Tôi Không Phải Công Chúa

Tôi Không Phải Công Chúa - Chương 10
Chap 10: RA MẮT NHÀ CHỒNG
Về tới nhà nó thấy ba mẹ đã thu xếp xong hành lý chuẩn bị cho nó “dời” nhà, bây giờ nó chỉ muốn… quỳ xuống chân mẹ nó để cầu xin cho nó đi chỗ khác ở . Nó không muốn ở cùng với Thái, với kẻ kì cục vô lương tâm đó, chắc chắn không sớm thì muộn sẽ có chuyện xảy ra nhưng nó biết có thế nào thì cũng không xoay chuyển được tình thế nữa rồi! 
-        Con đã về đấy à? Vào thu xếp rồi chuẩn bị sang nhà bác Nhu kẻo muộn! 
-        Dạ…- nó buồn thiu trả lời 
Trong vô vàn đau khổ cuối cùng nó cũng đành vác đồ đạc tới nhà Thái, bác Nhu cười tươi như hoa chào đón nó, nó cũng gượng cười lại, dẫu sao bác ấy cũng rất tốt với nó, chỉ có Thái là khiến nó thấy bất an. 
-        Đây là phòng cháu! – Bác Nhu mở cánh cửa phòng 
-        Woa…! – nó trố mắt kinh ngạc. 
-        Thế nào? Cháu thích chứ? 
-        Vâng …cám ơn bác! 
Nó cười tít mắt chạy vào trong, một căn phòng giống như trong giấc mơ của nó! 
Đang lăn lộn trên giường với niềm vui sướng tột độ, bỗng nó vùng dậy, đây không phải là nhà nó, căn phòng này dù có đẹp đến đâu cũng không bằng căn phòng trước kia đã gắn bó với nó, nó thoáng buồn rồi đứng dậy đi xuống dưới. 
-        Bống ơi Bống ơi! - tiếng cô Nhu vang lên. 
-        Dạ! Cô kêu con có chuyện chi rứa? 
-        Từ nay nhà mình có thêm thành viên mới, đây là Lam, con gái của bạn thân cô, bằng tuổi Bun. – bác vừa nói vừa vỗ vai nó 
-        Dạ con biết rồi, đây là vị vợ chưa cưới của cậu chủ, là cô chủ, chào cô, tui là Bống! - chị osin đứng nghiêm mình chào nó khiến nó không thể không bật cười nhưng cũng may là đã nhịn lại. 
-        Con nghĩ thế cũng được! Mà sao Bun chưa về nhỉ? - mẹ Thái tỏ vẻ lo lắng 
-        Cậu chủ nói hôm ni có việc bận ở trường nên về hơi trễ cô nả! 
-        ừ , thôi vào chuẩn bị cơm tối đi! 
-        Dạ! 

Đó là một người giúp việc kì lạ… nó nghĩ thế khi thấy cách ăn nói và thái độ của chị osin. 
Nhưng đến tối vẫn không thấy Thái về, nó cũng không dám ăn cơm trước mặc dù rất đói, 
-        Nếu con thấy đói thì bác con ta ăn cơm trước nhé! 
-        Dạ thôi! Con không đói, hồi chiều có ăn một ít ở trường rồi ạ! – nó nói thế thôi chứ mắt cứ dán vào đóng đồ ăn trên bàn, đúng là hồi chiều có ăn nhưng mới được mấy miếng đã bị quý tử nhà này lôi đi không thương tiếc, Nó bấm bụng ngồi chờ. 
Nhưng đã 9 giờ Thái vẫn chưa về! Cơm nước đã nguội lạnh, chị giúp việc ngồi ngủ gật trong bếp, bác gái thì hết gọi điện cho người này đến gọi cho người khác hỏi thăm, nó chán chường leo lên phòng ngồi một mình, một nơi còn quá xa lạ với cuộc sống của nó. 
Ngồi học trong tình trạng đói vật vã khiến nó không thể chịu nổi được nữa, nó lăn ra ngủ để kìm chế cơn đói. 
Nhưng mới yên được một lúc nó đã nghe tiếng cãi vã ồn ào dưới nhà, nó lò dò bước xuống cầu thang. 
Bốp! 
Nó trợn mắt khi nhìn thấy bác gái tát Thái một cái thật mạnh. 
-        Con học ở đâu cái thói cãi lại lời mẹ thế hả? 
-        Con đã nói là con không thích sao mẹ cứ ép con. 
-        Vì sao lại không thích? Con đừng có trốn tránh nữa, trước sau rồi cũng phải thế thôi! 
-        Nhưng con không thích là không thích, không hợp với con. Đó là sự thật! 
-        Mẹ là mẹ của con, mẹ hiểu cái gì tốt cho con, đừng cãi mẹ! 
-        Con lớn rồi, phải để những chuyện đó cho con tự quyết chứ! 
Nó tái mặt và sắp khóc, nó chạy lên phòng, Thái thực sự không thích nó ở đây, trong ngôi nhà này, sự hiện diện của nó với sự đính hôn tự quyết giữa hai gia đình là một gánh nặng cho Thái, nó ghét bị coi là như vậy, nó cũng không cần đến cái hôn ước vớ vẫn ấy, nó không cần. 
Và thế là nó khóc cho đến khi ngủ thiếp đi… 
Nó mở mắt dậy, miệng đắng ngắt vì đã không có gì trong bụng suốt một thời gian khá dài, nó cảm thấy hơi chóng mặt. 
-        Con đã dậy rồi đấy à? – bác gái nhìn nó tươi cười 

