“Vi Tinh, sao giờ này
cậu mới về, Amy đã tố hết tội của cậu ở trước mặt sếp rồi!”, Á Quân vừa
thấy Vi Tinh bước vào văn phòng, vội đứng dậy giúp đỡ mấy cái túi trong
tay cô. “Phù!”, Vi Tinh vung tay đáp, “Thích tố cứ tố, cho cô ta kể cả
chục tội đi nữa, tớ cũng phải giờ này mới về!”.
Á Quân đang định
hỏi xảy ra chuyện gì, liếc mắt chợt thấy Amy sắc mặt không được tốt cho
lắm từ phía phòng họp bước lại, cô hừ một tiếng, “Rắc rối rồi đây”. Vi
Tinh quay người lại, vừa hay chạm mặt Amy. Amy lườm Á Quân một cái, rồi
nở nụ cười hiểm độc, “Nói ai kể tội hả?”. Vi Tinh ngây người, nghĩ bụng
tai sao mà thính thế, rồi cũng cười bí hiểm đáp, “Nói chị Dương Tam
đấy!”.
“Phì!”, Á Quân ở bên cạnh phì cười, vừa hay lúc đó có
người gọi cô ấy, cô nhìn Vi Tinh ý bảo không sao đâu, rồi quay lưng đi.
Sắc mặt Amy vô cùng khó coi, từ sau khi Vi Tinh vào công ty, vẫn luôn
cẩn thận dè dặt, chỉ đâu thì đánh đó, trước giờ không dám bẻ lại mình.
Hôm nay sao thế này, lại dám dùng cả khẩu khí này nói chuyện với mình,
định làm phản à, hay là bị nắng ngoài đường làm cho lú lẫn đầu óc rồi?
Lại còn ngay trước mặt người khác nữa? Cô biết những đồng nghiệp quanh
đó trông thì tưởng như đều đang rất bận, kỳ thực tai đang dỏng hết cả
lên, chờ hóng chuyện rồi.
Thực ra Vi Tinh vốn không định làm gì,
ra ngoài giữa trời nóng bức người đầm đìa mồ hôi, đã xách đồ nặng như
thế, lại còn gặp kẻ trộm, tuy không mất mát gì nhưng đổi lại là ai thì
cũng không thể nào mà vui vẻ nổi, về lại tới lượt Amy mặt nặng mày nhẹ
gây sinh sự, Vi Tinh không khỏi cảm thấy chán ngán, nói chuyện cũng
không thèm “khách khí” gì nữa.
Amy thì không thèm đếm xỉa xem tâm trạng Vi Tinh thế nào, vốn bình thường cô còn vô cớ sinh sự nữa là, giờ cô cho rằng mình có lý lại bị Vi Tinh “châm chọc” thì còn gì để nói
nữa, cổ họng lập tức tăng lên ba cấp. “Sao cô đi lâu thế, Starbucks cũng chỉ cách công ty chúng ta có mấy phút đi đường, cô đi những gần một
tiếng đồng hồ, sếp họp sắp xong rồi kia kìa, là cô đợi họ hay để họ đợi
cô đây, còn để tôi phải gọi điện giục cô nữa! Cô làm ăn cái kiểu gì thế
hả, lần trước đi gửi tài liệu cũng thế, lề rà lề rề, sau cũng vẫn là tôi phải giải thích với khách hàng giúp cô. Cô không thể lần nào cũng để
chủ quản giúp cô giải quyết vấn đề chứ, cô nên xem xét lại thái độ làm
việc của mình, khả năng có vấn đề còn cải thiện được, nhưng cái thái độ
đó thì…”.
Nhìn Amy dẩu môi liến thoắng, Vi Tinh chỉ thấy một ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, xương sườn đau như dần, mặt lúc đỏ lúc
trắng bệch. Tuy các đồng nghiệp khác đều cúi đầu tỏ vẻ bận rộn, không
nhìn cô, song những tiếng cười trộm thấp thoáng như ngay bên tai, vẻ mặt hoặc chế giễu hoặc khó chịu dường như đều có thể xuyên qua sau đầu mà
hiện ra trước mặt, mượn một câu thường dùng trong tiểu thuyết ngôn tình, thì cảm giác đó như bị cái kim nung đỏ đâm trúng ngay tim.
Vi
Tinh nhất thời thấy đầu ong ong, tay cũng run lẩy bẩy, nỗi phẫn nộ trào
lên trong lòng, tràn sang gan muốn tung hê hết những vất vả cực nhọc kia ra, lúc đẩy mấy cái túi đựng cà phê tới trước mặt Amy, trưởng phòng
Jane từ trong phòng họp đi ra. Chị nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng là không hài lòng, nhưng vẫn đến trước mặt mới khẽ hỏi, “Có chuyện gì vậy, ở trong
phòng họp cũng nghe thấy cả rồi, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”.
Amy vừa thấy Jane tới, lập tức ngậm mồm lại, cô ta cũng nhận ra mình vì
kích động nhất thời mà quên kiềm chế, nhưng rõ ràng trong phòng họp nghe không rõ bên này nói gì, cô ta nhanh chóng phản ứng, “Sorry chị, Vi
Tinh vừa mới về, em thấy họp cũng sắp xong rồi, các sếp lớn đợi uống cà
phê cũng hơi sốt ruột, em đang giục cô ấy đây. Các sếp lần đầu tới Trung Quốc, muốn uống cốc cà phê Starbucks cũng khó khăn thế, sợ họ không
biết Vi Tinh lề mề, lại tưởng hiệu quả làm việc của Team mình có vấn
đề”. Jane gật đầu vẻ hiểu ý và còn vỗ vai cô ta một cái, dịu giọng “Vất
vả cho cô rồi”.
