Cú giật quá mạnh, Lâm Hàm vốn đang cầm chặt một chiếc áo khoác cho nên liền lảo đảo suýt thì ngã. Cũng may cậu gượng lại được, nhưng mà còn cái áo thì không may mắn như vậy.
Chỉ nghe 'roẹt' một tiếng thực thanh thúy, chiếc áo khoác hàng hiệu đắt tiền nhất nhì của shop đã bị hổng một lỗ lớn. Lâm Hàm nhìn chiếc áo bị rách, có chút sững sờ.
Còn kẻ vừa giật rách áo cũng có chút thất thần, sau đó cô ta liền vội vội vàng vàng rụt tay lại. Biết rõ một năm tiền lương của bản thân cũng không trả nổi cái áo đó, cho nên cô ta liền lập tức trở mặt. Hướng về phía Lâm Hàm mà quát lớn.
"Nhìn đi. Bây giờ thì hay rồi! Cậu có biết cái áo này giá bao nhiêu hay không??? Cậu rốt cục có đền nổi hay không? Bây giờ nó rách rồi, cậu liệu mà lo trả cho đủ tiền thì mới được rời khỏi đây!!".
Ả phụ nữ gương mặt được trang điểm cực kì đậm, môi đỏ đến thâm đen. Tuy trên người mặc trang phục của nhân viên cửa hàng, nhưng mấy cái cúc áo trên cùng đều bị cố tình bung ra.
Sau lớp vải áo màu trắng, ẩn hiện một bộ ng.ực khủng. Mỗi bước đi đều nảy lên đều đặn, chẳng những không ra dáng của nhân viên chút nào, trái lại còn mang cho người ta cảm giác thực d.â.m d.ụ.c.
Tựa như cô ả không phải đến đây để làm quản lí, mà thực chất chính là đến để đóng phim khiêu d.â.m vậy.
Miệng l.ư.ỡ.i cũng thực không tầm thường, chỉ trong một câu, liền đem mọi tội lỗi đều đổ lên trên đầu của Lâm Hàm. Nói xong, cô ta liền ra hiệu cho bảo vệ ngoài cửa, bảo bọn họ trông chừng không cho Lâm Hàm bỏ trốn.
Lâm Hàm lúc này vẫn chưa hề có ý định ra tay, chỉ khoanh tay đứng đó, nhàn nhã xem người phụ nữ kia tự biên tự diễn.
Chậc
Đúng là ra ngoài không xem ngày, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải loại người này. Quả đúng là quá xui xẻo.
"Nói xong chưa?". Nghe đến lùng bùng cả hai bên tai, Lâm Hàm lúc này mới lười biếng thở dài một hơi. Hướng nữ nhân chanh chua kia nhướn một bên lông mày.
Đột nhiên bị người nhìn chằm chằm, hơn thế, ánh mắt kia còn cực kì lạnh lẽo, băng giá đến thấu xương. Cô ả không khống chế được mà rùng mình, chỉ là, đâm lao thì phải theo lao.
Nhưng mà, trong thâm tâm thì muốn vòi tiền cho bằng được, nhưng mà đối diện với một người như vậy, khớp hàm của cô ta cứng đến cạy không ra.
"Nếu đã xong rồi, vậy thì đến lượt tôi nói!". Lâm Hàm từng bước một tiến tới, mắt đối mắt trực diện với người phụ nữ kia. Giọng cậu trầm xuống, gương mặt không chút cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm lại băng lãnh đến cực hạn.
"Cô nói, áo là do tôi làm rách? Vậy thì bằng chứng đâu?". Lâm Hàm nói tới đây thì dừng lại, đầu ngẩng cao, sau đó chỉ tay về phía camera vẫn còn đang nhấp nháy ánh đèn ở một góc gần đó.
"Nhìn. Camera ở bên kia, bây giờ lấy nó làm bằng chứng, xem xem ai mời là người làm rách cái áo kia?!". Lâm Hàm nói đến thực bình thản.
Như cậu đã nói, cậu hiện tại chính là một đại phú hào. Đừng nói chỉ một cái áo này, mà cả cái trung tâm thương mại lớn bậc nhất thành phố A, chỉ cần cậu lên tiếng, nó sẽ là vật trong tay cậu.
Nhưng mà, đối mặt với hạng người này, cậu không thể không dạy dỗ cho cô ta một bài học nhớ đời. Cho nên nói, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, chính là ý nghĩa này.