-        Dạ! – nó mắt nhắm mắt mở chào bác gái mà không để ý rằng Thái đang nhìn nó như nhìn một sinh vật lạ. 
-        Cậu đến đây khi nào thế? 
-        Chiều hôm qua, tại con về trễ quá nên không biết đấy thôi! 
Nó không buồn nhìn Thái rồi đi thẳng vào bếp, thói quen ở nhà của nó là mỗi sáng thức dậy đều vào bếp giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng. 
-        Trời ơi cô chủ mần chi rứa? Cô chủ cứ ra ngoài bàn ngồi đợi một xí rồi tui đem ra ngay! – chị osin đuổi nó như “đuổi tà” 
-        Ơ … em chỉ muốn giúp chị thôi mà! 
-        Tui tự mần được! Cô chủ chỉ có việc ngồi và ăn thôi! 
Thế là nó lết ra bàn ăn - nơi mà Thái và bác Nhu đang ngồi, bác gái nhìn nó cười còn Thái thì lắc đầu, nó xấu hổ nên cúi gầm mặt xuống, nó mới về đây đã quen đâu! 
Nó ăn sáng một cách từ tốn nhất có thể mặc dù đang đói khủng khiếp, bác gái ngồi giữa, nó và Thái ngồi dối diện nhau nhưng chẳng nhìn được nhau lấy một lần! 
Chợt bụng nó đau thắt! 
Nó vừa ăn vừa lấy tay bấm bụng, mặt dần dần tái đi nhưng nó cố gắng không rên nửa lời, nó nghĩ rằng chắc chỉ đau một tí rồi hết, nhưng càng lúc càng đau dữ hơn, nó cúi gầm mặt xuống bàn ăn, thả cái muỗng rớt xuống nền nhà, tay vẫn không thôi xoa bụng. 
-        Cháu làm sao thế? – bác gái hốt hoảng 
-        Cháu…cháu… - nó không nói nỗi nữa 
-        Làm sao thế? – Thái bắt đầu thấy lo 
Lần này nó không còn phản ứng được nữa, nó nghiêng người rồi ngã xuống nền nhà. 
-        Cháu không sao chứ??? Đừng làm bác sợ! – bác gái vỗ vỗ má nó 
-        Hơ…. 
-        Bác sĩ vừa mới về, cháu là vì bị đói quá lâu nên thế…. bác thật sự xin lỗi, đêm qua vì lo cho thằng Bun quá nên bác không nhớ là con vẫn chưa ăn tối… cháu đừng trách bác nhé! 