Nhìn Amy quay ngoắt 180 độ bợ đỡ, vừa chỉ trích
mình lại nhân tiện tỏ rõ lòng trung thành, vẹn cả đôi đường, Vi Tinh chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn, thậm chí có phần bái phục, tiếp đó lại thấy
căm phẫn trong lòng, vỗ vai thì mình cũng không đòi hỏi xa xỉ thế, nhưng câu vất vả kia dù thế nào đi nữa cũng phải là dành cho mình mới đúng
chứ? “Vậy em mang cà phê vào trước đi, có chuyện gì sau hãy nói”, Jane
dặn dò xong liền bước trở lại phòng họp, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Vi Tinh lấy một cái, Vi Tinh dù có chậm chạp đến đâu cũng có thể cảm
nhận được sự không hài lòng của chị ta dành cho mình, bụng rất muốn giải thích, song cũng biết giờ không phải lúc.
Amy giơ tay xách một
túi, “Ui cha”, cô ta không chịu nổi kêu lên, rõ ràng là không nghĩ nó
lại nặng đến thế, bởi vì trong đó ngoài cà phê ra còn có một ít sandwich và hotdog, đều là của các sếp lớn gọi. Cô ả bực bội lườm Vi Tinh một
cái, “Còn ngây ra đấy làm gì, không mau giúp một tay? Tôi đâu phải ba
đầu sáu tay!”. Nói xong õng ẹo bước về phía phòng họp.
Vi Tinh
phẫn nộ tới độ bất lực thực muốn đáp trả một câu, ba tay không có nhưng
hai tay thì đầy đủ đó thôi, sao chỉ xách có một túi, cô vẫn còn biết
nặng cơ đấy, thế sao không nghĩ xem tôi làm thế nào mà xách về đây! Vi
Tinh buồn bực chỉ muốn quát tướng lên bà đây không thèm hầu hạ nữa, song nghĩ lại giờ mà đi thì quả thực dễ dàng cho Amy quá, người ta lại tưởng mình là đồ vô dụng thật. Vi Tinh quyết định dù có ra đi, cũng phải tố
hết tội của cô ta mới cam lòng! Đúng, phải thanh toán sòng phẳng!
Vừa vào phòng họp, một anh bên kinh doanh vẫn còn lịch sự, đón lấy túi giúp chia cà phê, vừa hay cuộc họp cũng gần như xong rồi, một ông sếp bụng
to đề nghị nghỉ một lát. Ông lại là sếp tổng khu vực Châu Á – Thái Bình
Dương, ai dám không phục tùng, mọi người trong phòng hùa theo lục tục
đứng dậy, bước đến tìm cà phê mình đã gọi. “Sao đã hết lạnh rồi à?”, một anh trưởng phòng kinh doanh cất giọng phàn nàn, Vi Tinh lập tức căng
như dây đàn.
Amy chường ra bộ mặt chờ xem kịch hay, may có Liêu
Mỹ lên tiếng, “Trời nóng thế này, đem về đương nhiên là không lạnh được
rồi, khắc phục chút vậy, có người đi mua giúp là tốt lắm rồi”. Anh chàng trưởng phòng kia trước mặt người đẹp, lại là người đẹp cùng cấp bậc với mình nên đương nhiên ở vào thế yếu, đành cười khì, không nói gì, cầm
cốc cà phê qua một bên uống.
Lúc này một ông Tay cầm cà phê lên
nói, “What happened?”. Vi Tinh đang giúp chia cà phê lại được phen thót
tim, ngoái đầu lại nhìn mới phát hiện cái ông ta gọi là cà phê mocha,
lúc này lớp bơ đặc chế bên trên đã tan cả vào trong cà phê, biến thành
cà phê sữa, ông Tây nhìn Vi Tinh vẻ khó hiểu. Vi Tinh lúng túng cực độ,
xem ra vụ chạy long sòng sọc trên đường ban nãy chả khác gì đem nhào
trộn cả lên, nhưng giờ cô giải thích không được, không giải thích cũng
không xong, mà lại gặp cảnh buộc cô phải giải thích bằng tiếng Anh, thà
cứ để người ta hiểu nhầm còn hơn.
Đang nghĩ phen này mất mặt chắc lại, may có Liêu Mỹ nói đùa mấy câu gì đó, tuy Vi Tinh về cơ bản là
không hiểu gì, nhưng mấy ông Tây đều cười rộ lên, ông Tây gọi mocha kia
cũng cười mà không truy hỏi gì thêm. Lúc Vi Tinh thở phào nhẹ nhõm, Liêu Mỹ đi tới cạnh cô nháy mắt, “Thả lỏng ra nào!”. Vi Tinh cười cảm kích,
vốn định nói câu gì, nhưng điện thoại của Liêu Mỹ đã reo lên.
“A
lô? Bác Ngô, sao ạ, không sao đâu, bác cứ nói đi”, Liêu Mỹ vừa nói vừa
bước ra ngoài. Vi Tinh thu dọn nắp đậy, túi giấy trên bàn, đang định
mang đi bỏ, đã thấy Liêu Mỹ đẩy cửa bước vào, chân mày hơi nhíu lại. Cô
đi thẳng tới chỗ Jane, khẽ nói mấy câu, Jane gật gật đầu, “Vậy cô đi đi, dù gì cuộc họp cơ bản là xong rồi, tôi sẽ giải thích với Jame giúp cô”.
Liêu Mỹ vâng một câu rồi đi ra ngoài, Vi Tinh vội nhanh chân bước theo, dẫu
Liêu Mỹ không giúp cô, thì bình thường đối với cô cũng rất tốt, nói là
báo đáp cũng được, gọi là tạo quan hệ cũng chẳng sao, mình cũng nên thể
hiện quan tâm một chút mới phải. “Ida, có chuyện gì vậy? Có cần tôi giúp một tay không?”.
