tết thành hai dải để ở hai bên, balô ngay ngắn trên vai.
-Cậu có thể ít lời một chút không? Tôi đâu có cần cậu phải đánh thức mới có thể giậy._Lê Na khép cửa, vừa bước đi vừa nói.
-Giậy rồi sao tôi gọi lại không nói gì?_Phan Vũ chạy theo, léo nhéo bên cạnh.
-Tôi không thích thì tôi không nói, thế thôi!_Cô tỏ ra không có gì, nhún vai đáp.
-Người ta gọi mà không đáp lại, thật là không có đạo đức!_Cậu ta trầm mặt xuống, nói nhỏ nhưng cố tình để cô nghe thấy.
Không nói thì thôi, cậu ta lại còn dám khơi lên cái đề tài ấy! Được lắm, xem cậu ta còn nói gì được nữa không?
-Tôi nghe có người nói: “Phá giấc ngủ của người khác là vô đạo đức!” Vậy vừa nãy người “vô đạo đức” nào gọi tôi giậy ấy nhỉ?_Cậu á khẩu. Câu này là cậu hay nói khi có người muốn đánh thức cậu giậy mà. Như thế nào cô ta lại biết? Chẳng lè hôm qua mình lại nói mê?! Thấy cậu ta không phản ứng, cô biết ngay cậu ta không thể phản bác, liền nói tiếp_Thế cậu còn muốn nói tôi không có đạo đức nữa không? Người vô đạo đức!_Cô cố tình kéo dài giọng ra.
-Dừng…dừng…! Cô rất có đạo đức, thế được chưa?_Cậu ta phát hoả, vung tay loạn cả lên, khuôn mặt nhăm nhó thoả hiệp._Từ sau không được nói tôi như thế nữa!
-Được thôi! Là cậu đề cập đế vấn đề này mà!_Cô tỏ ra thản nhiên, mọi việc đối với cô dường như chẳng có gì phải để tâm cả.
Hai người nhanh chóng ăn sáng rồi đến trường, tâm tình mỗi người mang một xu hướng khác nhau. Phan Vũ thì có vẻ vui lên, còn Lê Na thì lại cảm thấy chán nản. Vừa vào đến lớp, cô đã bị một loại ánh nhìn coi thường cùng chán ghét chiếu vào. Nhưng cô cũng chẳng để ý, từng bước hướng thẳng chỗ ngồi của mình mà đi. Nói thế nào về cảnh trước mặt cô nhỉ? Người con gái trên mặt nước mắt chảy dài, con mắt đỏ hoe nhìn người con trai, hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, giọng nói như van nài, xin xỏ:
-Anh à!...Đừng bỏ rơi em mà!..Em biết em sai rồi, sau này em sẽ cố gắng sửa chữa. Anh bỏ qua cho em lần này đi!
-Cô nghĩ còn có thể có lần sau sao?_Người con trai khinh bỉ nhìn cô gái, ánh mắt lạnh lùng không diễn tả nổi_Mau mang bàn tay dơ bẩn của cô ra khỏi người tôi! Nếu không đừng trách tôi vô tình.
Cô gái vội vàng buông tay, nhưng vẫn cầu khẩn, van xin:
-Chuyện đó không phải như anh nghĩ đâu!...Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà! Anh cho em một cơ hội thôi! Em hứa sau này…
Cô gái chưa nói hết câu đã bị chặn họng bởi tiếng nói phát ra từ bên cạnh:
-Xin lỗi vì cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người! Nhưng tôi cần chỗ ngồi của mình, hai người muốn tiếp tục có thể ra bên ngoài!_Lê Na rất tự nhiên, bình thản đặt cặp xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng kéo người con gái đang chiếm ghế của mình ra và ngồi vào trong khi cô ta vẫn còn đang á khẩu vì bị chặn họng.
-Em đến rất đúng lúc! Mau lại đây với anh nào!_La Phong tươi cười hớn hở, kéo Lê Na về phía mình trong con mắt ngờ ngàng của tất cả mọi người trừ Na. Vì cô biết hắn muốn mượn cô để cắt cái đuôi trước mặt thôi, nhưng mà hắn đã đánh giá thấp cô quá rồi! Cô không để hắn dễ dàng thực hiện kế hoạch đâu!
-Từ khi nào tôi trở thành “em” của cậu vậy?_Cô lạnh nhạt đẩy hắn ra, trên mặt không có tia biểu tình nào.