Thân là quản lí ở đây, nữ nhân kia dĩ nhiên biết rõ, nơi này có không ít camera. Chỉ là, nghe Lâm Hàm nói như vậy, ả ta chẳng những không hoảng loạn, trái lại còn cực kì đắc chí.
"Camera ở đây, cũng không đến lượt người như cậu có quyền hạn để xem đâu. Bây giờ đền tiền, cậu liền có thể rời đi. Còn nếu không thì đừng hòng!".
Sở dĩ cô ả tự tin như vậy, chính là vì bản thân có quen biết với lão giám sát camera ở đây. Cái gọi là 'quen biết' kia cũng không phải cái gì khác, chính là từng tình một đêm với nhau mà thôi.
Bây giờ, chỉ cần cô ta ra hiệu một ánh mắt. Đoạn băng ghi lại hình ảnh lúc đó, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Cũng không đến lượt Lâm Hàm đem nó ra làm bằng chứng buộc tội cô ta.
Nhìn cô ta tự tin mạnh miệng như vậy, Lâm Hàm cũng đoán được, chắc chắn là có vấn đề bên trong rồi.
Chỉ là ngay khi Lâm Hàm đang định nói gì đó, ngoài cửa lúc này lại đột ngột xuất hiện một bóng người cao lớn, băng băng đi thẳng về phía cậu.
Người tới không phải ai khác, mà chính là Lâm Vĩnh Kỳ. Hắn không nói hai lời liền ôm hờ bên vai Lâm Hàm, tay còn lại cưng nựng nhéo nhéo cái má nộn nộn thịt của cậu.
"Sao hôm nay lại chạy ra đây rồi? Không ở nhà dưỡng thai, lại còn tự mình lái phi hành khí ra ngoài, em đây là muốn làm anh lo chết hay sao? Hả?!". Lâm Vĩnh Kỳ không ngừng oán trách, chỉ là trong giọng nói lại không giấu nổi sủng nịch, cưng chiều.
Khi nãy hắn bật camera trong nhà, phát hiện không thấy Lâm Hàm ở đâu cả. Gọi về nhà, người hầu trong nhà liền nói cậu vừa ra ngoài rồi.
Hắn lúc đó liền bỏ hết công việc, định chạy ra ngoài tìm cậu. Nhưng lúc này nhớ tới định vị bọn họ đã cài trên đồng hồ đeo tay của Lâm Hàm.
Lâm Vĩnh Kỳ lúc này mới bật điện thoại, sát định vị trí của cậu. Ai ngờ lại phát hiện cậu đang ở tại trung tâm thương mại của mình. Mà vừa hay hôm nay hắn đi khảo sát ở nơi này, cho nên mới có thể đến đây nhanh như vậy.
Không phát hiện không khí ngưng trọng đang diễn ra ở đây, Lâm Vĩnh Kỳ cứ vô tư mà cưng nựng vợ yêu nhà mình.
Kể từ lúc hắn xuất hiện, nữ nhân vốn còn chanh chua ban nãy liền vội thu lại vẻ mặt dữ tợn. Thay vào đó chính là một gương mặt điềm đạm mỹ miều, thắt lưng âm thầm ưỡng lên. 'Vừa hay' phơi bày ra vòng một căng tròn đầy đặn của chính mình.
Đây chính là người đàn ông hoàng kim mà cô ả luôn nhắm tới. Hai năm, cô ta đã để ý đến hắn hai năm, sống chết cố trụ lại ở đây cũng vì mong chờ những lần hắn tùy hứng đi khảo sát. Sau đó, bọn họ liền có những cuộc gặp gỡ 'tình cờ'.
Cô ta nghĩ đến thực đẹp, nhưng tới khi hiện thực phơi bày ra trước mắt, liền giống như tự tát vô số cái bạt tay thật mạnh lên mặt của mình vậy.
Cô ta thấy cái gì? Cô ta đang nghe cái gì vậy? Người đàn ông đứng trên đỉnh của kim tự tháp kia. Người mà cô ta luôn thầm mến mộ, hiện tại, vậy mà lại đang ôm ôm ấp ấp cái tên Omega ăn mặc tầm thường kia ư?!!.
Còn có, cái gì mà 'dưỡng thai'? Có phải cô ta nghe lầm rồi không?!! Người đàn ông của cô ta, vậy mà lại có con với một kẻ tầm thường như vậy ư???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...