Liêu Mỹ cười, “Không có gì, chỉ là mẹ tớ với bà bạn đi xem thi đấu, bị người ta trộm mất đồ, bà lại bị cảm nắng ngất
đi, tớ qua đón bà một lát, cám ơn cậu”. Nói đoạn đã tới ngăn làm việc
của mình, bỏ hết điện thoại, chìa khóa,… vào trong túi xách. “Vậy à?
Không sao là tốt rồi”, Vi Tinh mỉm cười nói. Liêu Mỹ gật đầu, “Uhm, vậy
tớ đi trước nhé, nếu có ai tìm tớ thì cậu nói giúp một tiếng, gọi vào di động cho tớ là được”.
Vi Tinh gật đầu mạnh mẽ, “Cậu yên tâm đi!
Cứ giao cho tớ!”, có thể giúp được cô bạn khiến Vi Tinh thấy khá lên
nhiều, không lại cứ cảm thấy mình nợ tình cảm người ta nhiều quá. Liêu
Mỹ gật đầu cười, “Cảm ơn nhé, bye!”, nói xong là đi. Vi Tinh trở về bàn
làm việc ngồi phịch xuống ghế, “Phù…”, thở dài một cái, rồi vươn vai
giãn gân giãn cốt, nhưng vừa duỗi được một nửa, di động của cô cũng reo
vang.
Cầm máy lên, thấy số lạ, Vi Tinh bấm tắt, rồi lại định vươn vai, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là số ấy, Vi Tinh bực bội, mình
không tin là không vươn vai được một cái, cô lại bấm tắt. Rồi chăm chăm
nhìn điện thoại hồi lâu, quả nhiên không kêu nữa, Vi Tinh mừng ra mặt,
hôm nay cuối cùng cũng có một việc mình bảo sao phải nghe vậy.
Còn chưa kịp vui hết, điện thoại lại vang lên, Vi Tinh bó tay toàn tập nhấc điện thoại bằng giọng bực bội, “Ai đấy?”. Không động tĩnh gì, Vi Tinh
cau mày, “Nói gì đi chứ, a lô?”. Bên kia không đáp nhưng bỗng vọng lại
tiếng cười rúc rích, mà hình như không phải chỉ của một người, Vi Tinh
toát mồ hôi hột, theo phản xạ đưa điện thoại ra trước mặt nhìn, số máy
vẫn lạ hoắc, lẽ nào là điện thoại quấy rối, đang định cúp máy, liền nghe trong máy vang lên tiếng gọi thất thanh, “Đừng cúp! Là tôi!”.
“Ực!”, Á Quân xán lại nghe trộm, bất ngờ nuốt tuột luôn cả kẹo cao su trong miệng…
Bây giờ là 6 giờ 15 phút giờ Bắc Kinh, tuy ánh nắng không còn gay gắt chói
chang như lúc trưa nhưng dư âm thì vẫn còn, mặt đất bốc lên toàn hơi
nóng. Vi Tinh vốn định đứng ở tòa nhà văn phòng cho mát để đợi, song lại không muốn để đồng nghiệp trông thấy, thành thử đành đứng đợi dưới gốc
một cây bạch quả rõ ràng là đang trong giai đoạn um tùm tươi tốt, nhờ
mấy phiến lá tội nghiệp để che nắng.
Bụng đang càu nhàu tên kia
sao còn chưa tới, bỗng “bốp” một cái nguyên một bàn tay hạ cánh xuống
vai Vi Tinh, cô giật nảy mình, rồi nổi xung lên. Tiểu tử cậu đã đến muộn thì chớ, lại còn dám hù dọa nhau cơ đấy, Vi Tinh cười nhạt, túm lấy bàn tay kia, rồi lôi lại mà cắn, còn đắc ý huyên thuyên, “Đại Mễ chết tiệt, xem ai cao tay hơn…”. Chữ ai còn chưa buột khỏi miệng, Vi Tinh bỗng cảm thấy có gì không đúng, Mễ Dương dù có mặc đồng phục cũng phải là màu
xanh đậm chứ, sao cái quần này lại là màu xanh lá, còn có đường viền màu vàng nữa.
Vừa định nhả ra ngẩng đầu, đã nghe tiếng Mễ Dương đầy
nghi hoặc và rất không thoải mái vang lên bên cạnh, “Mỳ chính, làm cái
trò gì thế, anh ta là ai hả?”.
Vi Tinh hôm nay bị phơi nắng nhiều nên đâm ra nhất thời mơ màng, đánh mắt sang nhìn Mễ Dương mặt càng lúc
càng dài ra, lại nhìn sang gương mặt “trong đen có đỏ” của anh chàng bị
cắn, cô bỗng phản ứng ra, lập tức nhả ra lùi lại một bước dài, chân lùi
miệng liên tục phì phì không ngớt, cứ như vừa cắn phải quả sâu, ăn nhầm
phân bọ vậy.
Phản ứng có phần thái quá của cô khiến hai anh con
trai tối tăm mặt mũi, Mễ Dương cười hì hì bước đến, còn đưa cho cô một
chai nước khoáng, rồi nói tự nhiên như không, “Sao hả, thèm chân giò heo đến phát điên rồi à? Vớ được cái gì là gặm cái đấy hả?”. Còn anh chàng
sĩ quan bên cạnh mặt vừa bừng lên được một nửa, liền bị màn phì phì phì
của Vi đại tiểu thư làm cho lúng túng, nụ cười cứng đờ rõ ràng là cố nặn ra trên mặt.