-        Con không sao! – nó nói không ra hơi. 
-        Cũng tại thằng nhóc này đêm qua về muộn khiến cả nhà đợi cơm tối, cuối cùng có ai ăn được gì đâu! – bác Nhu nhìn sang Thái đứng dựa vào cửa và đang nhìn nó – bác đã gọi điện xin phép cho con và Bun nghỉ học sáng nay rồi, chiều đi học cũng được! 
-        Dạ…con cám ơn bác! – nó nói rồi nghiêng đầu sang một bên để khỏi phải đối diện với mặt Thái… 
-        Thôi bác đến công ty đây, con nằm rồi nếu thấy đói thì kêu chị Bống nấu cho mà ăn, hai đứa ở nhà nhé! 
Nó không hiểu vì sao nó đau bụng mà Thái lại nghỉ học với nó, nó đau chứ có phải Thái đâu! Dù sao thì nó cũng không có gì để nói với cậu quý tử kia cả. 
Nằm được một lúc nó nghe tiếng ai đang gọi liền mở mắt dậy, Thái đứng ngay cuối giường nhìn nó, bực mình nó nhắm mắt ngủ tiếp! 
-        Không định dậy ăn à? Muốn đói đến chết luôn sao? 
-        Không ! Tôi không muốn ăn! Cậu ra khỏi phòng tôi ngay! – nó hét 
-        Ai bảo đây là phòng cậu? 
-        Cậu….- nó vùng ngay dậy ngồi trước mặt Thái 
-        Có nói như thế thì cậu mới chịu dậy chứ! Đi thôi! 
Cậu nhóc quay lưng đi. Nó Á lên một tiếng… một lần nữa chân của Thái lại vô tình đụng mạnh vào chân nó trước khi chuyển hướng. 
-        Sao thế? - cậu nhóc hoảng hốt 
-        Bộ chân tôi có thù oán chi với cái chân của cậu hay sao mà lúc nào cậu cũng gây đau đớn cho nó thế? – nó bực mình nhìn lên mặt Thái, hai tay ôm chặt cái chân tội nghiệp, vết thương ngày hôm qua hình như đã bị chấn động. 
-        Đưa tôi xem! 
-        Không! 
-        Cậu ngồi im cái coi! Người đâu mà như con giun lúc nào cũng giảy nãy lên được! 
-        Mặc kệ tôi! 
Thái quỳ xuống cầm chân nó vén ống quần lên, một chiếc băng y tế trắng đã có những chấm máu đỏ thấm ra, cậu nhóc lấy tay từ từ gở ra và nhìn thấy vết thương đang chảy máu. 
-        Thật là… - nó bặm môi tỏ ý bực mình. 
-        Làm cái gì mà để bị thương thế này? 
-        Do xui xẻo mới thế! – nó càu nhàu. 

-        Để coi! 
Thế là Thái chạy ngay xuống cầu thang rồi đem lên một hộp y tế gia đình. 
-        Này này, có biết làm không đó, đừng có hại tôi! – nó giãy nãy 
-        Nói nhiều thật! ngồi yên đi! – Thái nói lớn 
-        Đừng có quát người ta! 
-        Không muốn bị quát thì ngồi yên! 
-        Hứ… 
Sau đôi chút khó khăn, một phần cũng do cái miệng nó la dữ quá, Thái cũng đã băng bó xong, vậy là nó bị thương nhưng việc thay băng lại là người khác làm cho nó, bó tay! . 
Dưới sự ra lệnh của Thái và cái miệng cãi không lại của mình cuối cùng nó cũng phải theo cậu nhóc xuống dưới nhà để ăn. 
-        Ăn từ từ thôi! – Thái nhìn nó lo lắng 
-        Vì cậu mà tôi phải thế này bởi thế để cho tôi ăn yên! 
Nó đã thanh toán xong hầu như đống thức ăn có trên bàn, cái dạ dày đang kêu ầm ỉ cuối cùng cũng được vỗ về. 
Xong xuôi đâu đó, nó chạy ra vườn, nơi có cái xích đu cổ tích và ngồi đung đưa trên đó, lâu rồi nó không có những phút giây “lãng mạn” như thế này! Nó ngồi im lặng và mỉm cười, đột nhiên nó ước mình được làm công chúa…. nhưng sự thật nó không phải là thế nên nó nhắm nghiền mắt lại để xoa dịu trái tim mơ mộng của mình! 
-        Dừng lại cái coi, chóng mặt quá! - Tiếng Thái nhăn nhó khiến nó bừng tỉnh 
-        Cậu khó chịu nó cũng vừa vừa thôi, ai biểu nhìn cho chóng mặt! – nó nhìn Thái rồi chau mày lại. 
-        Thuốc và nước đây! Uống đi! – Thái đưa thuốc và ly nước cho nó rồi ngồi bên cạnh, nó đành xích qua một bên, nó chỉ muốn ngồi giữa thôi . 
-        Ôi mẹ ơi thuốc gì mà khó chịu thế! – nó nhăn mặt đau khổ 
-        Chỉ là thuốc viên cho vào miệng là nuốt liền thế mà cũng không uống được, không thể hiểu! – Thái lắc lắc cái đầu. 
-        Cậu giỏi thì uống thử đi, lúc nào cũng ra vẻ, chướng mắt! – nó hất mặt nhìn sang Thái 
Bỗng Thái giựt lấy viên thuốc trên tay nó và cho vào miệng rồi nuốt ực một phát, nó trợn tròn mắt…. 
ax bở cả hơi tai 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui