Mục Thâm lúc này vừa lúc đi làm về, Tư Phàm liền nhanh chân chạy đến mà giúp hắn cầm lấy áo ngoài. Y như một người vợ hiền mà khụy xuống thay giày thành dép cho hắn.
Cưng chiều xoa xoa mái tóc xoăn bồng bềnh của y, Mục Thâm liền không khỏi nở một nụ cười dịu dàng.
Mục Thâm năm nay cũng đã trên dưới bốn mươi tuổi, thế nhưng cũng không hề già nua hay xấu xí bệnh tật. Trái lại, toàn thân đều toát lên khí chất của một người đàn ông thành thục, đỉnh đạt.
Ngũ quan Mục Thâm và Mục Diệc Thần đều giống nhau đến bảy phần, nhìn vào liền nhận ra là người một nhà, không lẫn đi đâu được. Chỉ khác ở màu mắt và màu tóc, bởi vì hai thứ này Mục Diệc Thần được di truyền từ mẹ.
Cũng không biết từ khi nào mà bắt đầu kể từ khi Thẩm Tuyết qua đời, quan hệ giữa hai người bọn họ dần chuyển sang trang mới.
Một mình quản lý cả một công ty lớn, Mục Thâm thường xuyên không có thời gian trở về nhà. Tư Phàm là người thay hắn quán xuyến trong ngoài nhà cửa, thậm chí cả việc nuôi dạy tiểu Thần cũng là một tay y lo.
Mỗi khi từ công ty mệt mỏi trở về nhà, hắn sẽ thường nhìn thấy Tư Phàm nằm ở ghế sofa chờ hắn đến tận khuya. Những khi về sớm hơn một chút, Mục Thâm liền dễ dàng bắt gặp hình ảnh Tư Phàm như một người mẹ hiền, ở bên cạnh đọc truyện cổ tích ru tiểu Thần ngủ.
Tư Phàm thân là một Beta, làm việc ở nhà họ Mục cũng đã gần tròn chục năm, lúc nào cũng tận tụy, chu đáo hết mực.
Xuất phát từ lòng cảm kích nhưng tình cảm của bọn họ cũng ngày càng nảy nở. Đến tận hôm nay, bọn họ đã ngầm thừa nhận nhau như tri kỉ, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nửa kia.
"Hôm nay tiểu Thần như thế nào rồi?!". Mục Thâm ngồi phịch xuống ghế sofa, Tư Phàm quen tay quen chân mà tiến đến xoa xoa hai bên thái dương giúp hắn thư giãn.
"Vẫn như vậy!". Nhắc tới Mục Diệc Thần, Tư Phàm cũng chỉ có thể bất lực thở dài. Cái tính cách cố chấp ấy, không biết rốt cục là được di truyền từ ai.
"Mấy ngày hôm nay đều vất vả cho em rồi!". Mục Thâm trở tay đem tay của Tư Phàm nắm chặt, yêu thương mà hôn hôn lên đó mấy cái khiến y đều đỏ cả mặt.
Nhìn phản ứng này của y, hắn liền ôm lấy eo kéo y ngồi vào lòng mình. Mặt Tư Phàm lúc này vốn đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn, y xấu hổ dùng hai tay che mặt, chỉ hé ra một đôi mắt hoa đào long lanh ngập nước.
"Đừng như vậy mà, chúng ta đang ở phòng khách đó. Nhỡ tiểu Thần nhìn thấy thì phải làm sao?!". Tư Phàm nhỏ giọng kháng nghị, nhưng cũng không có bao nhiêu tính uy hiếp, trái lại lại giống như đang làm nũng khiến ai kia được nước lấn tới.
Mục Thâm một đường sấn tới, ngậm trọn lấy bờ môi nhỏ nhắn của Tư Phàm, tuy ban đầu vẫn còn kháng nghị nhưng rốt cục y vẫn là bị hắn thuyết phục, chậm rãi đáp lại từng cái hôn triền miên của hắn.
Bàn tay hư hỏng nhanh chóng luồn vào trong vạt áo y mà sờ loạn, Mục Thâm như con sói đói mà điên cuồng l.i.ế.m cắn, hết môi rồi lại đến cổ, để lại trên người y một loạt dấu hôn ngân. Tay hắn lại bắt đầu trượt xuống hạ thân nhạy cảm của y mà xoa nắn, nhưng Tư Phàm lúc này lại đột ngột bừng tỉnh nắm chặt tay hắn lại.
"Không được, vào phòng đi!". Tư Phàm lần này là nghiêm túc thật, trọng lượng lời nói cũng tăng lên rất nhiều.
Và thế là Mục Thâm liền chịu thua giơ tay đầu hàng. Hắn bế bổng y lên, để hai tay y vòng qua cổ mình, còn hai chân y thì quấn quanh eo hắn. Cứ như thế một đường vừa xoa nắn cặp đào căng mọng, vừa từng bước một trở về phòng.
Thả Tư Phàm xuống giường, Mục Thâm trước liền cởi bỏ tây trang trên người. Ngay tức khắc liền từ một bộ dạng cấm dục biến thành lưu manh. Hắn không chậm trễ một phút giây nào mà hướng y vồ lấy, động tác cởi đồ đều có phần gấp gáp, thậm chí làm đứt luôn cả cúc áo của y.
Dù đã "làm" qua không ít lần, nhưng từ đầu chí cuối, Tư Phàm vẫn là cảm thấy rất ngại ngùng, mặt lúc nào cũng đỏ rực.
Hắn triền miên buông xuống những dấu hôn, trải dài từ xương quai xanh tới vùng bụng phẳng lì. Hắn l.i.ế.m cắn hạt đậu đỏ nhỏ xinh nơi ngực y, khiến y không ngừng run rẫy, bên còn lại cũng được tay hắn bao khỏa lấy, xoa nắn gãy nhẹ làm nó không khỏi dựng đứng.
Tay còn lại cũng không yên phận, hướng phân thân đang c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g của y mà tuốt lộng, đổi lại một trận tiếng rên rỉ đứt quãng mê người của y.
Không bao lâu sau, dưới một loạt hành động kích thích đến từ hắn, y rốt cục cũng xuất. Hắn nắm rõ tất cả mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể y, chính vì thế mà mỗi lần ân ái cùng nhau, y đều liên tiếp đạt cao trào.
Bạch trọc trắng đục lại nhớp nháp dính đầy trên vùng bụng trắng mịn cùng bàn tay thô ráp của Mục Thâm.
Nhìn đến khuôn mặt mê t.ì.n.h đầy quyến rũ chết người của y, hắn không khỏi nở một nụ cười xấu xa.
#Mục Thâm là ba ruột của Mục Diệc Thần nha, đã từng được nhắc đến ở chap 15 khi sơ lược về quá khứ của Mục Diệc Thần. Tư Phàm là quản gia và không phải người thứ ba chen ngang vào hạnh phúc của gia đình người khác. Chỉ khi Thẩm Tuyết (mẹ Mục) mất, hai người bọn họ mới có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn, dần thấu hiểu lẫn nhau và yêu nhau.
Tính ra hnay toi đã đăng 3 chap ròi đó. Ăn chay hỗm rài cũng hai mấy chap rồi nên hnay toi sẽ cho thêm chút thịt. Ăn ngon miệng thì nhớ phải like and cmt cho toi đấy nhá(╯з╰).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...