Vi Tinh đón lấy nước súc miệng, sau khi nhổ “Phì”
một cái ra bãi cỏ bên cạnh, mới nhận ra hành động của mình hơi bị mất
lịch sự, cũng đâm ra bối rối. Vi Tinh cầm chai nước do dự một lúc lâu
mới cất tiếng, “Sao cậu lại tới đây?”. Mễ Dương nhíu mày, anh không nghĩ là hai người này quen nhau thật, trong lòng bứt rứt nhưng không dám nói ra miệng, chỉ dỏng tai lên lắng nghe, mặt làm ra vẻ ta đây tuyệt đối
không quan tâm.
Anh sĩ quan kia cười đáp, “Không phải tôi đã gọi
điện rồi sao, mà cô cũng đồng ý rồi mà”. Vi Tinh cũng cười, “Tôi cứ
tưởng cậu rảnh rỗi không có việc gì nên gọi điện phá rối, bây giờ làm gì còn ai làm việc tốt xong còn đòi thư cảm ơn nữa chứ”. Mễ Dương nghe tới đây thì ngoảnh sang nhìn cậu sĩ quan, ý tứ trong ánh mắt khiến mặt anh
sĩ quan lập tức đỏ lựng lên, còn hơn cả lúc trước, anh liên tục xua tay
giải thích, “Không phải, không phải là tôi muốn, là lính của tôi, anh ấy muốn!”.
Vi Tinh chớp chớp mắt, rồi reo lên, “À… Tôi hiểu rồi, có thư biểu dương có thể lĩnh thưởng đúng không, hình như có ích cho việc
thi vào trường quân sự hay vào Đảng gì đó đúng không? Hiểu rồi, hiểu
rồi!”. Vi Tinh tuy không có ý châm biếm cay nghiệt, nhưng giọng điệu của cô đã khiến anh sĩ quan rất không bằng lòng, nụ cười thật thà lại có
phần ngại ngần khi nãy lập tức nghiêm lại, anh ghìm giọng, “Đồng chí nói không sai, nhưng chúng tôi giúp đỡ người dân tuyệt đối không phải vì
những thứ đó! Đồng chí nghĩ nhiều quá rồi, xin lỗi đã làm phiền!”. Nói
xong nghiêm người cúi chào, quay lưng định đi.
“Ơ, cậu nói thế là ý gì?”. Không nhận thấy vấn đề trong khẩu khí nói chuyện của mình, lại
cảm thấy bị anh sĩ quan coi thường, Vi Tinh vô cùng khó chịu, cô vô thức túm lấy cánh tay anh sĩ quan, “Cậu nói cho rõ ràng rồi hãy đi, rõ ràng
là cậu gọi điện cho tôi đòi thư biểu dương, sao giờ lại nói thành ra là
tôi dung tục hả?”.
Cậu sĩ quan còn chưa mở miệng, Mễ Dương nãy
giờ lặng thinh chen vào, “Vi Tinh, cô gái kia cứ nhìn cậu suốt, cậu có
quen không?”. Vi Tinh sững sờ, nhìn theo hướng mắt anh, Amy đang đứng ở
chỗ tường kính của công ty nhìn sang bên này, tuy kính phản quang không
nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng Vi Tinh biết, cô nhất định là đang vô cùng
phấn chấn, kích động.
Người phụ nữ này ở công ty ngoài thành tích giỏi nịnh bợ, trốn việc mà ai ai cũng biết ra, lợi hại hơn cả là thói
ngồi lê đôi mách, mà còn cái kiểu tuyệt đối có thể đổi trắng thay đen,
thông qua ảo tưởng, liên tưởng, suy đoán kể ra đầu đuôi câu chuyện như
thật. Vi Tinh cũng phải sau hai tháng tới công ty mới biết, Á Quân sở dĩ ghét cay ghét đắng cô ta không chỉ vì cái cơ hội thăng chức kia, mà bởi cái mồm thối xấu xa của Amy đã chọc ngoáy làm tan nát tình yêu của cô.
Á Quân và anh chàng đó quen nhau qua công việc, thêm vào đó là cá tính
nhu nhược của anh chàng, hai người vốn đã tính chuyện cưới hỏi rồi, kết
cục cuối cùng là anh chàng đó nghỉ việc về quê. Đương nhiên Amy tuyệt
đối không thừa nhận việc đó có liên quan tới cô ta, Á Quân cũng biết bạn trai mình không có chủ kiến, toàn ba phải bảo sao hay vậy nên mới ra
nông nỗi ấy, nhưng trong lòng vẫn rất hận Amy.
Cũng chính vì
không nuốt được nỗi hận này, nên tuy mọi người xung quanh đều biết cô
“bị đá”, nhưng Á Quân quyết không từ chức, thường buông lời châm chọc,
quyết tâm khiến Amy khó chịu. Vì Á Quân năng lực làm việc tốt, sếp cũng
rất coi trọng, cho nên Amy cũng đành cắn răng chịu đựng, chờ thời cơ
hành động, mọi người đều cưỡi lừa xem sách, cứ chờ rồi xem!
Lúc
trước vì các sếp đều ở đây, Amy còn vờ vịt làm thêm một lúc mới về
(không như Vi Tinh, hết giờ cái là chuồn, sớm được một phút quyết không
chậm sáu mươi giây) cô ta vừa ra thang máy liền trông thấy Vi Tinh đang
kẹt giữa hai người đàn ông, một người trong đó hình như là sĩ quan. Bản
năng bà tám lập tức thúc giục Amy bước về phía tường kính, định nhìn cho rõ, nhưng không ngờ lại bị Mễ Dương phát hiện.
Vi Tinh đọ mắt từ xa với Amy, cô phát hiện Amy rõ ràng có ý hướng về phía này, đồ mặt dầy nhạt thếch, Vi Tinh chửi thầm, biết thừa cô ta dám xông tới hỏi han
nhân tiện thăm dò tình hình lắm chứ, cũng không lo được nhiều thế, vừa
hay có chiếc xe buýt vào bến, Vi Tinh gọi Mễ Dương, “Có biến, chuồn
thôi”, rồi xông lên xe buýt.