-Em nói gì thế? Em là bạn gái mới của anh mà!_Hắn vẫn tươi cười vui vẻ.
-Xin lỗi nhưng tôi không có được diễm phúc lớn đó! Phiền cậu đi tìm người khác cho!_Cô cười khẩy trong lòng: “Xem hắn còn tươi cười được bao lâu nữa?”
-Anh…tại sao…tại sao anh có thể bỏ em…chỉ vì một đứa xấu xí như thế này?_Bấy giờ cô gái kia mới có phản ứng, miệng lắp ba lắp bắp chỉ tay về phía Na._Cô ta đâu có gì hơn em cơ chứ!
-CÔ IM NGAY!_Hắn bật giậy, mắt long sòng sọc quát lên. Không hiểu sao khi có người nói xấu cô, hắn cảm thấy tức giận vô cùng. (hỏi chúa để biết thêm chi tiết đi!)
Xung quanh dường như chết lặng, không ai dám thở mạnh hay hít sâu. Thật là đáng sợ! Mỗi lần hắn to tiếng thì ai cũng biết sắp có chuyện không hay xảy ra.
Cô gái run run, cảm tưởng như bàn chân không còn đứng vững nữa, mặt tái xanh như tàu lá chuối, sợ hãi nhìn Phong, không dám hé răng nửa tiếng.
-Tránh xa tôi ra! Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!_Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ miệng hắn, ánh mắt nhưng xuyên thấu trừng lớn nhìn cô ta. Đảm bảo nếu cô ta còn ở lại lâu hơn nữa sẽ bị ánh mắt đó doạ cho chết ngất. Vì thế cô ta đã nhanh chóng rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên cắm lại ánh nhìn căm hận vào người Na. Ừ thì cô ta cứ nhìn đi! Cô có thể thoải mái cho cô ta nhìn. Nhưng nếu cô ta có ý định hại đến cô thì quả thật là cô ta đã ngu ngốc rồi đó!
Sau khi cô ta đi khỏi, ánh mắt đáng sợ kia được chuyển cho những người đang xem kịch hay. Không ai bảo ai mà tất cả đều tản ra phía khác, bởi vì chẳng ai muốn làm thớt cho người khác giận cá mà chém cả!
-Không cần diễn kịch nữa đâu! Cô ta đi rồi!_Na nhàn nhạt lên tiếng. Công nhận hắn diễn cảnh tức giận cũng giống thật quá! Nếu không phải cô đã biết trước thì có khi cũng tin là hắn vì mình mà như thế ấy chứ. (Đó là sự thật mà!)
Hắn quay lại, nhìn cô đầy căm tức mà cô lại còn nhìn ra một chút trách cứ từ đó nữa chứ. Là sao đây?
-Cô…Tại sao lại không nhận?_Hắn khó khăn lắm mới hỏi ra được. Vì với hắn, không cần nói cũng đã khối người xin chết mà không được, nay cô lại như thế cự tuyệt hắn. Hơn thế nữa, cô còn qua lại với một tên so với hắn chỉ có kém chứ không có hơn , bảo hắn làm sao chấp nhận được cơ chứ!
-Nhận cái gì?_Cô ngây thơ hỏi lại. Ý tứ của hắn, người thông minh như cô dùng đầu gối cũng nhìn ra được, chẳng qua là muốn giảm bớt sự cao ngạo của hắn mà thôi.
Thật là không biết nên nói cô ngu ngốc hay giả đần đây? Chẳng lẽ hắn phải nói toạc ra cô mới hiểu sao? Muốn hắn hạ thấp bản thân? Còn chưa đến lúc nhé!
-Không hiểu coi như chưa có gì!_Hắn làm ra vẻ bất cần, cười khẩy một cái, ngồi xuống. Nói là coi như chưa có gì nhưng làm sao mà coi như chưa có gì được chứ! Suốt cả buổi học mặt hắn cứ lầm lầm lì lì, u ám thiếu sức sống không chịu được. Nếu mà dùng màu sắc để miêu tả tâm trạng của hắn thì còn màu nào khác thích hợp hơn màu đen chứ. Nhưng mà như thế thì sao? Cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới cô cả. Ra chơi cô vẫn mua nước mang lên cho “em trai” theo đúng dặn dò của cậu ta, cùng lắm là chịu khó cho người ta nhìn ngó cùng bàn tán một chút thôi mà!
