Đột nhiên bị người tỏ tình như vậy, Lâm Hàm liền có chút ngây người.
Không ngờ Lăng Xuyên là đối với mình có loại cảm giác này.
Trải qua liên tiếp hai đời, còn đây là đời thứ ba, Lâm Hàm lần đầu tiên biết được cảm giác có người tỏ tình với chính mình là như thế nào.
Có chút kinh ngạc, lúng túng không biết phải làm sao nhưng nhiều hơn hết là cảm giác lâng lâng vui sướиɠ khi biết được, thì ra vẫn có một người luôn chú ý, quan tâm đến mọi cử chỉ hành động của mình, thật tâm nói ra lời yêu thích mình như vậy.
Lần trước khi Triệu Mặc nói những lời tương tự như vậy, đối với cậu nó không phải là tỏ tình.
Cậu cảm thấy hắn là muốn bù đắp, nhưng người trước kia hắn nợ đã sớm không chờ được nữa rồi.
Lâm Hàm hiện tại không phải là Lâm Hàm của trước kia, và cậu không cần bù đắp từ hắn.
Triệu Mặc cũng không ngờ Lăng Xuyên tên này lại thẳng thừng thổ lộ ra thế này, nhìn xem dáng vẻ của Lâm Hàm thì giống như đã xiu lòng rồi.
Nhận thấy được điều này, Triệu Mặc liền đem Lâm Hàm lật lại, học theo cách của Lăng Xuyên mà mắt đối mắt hướng cậu bày tỏ lòng mình.
"Lâm Hàm, giống như những gì trước kia tôi đã nói, tôi hiện tại muốn bù đắp lại tất cả lỗi lầm mà trước kia mình đã gây ra, chỉ muốn ở từ xa ngắm nhìn, bảo hộ em một đời bình an.
Nhưng mà hiện tại tôi thật sự không làm được điều đó.
Từ cái ngày mà em mất trí nhớ, em hoàn toàn biến thành một con người khác, quên đi ba mẹ, quên tôi và quên luôn hết thảy quá khứ.
Nhưng mà, đó có lẽ là một điều rất tốt, kể từ giây phút em một lần nữa mở mắt ra, em chính là em, không bị bất cứ thứ gì chi phối hay lung lạc.
Nói ra có thể em không tin và điều này quả thực rất vô lý, nhưng tôi đã yêu em của sau khi mất trí nhớ, không phải em của trước kia, mà là Lâm Hàm của hiện tại.
Một Lâm Hàm mạnh mẽ, quyết đoán lại tự tin.
Không phải một Lâm Hàm âm u, tâm tư thâm trầm chỉ biết đi hãm hại người khác.
Em biết không? Kể từ lúc một lần nữa gặp lại em ở tại đấu trường của Tinh Hệ Viễn Phù, tôi đã bị thu hút thật sâu.
Em lúc đó như một vì sao chói lóa, một mình đứng trêи đài cao, khiến cho người ta có cảm giác xa không thể nào với tới.
Có lẽ, tôi thật sự với không tới nữa.
Lúc hay tin em sẽ gia nhập vào Đặc Chủng Tinh Hệ, em có biết lúc đó tôi đã vui sướиɠ ra sao không? Tôi tự mình đến văn phòng tìm hiệu trưởng, sử dụng đặc quyền để xin ông ấy cho em vào chung phòng kí túc xá với tôi.
Có thể em thấy tôi quá ích kỉ, hoặc là thấy tôi quá lạm quyền nhưng mà, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Trái tim tôi mách bảo rằng, chỉ có làm như vậy, tôi mới có thể được ngày ngày kề cận bên em, nếu tôi không cố sức níu giữ, tôi sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào cả.
Và đúng như ý nguyện, tôi được ở gần em hơn.
Hằng ngày mỗi sáng thức dậy đều chạm mặt nhau, cùng ăn sáng, cùng huấn luyện, tối về lại cùng nhau trò chuyện, lại cùng nhau ngủ cùng một phòng.