Đợi xe buýt rời bến một đoạn, Amy
mới từ trong tòa nhà văn phòng đi ra, nhìn vẻ mặt tức tối của cô ta, tuy không rõ lắm, vẫn khiến Vi Tinh vui cười sung sướng, Mễ Dương theo cô
lên xe hỏi, “Đồng nghiệp hả?”. Vi Tinh hừ giọng, “Là kẻ thù! À không, là sao quả tạ!”.
Mễ Dương tỏ vẻ à ra thế, rồi lại hỏi, “Anh ta
không phải là kẻ thù chứ?”. Vi Tinh đáp, “Ai?”. Mễ Dương hất hàm sang
bên, Vi Tinh ngoái đầu nhìn, kinh ngạc, “Hả? Sao anh cũng lên đây?”. Anh sĩ quan mặt méo xệch, “Nếu cô chịu buông tay, tôi cũng không định lên
đây đâu”.
“Bồi bàn, cho bốn chai bia, lạnh ấy nhá!”, Mễ Dương
gọi, “Vâng, có ngay!”. Cậu nhóc miệng đáp tay nhanh nhẹn lấy bốn chai
bia trong tủ lạnh ra bưng lên, “Mở hết không ạ?”, “Mở hết được chứ?”, Mễ Dương hỏi. “Ok!”, anh chàng sĩ quan gật đầu sảng khoái. Vi Tinh vừa gặm móng giò vừa ậm ờ, “Hai cậu vừa phải thôi nhé, vừa nãy đã uống hai chai rồi, mai không định đi làm hả?”.
Đó là một hàng lẩu, đặc sản là
món móng giò, lẩu chay uống canh, lẩu cay gặm thịt, giữa hè ngồi điều
hòa mát rượi, uống bia mát lạnh, thật không còn gì sung sướng bằng. Cậu
sĩ quan vừa rồi bị Vi Tinh lôi nhầm lên xe, tuy không làm trò cười song
những lục đục trước đó không vì thế mà dễ dàng bỏ qua.
Nói thế
nào đi nữa, trưa vừa giúp mình một việc lớn, khi nãy lại bị cắn oan một
miếng, Vi Tinh kiên quyết đòi mời anh ăn cơm, rồi ba người vào một quán
lẩu bắt đầu ăn uống thả cửa. Duy chỉ có Mễ Dương là lầm bầm trong bụng,
không biết là lính thật hay giả nữa, bảo đi là đi, không biết khách sáo
gì cả.
“Nào, cảnh sát Mễ, cạn!”, anh sĩ quan cầm cốc bia đầy hự
lên, Mễ Dương cũng rót đầy cốc mình rồi cụng với anh ta một cái, “Tiểu
đội trưởng Tạ, cạn!”. Hai người ngửa cổ, ừng ực uống cạn trơ đáy cốc. Vi Tinh hừ một tiếng, “Hai cậu thân thiết nhỉ, lại còn cảnh sát Mễ, tiểu
đội trưởng Tạ, ghê quá đi mất!”. Cô nào có biết hai người đàn ông ấy
đang ngấm ngầm tranh đấu, Tạ Quân thì cô không biết, chỉ thấy Mễ Dương
có gì đó là lạ.
Tạ Quân, anh chàng sĩ quan kia mỉm cười, “Phải
đấy, rượu cũng đã uống cùng nhau rồi, anh cứ gọi tôi là Tạ Quân, hay
Tiểu Tạ cũng được”. Mễ Dương cười hề hề, “Được thôi, vậy cậu cũng gọi
tôi là Mễ Dương, hay Đại Mễ cũng ok!”. Mễ Dương cao hứng, cười khì khì,
cậu là Tiểu Tạ, tôi là Đại Mễ, cao hơn cậu một cấp, anh hả hê gắp một
miếng móng giò lên gặm.
Tạ Quân không hiểu suy nghĩ vớ vẩn kia
của Mễ Dương, anh cũng không cố tình đối đầu với Mễ Dương, chỉ là đường
đường một đấng nam nhi, một vị anh hùng, đối mặt với sự khiêu khích từ
một người cùng giới nên bất giác có phản ứng lại. Anh thuộc biên chế
lính cứu hỏa, khi nãy vừa nói số tuổi, mới biết anh nhỏ hơn Mễ Dương và
Vi Tinh hai tuổi, nhờ có thành tích xuất sắc, anh vừa tốt nghiệp Học
viện Chỉ huy Cảnh sát Vũ trang liền được điều về Bắc Kinh.
Hôm
nay đưa anh lính già chuẩn bị phục viên về nhà đi mua đồ, bởi anh lính
già nói, tới Bắc Kinh cũng gần sáu năm rồi, mà chưa đi được đến đâu cả.
Lúc huấn luyện quân giúp người ta khi trước, anh có quen một nữ sinh
trường trung cấp nghề, đều là thanh niên mười bảy, mười tám tưởng như là yêu rồi, thậm thụt qua lại được nửa năm, cuối cùng do hoàn cảnh sống và trưởng thành của hai người khác nhau quá xa, hết quân trang rồi đến uy
vũ, cô gái đó không chịu nổi, cô nói không muốn tiếp tục qua lại với một người đến Starbucks cũng không biết là cái gì.
Anh lính già sắp
đi rồi, suốt dọc đường cứ nhìn ngang ngó dọc, Tạ Quân đều để ý cả. Anh
lính muốn thử xem Starbucks là cái gì, mà mình chỉ vì không biết nó, đến tư cách để yêu cũng không có. Tạ Quân sau khi hiểu chuyện, không nói
lời nào dẫn anh đến gần công ty Vi Tinh, lúc ra ngoài lần trước đã từng
đến, anh biết ở đây có tiệm Starbucks. Chuyện sau đó, Vi Tinh biết cả
rồi, người giúp bắt kẻ trộm kia chính là anh lính già sắp giải ngũ.