-Cô ta thật là trơ trẽn! Xấu xí như thế lại được anh La Phong nhận làm bạn gái, không biết thân phận còn chạy đến quyến rũ anh Phan Vũ nữa! Không bằng nổi cái móng tay của chị Lili_Cô D khinh bỉ bĩu môi một cái, ánh mắt ngưỡng mộ đặt trên ảnh bìa của quyển tạp chí trên bàn. (Ai đoán được Lili là ai không?)
-Chị ấy vừa xinh đẹp, lại giỏi giang. Mười bảy tuổi đã có bằng đại học. Còn cô ta…Thật không biết cô ta dùng bùa mê thuốc lú gì mà có thể đến gần hai anh ấy? Nếu không người như cô ta có phấn đấu mười đời cũng đừng mong họ liếc nhìn huống chi là để ý!_Cô E bồi thêm.
-Nói rất đúng! Chúng ta có nên vì hai “hot boy” mà làm chút gì đó không?_Cô D cười gian trá, ánh mắt nhìn theo dáng Na như muốn một phát chặt làm đôi vậy.
-Là sao?_Cô E ngây ngốc hỏi lại.
-Chính là…_Cô D ghé tai cô E thì thầm to nhỏ.
--------------
Lê Na đang đứng chờ Phan Vũ ở đầu hành lang thì một cô nhóc chạy đến nói có người muốn gặp cô ở sau trường, vì thế cô nhắn tin nói cậu ta về trước rồi một mình đi ra điểm hẹn. Nếu như cô đoán không lầm thì người muốn gặp cô nhất định là con gái. Hơn thế nữa còn là người để ý đến một trong hai “hot boy” kia, muốn đến cảnh cáo cô. Bất quá chỉ là họ đã chọn nhầm đối tượng mất rồi!
-Là các người muốn gặp tôi?_Cô nhàn nhạt hỏi đám người trước mặt, trong lòng không ngừng đánh giá: “Chỉ một đám lố nhố này mà đòi bắt nạt Lê Na này sao? Quá khinh thường người khác rồi đấy! Cùng lắm bây giờ cho các người bắt nạt chút xíu, (vì cô đang trong thân phận một đứa nhà nghèo quê mùa mà, sao có thể dở võ ra trước mặt bọn họ chứ!) chỉ sợ anh em của tôi không tha cho các người thôi!”
-Còn dám lên mặt sao?_Cô E vừa rồi lên tiếng, giọng nói chua lè, coi người khác như cỏ rác._Đừng tưởng có La Phong làm chỗ dựa thì ra oai nhé. Không trừng vài ngày nữa cô cũng sẽ bị đá như những người trước thôi!
-Đó là chuyện của tôi, không liên can gì đế các người cả! Hẹn tôi ra đây có việc gì thì mong các người nói nhanh lên, nếu không tôi xin thất lễ đi trước!_Na xoay người tính rời đi.
-Làm gì mà đi vội thế? Chúng ta còn chưa nói xong mà!_Bấy giờ cô D mới lên tiếng. Thanh âm so với cô E chỉ có chua hơn chứ không có kém._Hẹn cô ra đây tất nhiên là có chuyện rồi. Chính là khuyên cô từ nay về sau tránh xa hai chàng của chúng tôi ra, nếu không thì…_Đến đây cô ta nhếch môi lên một cái, tạo thành một nụ cười gian ơi là gian, thập phần tà ác (như kiểu phù thuỷ già ấy)_Thế nào chắc cô cũng đoán được rồi đấy!
-Vậy nếu tôi không tránh thì sao?_Không một chút gì gọi là sợ sệt, cô hướng đám người phía trước tò mò.
-Muốn nếm thử trước không?_Cô D liếc nhìn Na rồi hướng bọn người bên cạnh ra dấu sau đó lui về phía sau hai bước.
Thế là chưa đầy năm giây sau cả đám người đó xúm lại “dạy dỗ” Lê Na “đáng thương” của chúng ta một cách nhiệt tình hết chỗ chê. Nhưng ông trời đúng là có mắt nha! Sauk hi nhận được tin nhắn của Na, Phan Vũ liền gọi lại cho cô nhưng không thấy ai bắt máy. Đứng chờ ở cổng trường một lát, trong lòng rấy lên cảm giác không yên, cậu ta quyết định quay vào trường tìm cô. Sau một hồi tìm kiếm không thấy, lại đột nhiên phát hiện tiếng động phía sau trường, cậu ta nhanh chóng chạy đến. Một dáng người quen thuộc đang bị bủa vậy bởi năm, sáu nữ sinh khác.
“Bọn người này thật là to gan! Giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt nạt người của Phan Vũ này. (ôsin chuyên dùng với người của mình chắc cũng được coi là một nhỉ) Đúng là không coi air a gì cả!”
Thấy từ xa có bóng người đang hùng hùng hổ hổ tiến đến, lại nhận ra là Phan Vũ, mấy nàng mới vừa rồi còn rất hung hăng liền ngừng tay, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, hiền dịu vốn có (giả tạo…giả tạo thế không biết!) nhìn người đang bước đến mà mỉm cười săn đón.
-Anh Vũ! Sao giờ này anh chưa về? Lại còn ra chỗ này làm gì?_Cô D cười lả giả đến gần cậu ta, nũng na nũng nịu lên tiếng.
-Tìm người!_Phan Vũ dùng thanh âm lạnh lẽo, hướng đám người trước mặt đang che che dấu dấu cái gì phía sau mà nói.
-Vậy ạ? Anh tìm ai thế?_Cô ta bắt đầu hoảng loạn, mồ hôn rịn ra ướt chán.
-Lê Na!_Ánh mắt cậu ta vẫn nguyên vị trí không rời đi nửa phân.
-L.ê…N.a..ạ? Em…không có…biết!_Đến lúc này cô ta vẫn không chịu nhận, lắp bắp nói dối một cách không trôi chảy.
-Là tôi đây này!_Lúc này, Lê Na từ sau lưng đám người kia dơ tay lên vẫy gọi.
Cả đám nữ sinh đồng loại run rẩy, chạm chạp tránh sang một bên. Phan Vũ từ từ tiến lại, ngồi xổm xuống trước mặt Lê Na-đang ngồi trên mặt đất, lướt mắt nhìn cô từ đầu đến chân rồi quay lại trừng mắt nhìn những người kia.
-Chuyện này là như thế nào?_Không ai dám lên tiếng, chỉ sợ sơ xuất nói sai mà mang hoạ vào thân._Các người không chịu nói có phải không?_Thanh âm trầm thấp chứa đầy nguy hiểm thoát ra, cậu ta vừa đứng lên chuẩn bị có hành động thì một bàn tay đưa lên kéo lại.
-Không có gì đâu! Chỉ là trao đổi chút chuyện ấy mà! Cũng muộn rồi, chúng ta về nhà thôi!_Na vừa nói vừa bám tay Vũ đứng lên, lướt qua đám người đang run lẩy bẩy kia một cái rồi kéo tay Vũ bước đi, bỏ lại phía sau những ánh mắt căm ghét, bất mãn tràn đầy ghen tị.
--------------
-Bọn họ đánh cô đúng không?_Trên đường về, Phan Vũ không nhịn được, lên tiếng.
-Không có!_Cô đáp lại một cách “cho có lệ”.
-Còn dấu tôi, bị sước mặt rồi này!_Vừa nói cậu ta vừa đưa tay lên chạm vào má cô.
-Ui…da!_Cô khẽ kêu lên, vội gạt tay cậu ta ra, đem tay mình che kín vết thương._Không sao đâu. Cậu đừng bận tâm!
-Cô xem tôi là người ngoài sao?
-Đúng! Dù sao thì giữa chúng ta cũng chỉ là quan hệ chủ-người làm thuê. Tôi không có phúc phận được nhận sự quan tâm của cậu đâu!_Đúng lúc này xe chở họ đã về đến nhà, cô mở cửa xuống trước, không hay biết người phía sau sắc mặt đã trở nên u ám từ lúc nào.
Cô nhanh chóng đi lên phòng, khoá trái cửa, lôi điện thoại ra, nhấn một dãy số rồi gọi đi. Chuông đổ một lát liền có người bắt máy.
-Em muốn dạy dỗ đám người đó thế nào?_Bên kia truyền đến một giọng nam.
-Doạ ột trận nhưng đừng quá là được!_Cô nhanh chóng phân phó.
-Ok! Rất nhanh sẽ báo lại cho em biết!
-Được rồi! Bye anh!_Cô cúp máy, khoé môi dương lên không nhìn ra cảm xúc gì. “Chuyện này không thể trách tôi được. Là các người đụng đến tôi thôi!”
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, cô thoát khỏi suy nghĩ dang dở, bước ra mở cửa.