Thứ tình cảm mà tôi vẫn luôn đè ép, tuy không bộc phát nhưng tôi biết rõ, nó vẫn luôn ngày một nảy mầm, dùng một tốc độ nhanh nhất mà trưởng thành, trở thành một cái cây lớn mạnh vững chắc.
Đến tận khi tôi nhận ra, tôi đã không còn cách nào để đem nó đè ép lại nữa.
Cũng giống như Lăng Xuyên, tôi cảm thấy bản thân tham gia đợt huấn luyện này là một quyết định đúng đắn nhất cuộc đời mình.
Chúng ta cùng nhau đoàn kết gắn bó, cùng nhau trải qua những ngày gian khó, cùng nhau kề vai chiến đấu.
Dường như khoảng cách giữa chúng ta đang dần xích lại gần nhau, tôi cũng hiểu biết thêm được rất nhiều điều về em.
Cho đến đêm hôm qua, khi mà kỳ phát tình của em bộc phát, tôi lại bị thương trong khi chiến đấu.
Sau khi băng bó quay trở lại đã chứng kiến một màng em thân mật cùng hắn ta, tôi lúc đó đã không đè nén nổi lửa giận mà cho Lăng Xuyên một quyền.
Và cũng ngay tại thời khắc đó, tôi biết được tôi không thể chỉ đứng từ xa bảo hộ, chứng kiến em cùng người khác hạnh phúc được nữa.
Tôi yêu em, và tôi không thể trơ mắt để em rời xa tôi được.
Đêm qua, khi mà em quấn lấy tôi, muốn tôi thõa mãn em, tôi của lúc đó suýt thì không kìm chế được mà hành động theo bản năng của một Alpha.
Nhưng, nhớ tới lời bản thân đã hứa trước đó rằng sẽ giúp em vượt qua kỳ phát tình này, tôi đã tự kìm chế d.ụ.c vọng của bản thân mình.
Giúp em uống thuốc nhưng không có tác dụng, tự mình đánh dấu vào sau gáy em cũng không có tác dụng.
Tôi thậm chí đã cầu xin Lăng Xuyên thử đánh dấu em nhưng tất cả đều vô dụng.
Vào tại thời khắc đó, tôi đã không thể kìm nén được d.ụ.c vọng của mình nữa rồi.
Đêm qua cũng là đêm hạnh phúc nhất của đời tôi, cái cây mà thâm tâm tôi vung trồng từng ngày rốt cục nở hoa rồi.
Là những bông hoa xinh đẹp rực rỡ cùng với mùi hương say đắm lòng người.
Cho nên tôi cũng ở đây xin em cho tôi một cơ hội để theo đuổi em, và cũng cho những bông hoa ấy không phải lụi tàn!".
Triệu Mặc sau khi nói ra hết nổi lòng mình, hắn nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cậu, thận trọng, âu yếm đặt lên nó một nụ hôn thật dịu dàng.
# Kể ra thì Triệu Mặc cũng có chỗ đáng thương, không phải hắn thay lòng đổi dạ với Lâm Hàm của trước kia mà là hắn bị cậu ấy quấy rối quá nhiều.
Cũng một phần là công tử nhà giàu, bị chính Lâm gia chiều chuộng sinh hư nên mới có những suy nghĩ lệch lạc.
Kiểu như là ‘ăn không được thì phá cho hôi’ ấy, nếu Triệu Mặc đã không phải là của cậu thì không thể thuộc về ai khác.
Nếu mà ở ngoài đời gặp phải một người như vậy, dù cho trước kia có tình cảm cỡ nào thì toi đây cũng xin kiếu.
Cứ nghĩ bị người bản thân không thích đeo bám, còn đem những bạn bè xung quanh mình ra hãm hại thì tin chắc không ai có thể tha thứ được.
Vì vậy Triệu Mặc lạnh nhạt, thất vọng về Lâm Hàm của trước kia là điều có thể thông cảm được.
Chính vì vậy mà toi cũng nhân nhượng cho anh Mặc được xếp vào một trong bốn anh công của Lâm Hàm nhà ta.
Cho hắn một cơ hội lấy công chuộc tội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...