Mọi người đều biết, binh sĩ trong quân đội có ba cái khó, học tập phấn đấu
vào Đảng và học kỹ thuật, ngoài ra chính là lập công lãnh thưởng, không
chỉ bị hạn chế bởi quân số, mà còn phải trông chờ vào vận may. Anh lính
năm nào cũng được khen thưởng, nhưng “vận may” chưa tới, chưa từng lập
được công, giờ ngày trở về đã cận kề trước mắt, tính đi tính lại cấp
trên vẫn bảo không đủ điều kiện.
Cần nói thêm là có cái huân
chương hạng ba trong tay về nhà có muốn tìm việc hay làm gì, cũng còn có ích, nhất là ở nơi hẻo lánh như quê anh. Tạ Quân vốn cũng đang đau đầu
vì chuyện này, vừa vặn hôm nay gặp chuyện của Vi Tinh, khi ấy Tạ Quân đã nảy ra ý định, song lúc đó miệng mở ra lại khép vào, sống chết không
mặt mũi nào mở miệng nói, đồng chí, làm phiền cô viết cho chúng tôi bức
thư biểu dương được không?
Về đơn vị, cô văn thư bước đến khẽ
nhắc, việc lập công lĩnh thưởng phải lập tức quyết định để tuần sau báo
cáo, Tạ Quân mới rối lên, cắn răng, mặt dày gọi điện cho Vi Tinh. Lại
nói Vi Tinh la hét suốt dọc đường đuổi theo tên trộm hóa ra lại có ích,
có người nghe thấy liền báo cảnh sát, cảnh sát gần đó năm phút sau đã có mặt, đồng thời nhân chứng vật chứng đủ cả, sau khi hỏi lấy lời khai
theo lệ, lôi kẻ trộm đi luôn. Lúc cảnh sát ghi lại phương thức liên lạc, Tạ Quân để ý, nhớ kỹ số điện thoại và tên, địa chỉ công ty Vi Tinh
trong đầu.
Lúc gọi điện anh đã cố ý tìm nơi vắng người, kết quả
là đồng nghiệp trông thấy bộ dạng lén lút của anh lại tưởng anh gọi điện cho bạn gái, nhất định giằng lấy nghe, kết quả là nghe thấy tiếng của
Vi đại tiểu thư thật. Nếu không phải Tạ Quân giằng lại được điện thoại,
không khéo Vi Tinh cho số máy anh vào danh sách từ chối nhận cuộc gọi
cũng nên, có điều lúc ấy Vi Tinh cũng tưởng anh gọi điện linh tinh,
nhưng nghĩ lại người ta đã giúp mình, nên tiện miệng nói đồng ý, anh
muốn thư biểu dương gì thì tự qua mà lấy. Kết quả là, Tạ Quân đến tìm
thật.
“Haizz”, Vi Tinh thở dài lắc đầu tổng kết, “Túm lại là,
Starbucks kia chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả!”. Mễ Dương đang gặm móng giò không nhịn nổi phun ra, phì một tiếng, một cục xương lợn văng vào đĩa
của Vi Tinh. “Đại Mễ chết tiệt, ghê quá đi mất!”, Vi Tinh nhe răng trề
môi đổi đầu đũa gắp miếng xương vứt ra ngoài, chứ không gọi phục vụ đổi
đĩa.
Mễ Dương cười khì, “Xin lỗi nhé, có điều câu ấy của cậu
Starbucks mà nghe thấy chắc khóc chết mất, cái thứ không tốt đẹp gì kia
đáng lẽ phải là cái đồ yêu nữ bự phấn đá cậu ra đường đi mua Starbucks
kia mới đúng chứ”. Vi Tinh gắp một đũa mỳ hút hết vào miệng, “Cũng đúng… mà thôi đừng nhắc đến mụ yêu tinh ấy nữa, mất cả ngon!”. Rồi quay sang
nói với Tạ Quân như anh em thân thiết, “Chỉ là bức thư biểu dương thôi
đúng không, tối nay tôi sẽ viết, viết tay luôn, thế mới đủ chân thành,
mai gửi chuyển phát nhanh cho cậu nhé? Nếu không để tôi trực tiếp mang
qua, thế lại càng chân thành, long trọng?”.
Mễ Dương từ lúc gặp
Tạ Quân đã không thích lắm, nhưng cũng chưa đến mức ghét, tóm lại là
thấy hơi khó chịu. Như anh chàng Cao Hải Hà kia cũng là quân nhân, lại
còn làm mình ngã lộn nhào, song mình lại rất quý mến. Mễ Dương chỉ còn
biết quy kết do trường khí không hợp.
Giờ nghe Vi Tinh nói muốn
đi, Mễ Dương cảm thấy miếng móng giò vừa ăn khi nãy đang nhảy nhót trong lồng ngực, song lại không thể nói gì. Vi Tinh lại rất phấn chấn, có thể giúp được người khác đương nhiên là việc tốt, mà đó lại là người lính
tốt, nếu Đào Hương biết được, nhất định cũng rất vui. Lát nữa về nhà
phải gọi điện cho cô ấy mới được, tiện thể chửi rủa Amy thêm một trận
cho xả hết bức bối, rồi đi ngủ với tinh thần sảng khoái dễ chịu.
Mễ Dương còn đang khó chịu, bỗng Vi Tinh quay sang hỏi anh, “Đại Mễ, mai
có rảnh không, chúng ta cùng đi nhé?”. Mễ Dương liền cảm thấy miếng chân giò trôi tuột một cái xuống dạ dày, lồng ngực thoải mái ngay tức khắc,
nhưng ngày mai anh làm ca tối, anh giả bộ xua tay, “Không đi đâu, mai tớ trực ban rồi, cậu tự đi đi!”. Vi Tinh trề môi, “Không đi thì thôi”.
Tạ Quân cười nói, “Không cần đâu, mang đến tận nơi thì long trọng quá,
phiền cô gửi bưu điện là được rồi”. Vi Tinh gật đầu, “Thế cũng được!
Long trọng quá cũng không tốt”. “Xì”, Mễ Dương bĩu môi cười, “Vi đại
tiểu thư, cậu cũng thật thà quá đấy, người ta nói long trọng là nói
khách sáo, bức thư chưa đầy nửa lạng của cậu có gì mà long trọng? Trao
tặng cờ thi đua rồi khua chiêng gõ trống còn may ra, người ta sợ cậu cất công đem thư đến tận nơi thì đặc biệt quá, lại thành ra giả tạo, hiểu
không hả?”.
Tạ Quân ngồi đối diện hai người họ trong lòng cũng
nghĩ vậy, nhưng nghe Mễ Dương nói thế, cũng không tránh khỏi lúng túng,
song nếu giải thích thêm, lại sợ càng làm càng rối. Vi Tinh đâu có ngốc, chỉ là tính tình ngay thẳng ít khi nghĩ sâu xa thế, cô vừa nhìn nét mặt Tạ Quân là biết ngay Mễ Dương nói không sai, cũng có chút thẹn thùng,
song không tiện trách móc người ngoài như Tạ Quân, liền cầm cái móng giò mình đang gặm một nửa lên định dí vào khuôn mặt bóng nhẫy của Mễ Dương, “Chỉ có cậu là hiểu! Nào nào, để tớ long trọng tặng cậu một cái móng
giò!”.
Mễ Dương cười vừa tránh vừa giành lấy, cầm nửa cái móng
giò trong tay, rồi bắt đầu ăn tóp tép. Tạ Quân ngồi nhìn hai người tranh qua giành lại, cũng không xen vào được, đành uống tiếp một cốc. Đang
định nói thêm câu gì, thì một giọng lanh lảnh ngân vang kèm theo ngạc
nhiên mừng rỡ một cách cường điệu vang lên, “Ơ, Mễ Dương!”. Nói xong một luồng gió thơm phả vào mặt, một bóng người chen vào ngồi xuống cạnh Mễ
Dương, Mễ Dương theo phản xạ lùi vào trong để tránh, Vi Tinh ngồi trong
cũng bị ép cho nghẹt thở.
Nhìn kỹ lại, con gái, ăn vận xinh đẹp,
mái tóc dài chấm vai là thẳng như dây thép, còn nhuộm màu vàng nữa, Vi
Tinh cười lạnh lùng một tiếng, Mễ Dương thì toát mồ hôi lạnh. Ngô Tiểu
Lợi, đừng cười, chính là cô gái cùng họ cùng tên với MC nổi tiếng kia,
nhưng khí chất phong độ thì một trời một vực. Nghĩ lại lúc đầu cô ta
cũng từng được những kẻ rỗi hơi phong làm hoa khôi trường, thằng cha Phì Tam Nhi kia còn thay Mễ Dương viết cho cô ta một bức thư tình. Song
những nữ sinh như Vi Tinh với Đào Hương, lại không khoái cái đức hạnh
dịu dàng mong manh cứ dính lấy đám nam sinh của cô nàng.
Chớp mắt cái đã suýt soát mười năm không gặp, tuy trang điểm cầu kỳ dày cộp,
nhưng cũng chưa đến nỗi không nhận ra. Vi Tinh thầm bĩu môi, bạn học cấp 2 về cơ bản chẳng liên hệ gì, nhưng có lần nghe Đào Hương kể, hình như
cô ta kết hôn đến N lần rồi. “Mễ Dương, lần trước gặp chúng ta đã hẹn
giữ liên lạc rồi, sao sau đó cậu không gọi điện cho mình?”. Cô nàng dịu
dàng nói.
Vi Tinh tức khắc hằm hằm nhìn Mễ Dương, gặp lúc nào
thế? Sao tớ lại không biết! Mễ Dương lập tức thấy lạnh toát sau gáy, anh gượng cười, lấy khuỷu tay đẩy xích ra ngoài một chút, “Ngô Tiểu Lợi à,
hôm nay thật là trùng hợp, nào nào nào, để tớ lấy ghế cho cậu”, nói rồi
dợm đứng dậy. Ngô Tiểu Lợi lôi lại, “Lấy ghế cái gì chứ, ngồi thế này
được rồi!”. Mễ Dương thở dài, lại cười, “Tớ sợ nóng lắm, nếu cậu thích
ngồi đây, thì để tớ ra bên ngoài ngồi cũng được!”.
Ngô Tiểu Lợi
rất biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đặc biệt là với nam giới.
Tuy Mễ Dương vẫn làm ra vẻ cười tít cả mắt, nhưng cô ta biết Mễ Dương
hoàn toàn không vui, liền thuận theo chuyển chỗ, ngồi sang bên cạnh Tạ
Quân ở phía đối diện. Tạ Quân trước còn sững sờ, sau lịch sự gật đầu,
rồi tự nhiên dịch vào trong nhường chỗ.
Bàn ăn thêm một người lại đâm ra tẻ ngắt, Vi Tinh coi như không nhìn thấy cô ta, Mễ Dương đành
hắng giọng giới thiệu, “À gì nhỉ, Tạ Quân, đây là…”. Anh chưa dứt lời,
Ngô Tiểu Lợi đã chen vào, “Bạn gái!”, Tạ Quân gật đầu không đáp, Vi Tinh đang ăn cải cúc suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi.