-Tìm tôi có gì không?_Cô nhìn người trước mặt, thoáng chút ngạc nhiên hỏi.
Phan Vũ không nói gì, ôm hộp đựng thuốc kéo cô vào phòng. Chưa để cô kịp có phản ứng đã ấn cô ngồi xuống giường, mở hộp, đem thuốc sát trùng lau lên vết sước trên mặt cô, sau đó dùng băng gạc dán vào. Tất cả được cậu ta làm thuần thục, nhanh gọn chỉ trong mấy phút đồng hồ khiến cô không khỏi hoài nghi:
-Cậu hay làm mấy loại chuyện này đúng không?
-Trước đây thường xuyên đáng nhau! Đều là tự tôi xử lí vết thương._Cậu ta bình thản đáp, cứ như là đang nói chuyện không lien quan đến mình vậy.
Nhìn cậu ta như thế, trong lòng Na ít nhiều cũng đoán được vài phần. Có lẽ cậu ta không được quan tâm chu đoá, dần dần trở nên cô đơn nhưng cũng rất muốn có người cùng chia sẻ. Chẳng qua là chưa tìm thấy mà thôi!
-Cảm ơn!_Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
-Không cần khách khí như thế! Thôi cô nghỉ ngơi đi rồi lát xuống ăn cơm, tôi về phòng đây!_Vũ cười nhạt, đứng dậy ra ngoài.
Bữa ăn hôm nay có phần thịnh soạn hơn so với thường ngày vì ông chủ mới đi công tác về. Lê Na bước xuống cầu thang, tính đi đến cùng đám người giúp việc ăn tối thì bị Phan Vũ gọi lại, nhất quyết bắt cô ngồi cùng cậu ta. Giờ phút “hai cha-con” gặp nhau, “cha cô” thoáng ngẩn người, nhìn cô không chớp mắt thế nên mới khiến bà vợ hiểu lầm, lên cơn ghen tuông nhưng vì trước mặt người làm nên bà ta chưa động thủ. Còn Na, ngay từ đầu cô đã biết sẽ thế, vì cô khá giống mẹ, nhất là đôi mắt nên việc ông ta nhìn như thế là không ngoài ý muốn. Nhưng cô cũng biết, chắc chắn ông ta sẽ không nghĩ đến cô chính là đứa con ông ta đã vất bỏ mười hai năm trước đâu, bao nhiêu năm như thế, nó không chết rồi mới lạ!
-Ông là cái loại người gì vậy hả? Bên cạnh ông còn không thiếu các em chân dài sao, mà ngay đến cả một con bé nhà quê ông cũng không tha!_Tiếng bà vợ chu chéo phát ra từ phòng ngủ.
-Bà nói cái gì đấy? Tôi có làm gì mà bà lại nói thế?_Ông chồng gầm lên phản bác.
-Không làm gì? Vậy vừa nãy ông nhìn nó chằm chằm là có ý đồ gì? Tôi còn lạ gì ông nữa! Đi công tác lần nào chẳng dẫn theo một em chân dài đi cùng! Suốt ngày quan tâm đến gái, còn con trai thì chẳng ngó ngàng gì!
-Bà thì tốt lắm đấy! Ngày nào chẳng massage, làm đẹp, nay du lịch Hồng Kông, mai du lịch Hàn Quốc, vài hôm nữa lại đi Pari. Quan tâm con trai như thế đấy!
-Không quan tâm ít ra cũng hơn ông, tôi còn kiếm gia sư về cho nó. Ông làm được cái gì hả?.........................................................................................................
Ngồi học được một lúc, sau khi bị tiếng cãi vã của “cha-mẹ” làm phiền, Phan Vũ không tránh được chán nản phán một câu: “Lại cãi nhau!” như thói quen rồi buông sách vở đứng lên. Lê Na thấy vậy liền hỏi:
-Cậu đi đâu đấy?
-Đi chơi!
-Làm xong bài chưa mà đã đi?
-Xong lâu rồi!
-Vậy sao không nói?
-Nói để cô giao thêm bài à! Tôi đâu có ngu!
-Cậu…_“Khôn lỏi quá đấy!”_Vậy thôi đi chơi đi!
-Cô đi không?_Vũ khách sáo rủ Na đi cùng.
-Ừm, dù sao cũng không có việc gì. Đi chơi một chút cũng không sao!_Cô cũng không khách khí nhận lời ngay. Mấy ngày nay cô cũng không đi đâu rồi, nhân dịp này ra ngoài một chút cũng tốt.