Mễ Dương cũng
kinh ngạc, “Này, này, cậu đừng nói lung tung thế, tớ làm gì có cái phúc
ấy!”. Ngô Tiểu Lợi trợn mắt, “Ơ, khi ấy cậu còn viết cả thư tình cho tớ
đấy nhé, giờ lại định trở mặt không nhận nữa hả”. Mễ Dương lúng túng,
“Không phải tớ viết đâu! Là Phì Tam Nhi đấy!”. Ngô Tiểu Lợi cười khanh
khách, “Viết thì cũng viết rồi, đùn đẩy cho cậu Phì béo làm gì? Tớ cũng
đâu trách gì cậu đâu!”.
Mễ Dương lúc này chỉ muốn lôi Phì Tam Nhi tới trước mặt mà tẩn cho một trận nên thân, Ngô Tiểu Lợi ngoái đầu sang như vừa giờ mới trông thấy Vi Tinh, “Ô, chẳng phải là Vi Tinh đây sao?
Cậu không thay đổi gì nhỉ, vẫn cứ như là học sinh vậy”. Vi Tinh dẩu môi, “Phải rồi, cậu cũng chẳng thay đổi gì cả, vẫn nguyên bà cô xinh đẹp”.
Nụ cười Ngô Tiểu Lợi cứng đờ, Mễ Dương giả bộ cúi đầu uống bia, trộm
cười. Ngô Tiểu Lợi trông có hơi dừ, khi học cấp 2 đã hay có trẻ con gọi
bằng cô, cho nên mới có biệt danh là bà cô xinh đẹp.
Tạ Quân
không hiểu bọn họ đang chơi trò bí hiểm gì, chỉ cảm thấy điệu bộ Vi Tinh có phần khác lúc trước. Nếu Amy ở đây chắc còn sốc hơn gấp bội, những
gì hôm nay Vi Tinh đối đáp với cô vẫn còn lịch sự chán. Phải nói thêm là Vi đại tiểu thư không phải không biết cãi lộn, chỉ là đứng dưới mái
hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu mà thôi.
Ngô Tiểu Lợi
cũng là người từng trải, cô điều chỉnh lại một chút rồi cố gắng nở nụ
cười, hỏi như đang chuyện phiếm, “Lấy chồng chưa? Có bạn trai rồi chứ
hả?”. Vi Tinh lạnh nhạt đáp, “Chưa”. “Không phải chứ. Cậu cũng hai mươi
lăm, hai mươi sáu rồi còn gì, còn không lo tìm đi thôi, mà cũng không
phải vội, người ta nói cuộc đời người phụ nữ có thể có bảy người đàn ông cơ, nếu khó quá, cậu cố kiếm lấy một người thôi cũng được, nhỉ”. Ý châm biếm trong lời nói của Ngô Tiểu Lợi, ai cũng nghe ra.
Vi Tinh
cũng không nổi giận, chỉ cười, “Không cần cậu nói, tớ cũng đang vội thật đấy, trên đời này cũng có loại phụ nữ tìm tới bảy mươi người đàn ông
rồi vẫn chê ít, mà đàn ông dự trữ chỉ có bằng ấy, tớ cũng phải lo đề
phòng dần đi là vừa!”. “Phì”, Mễ Dương phun hết cả bia trong miệng ra
ngoài, may mà không nhiều lắm, anh cũng cúi đầu, nên phun cả lên áo
T-shirt. Tạ Quân cũng nghe ra ý tứ, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng
mắt cũng lấp lánh ý cười.
Mễ Dương cúi đầu ho sặc sụa, sắc mặt
Ngô Tiểu Lợi có phần không nén được giận nữa rồi, cô nghịch nghịch mái
tóc mình, “Cậu cũng hài hước thật đấy, thế thì mau tìm một người đàn ông đi, có điều phải sửa cái kiểu tóc của cậu đi trước đã, canh suông nhạt
nhẽo quá đàn ông người ta trông đã mất hứng rồi, cậu nhìn tớ đây này, có cần tớ chỉ chỗ cho không?”. Cô lại khẽ vuốt tóc mình lần nữa, kiểu này
là kiểu mốt nhất hiện nay của Hàn Quốc đấy.
Vi Tinh cẩn thận nhìn ngó một lượt từ trên xuống dưới, rồi lắc đầu, “Cám ơn cậu, tớ không hứng thú với cái kiểu điện giật này!”.
“Mẹ ơi, cuối cùng cũng chịu đi rồi”, Mễ Dương thở dài thườn thượt, tuy Ngô
Tiểu Lợi lúc rời đi còn cười nói bye bye, nhưng cường độ giẫm xuống đất
của đôi giày cao gót không tránh khỏi hơi quá mức. Lo lắng vừa qua, nỗi
buồn lại ập đến, anh lôi Tạ Quân cùng đi nhà vệ sinh. Vi Tinh một mình
ngồi khoắng nồi lẩu vớt ngó sen ăn, chưa được hai miếng thì điện thoại
Mễ Dương đặt trên bàn bỗng đổ chuông.
Vi Tinh vốn không định xem, nhưng chợt nhớ ra lúc trước Ngô Tiểu Lợi nhắc đến vụ gặp mặt gì đó, lẽ
nào là cô ta? Thò tay với điện thoại lại nhìn, là số di động, không hiển thị tên. Nhìn chẳng luận ra cái gì, Vi Tinh đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Cô rót cốc cô ca ngồi uống, điện thoại vẫn reo liên hồi, “Ai nhỉ, sao mà dai nhách thế?”. Vi Tinh nhìn lại số điện thoại, 139……5213, “5213……”,
cô buột miệng đọc hai lần số điện thoại, hình như hơi quen quen.
“139……5213!”, Vi Tinh bỗng ngẩn người, đây không phải là số di động của Liêu Mỹ sao…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...