Thế là Phan Vũ đưa Lê Na ra ngoài bằng “em” xe đua màu đen của mình. Nhìn cậu ta lúc này thật là phong độ nha! Từ trên xuống dưới một “cây đen”, phóng vù vù trên đường như một cơn gió. Chỉ có một khiết điểm nhỏ là phía sau lại mang theo một cô gái đang la oái oái. Thực ra là không phải cô sợ mà hét lên đâu, chẳng qua đã lâu cô không có cảm giác thích thú khi được gió tạt vào mặt thế này, nhất thời hưng phấn la hét thích thú, chẳng hiểu sao vào tai Phan Vũ lại ra là đang sợ. Hai người tham gia vào một cuộc đua xe có thưởng, tốc độ chạy xe rất lớn, ban đầu Na còn ngồi phía xa, không lâu sau đành phải ngồi sát lại, vòng tay mà ôm lấy Vũ cho thật chặt, bởi nếu không cô bị văng ra đường lúc nào cũng không biết nữa. Vừa ôm, miệng cô không ngừng gào lên nhắc cậu ta phải cẩn thận, còn cậu ta thì cứ phóng như bay, miệng thì ngoá tới mang tai, cười tươi ơi là tươi, chỉ có điều chẳng ai thấy cả. Có vẻ tâm tình của cậu ta rất tốt, vì thế cũng khó hiểu khi cậu ta đã thắng và nhận lấy số tiền thưởng kia.
-Cô có muốn đi ăn gì không? Tôi mời!_Vũ hào phóng dơ tiền ra trước mặt Na mà hỏi, trên mặt nhìn rò nét cười.
-Tuỳ cậu!_Cô cũng sảng khoái vỗi vai cậu ta cười vui vẻ. Nhưng nụ cười này lại khiến cho ai đó nhất thời ngây ngốc, mấy phút sau mới tỉnh lại, nhanh nhanh chóng chóng chở cô đến một chợ đêm. Hai người đi khắp khu ăn uống, cứ hễ Na chọn được món nào ưng ý là Vũ liền mua ột đống rồi “nhường” cô một phần tư, còn lại mình ăn hết. Chính vì thế mà tại nhà cậu ta bây giờ mới có cảnh này nè!
Lê Na nằm trên giường, lở đi lở lại vẫn không ngủ được, lại nghe thấy phòng đối diện có tiếng động, liền tò mò đi qua gõ cửa hỏi han tình hình:
-Cậu xảy ra chuyện gì thế?
-Vào…đi!_Tiếng Phan Vũ khó khăn thoát ra từ bên trong.
Cô mở cửa bước vào, thấy cậu ta đang nằm thở phì phò trên giương, hai chân để lê trên mặt đất, nét mặt bơ phờ, nhợt nhạt trông như một cái xác vậy.
-Cậu bị sao vậy?_Cô tiến đến trước mặt cậu ta, cúi xuống quan tâm.
Ai ngờ cậu ta còn chưa kịp trả lời, đã lại hướng WC mà chạy rồi, khi trở ra trông càng tiều tuỵ hơn. Na liền hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra.
-Cậu bị “Tào Tháo” đuổi đúng không?_Cậu ta không còn sức để nói nữa, miễn cưỡng gật đầu một cái_Tôi nói cậu còn không nghe, tranh ăn với tôi cho lắm vào, giờ có thấy sướng không?_Cô bày ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc_Lần sau mà còn thế nữa thì hậu quả nặng hơn thế này nhiều!_Nói rồi bước khỏi phòng.
Vũ cứ ngỡ cô để mặc mình, khuôn mặt thất vọng trùng xuống, không ngờ lát sau cô quay lại, trên tay có mấy viên thuốc cùng với ly nước, làm cậu ta lập tức ngồi bật giậy trong tình trạng kiệt sức nhưng vẫn cố gắng, tâm trạng tốt lên thấy rõ.
-Uống chỗ thuốc này đi!_Cô chìa tay đưa thuốc và nước cho cậu ta.
Cậu ta ngoan ngoãn làm theo, sau khi uống xong liền nằm vật ra giường, cả người cơ hồ không còn chút sức nào. Hôm nay cậu ta tốt với cô như vậy, cô cũng không đành long bỏ mặc cậu ta, thế nên cả đêm ở lại phòng cậu ta trông trừng rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...